“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2902

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sức chấn động ấy khiến huyết quang vô tận bao trùm chiến đài, thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo.  Lâm Nhất không di chuyển nửa bước, nhưng khi đối phương đến gần còn một trăm mét, hắn khẽ nhướng mày, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Rầm rầm!  Gió đang rít gào, sấm đang rền vang, lúc này sức mạnh Phong Lôi của Thương Long thượng cổ tràn ngập trong mọi ngóc ngách. Trong tiếng vang đáng sợ khi gió và sấm đồng thời xuất hiện, kiếm ý vô tận biến thành một con Thương Long dài trăm trượng sau lưng Lâm Nhất, nó sừng sững như núi, trong đôi mắt rồng phát ra kiếm quang chói loá.  Ô Tiếu Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn ta đang tung chiêu mà đầu óc lại trống rỗng, sững sờ đứng nhìn.  So với Thương Long khổng lồ, giao long Huyết Sát mà hắn ta biến ra quả thật chẳng khác nào con lươn dưới đất.  Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Lâm Nhất chỉ liếc mắt nhìn qua, chín con giao long Huyết Sát bị hắn ta nhốt trong quyền mang kêu rên liên hồi, ngay lập tức vỡ tan tành.  “Phụt!’  Rõ ràng Lâm Nhất không nhúc nhích, nhưng Ô Tiếu Thiên cách đó một trăm mét lại cảm thấy như bị đấm mạnh vào ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó hộc ra một búng máu, cong người lại văng ra xa.  Bịch!  Khi sắp văng ra khỏi lôi đài, Ô Tiếu Thiên quỳ một chân xuống đất ho dữ dội. Hắn ta không cam lòng ngước lên nhìn qua, dưới Thương Long, Lâm Nhất mặc áo xanh đeo hộp đựng kiếm, đứng nghiêm như kiếm.  Gió lớn thổi qua làm mái tóc dài tung bay, để lộ khuôn mặt tuấn tú và kiêu ngạo của Lâm Nhất.  Hắn đứng chính giữa đài Thăng Long như một vị thần, dường như chưa từng nhúc nhích.  “Trận đấu này, Lâm Nhất thắng!”  Trận đấu chưa kết thúc nhưng trọng tài đã lạnh lùng tuyên bố kết quả.  Chỉ dựa vào Ô Tiếu Thiên bị đánh văng, Cửu Long Chiến Thiên bị đánh tan thành mây khói, tiếp tục đấu cũng lãng phí thời gian thôi.  Tất nhiên trọng tài của Thánh Minh biết Lâm Nhất không phải đánh bại đối thủ bằng một cái liếc mắt, trong đó ẩn chứa vô số huyền diệu. Nếu không có sự tích luỹ khủng khiếp từ giai đoạn trước và sức trấn áp đáng sợ của kiếm uy kia, để đánh văng Ô Tiếu Thiên bằng một cái liếc mắt thì không thể nào làm được.  Thực lực của hai người chênh lệch khá lớn nhưng chưa đến mức cách biệt một trời một vực, kiếm uy Thương Long đối đầu với giao long Huyết Sát ít nhiều cũng kiềm chế phần nào đó.  Dù ở hình thái hoàn chỉnh, giao long Huyết Sát cũng chưa đủ trình đứng trước mặt Thương Long chân chính.  Nhưng hiệu quả thị giác của cảnh tượng này vẫn quá chấn động, tạo thành tác động không thể diễn tả bằng lời cho người xem, vô cùng khủng khiếp.  Trước đó Triệu Vô Cực dùng một cái búng tay đánh bay Bạch Lê Hiên, nhẹ nhàng chiến thắng, nhưng hôm nay Lâm Nhất chỉ dùng một cái liếc mắt, chưa chạm vào đã đánh bại Ô Tiếu Thiên.  Nếu không xét đối thủ là ai, chỉ dựa vào kết quả thì chiêu thức của Lâm Nhất có vẻ cao minh hơn Triệu Vô Cực rất nhiều.  Soạt! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sức chấn động ấy khiến huyết quang vô tận bao trùm chiến đài, thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo.  Lâm Nhất không di chuyển nửa bước, nhưng khi đối phương đến gần còn một trăm mét, hắn khẽ nhướng mày, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Rầm rầm!  Gió đang rít gào, sấm đang rền vang, lúc này sức mạnh Phong Lôi của Thương Long thượng cổ tràn ngập trong mọi ngóc ngách. Trong tiếng vang đáng sợ khi gió và sấm đồng thời xuất hiện, kiếm ý vô tận biến thành một con Thương Long dài trăm trượng sau lưng Lâm Nhất, nó sừng sững như núi, trong đôi mắt rồng phát ra kiếm quang chói loá.  Ô Tiếu Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn ta đang tung chiêu mà đầu óc lại trống rỗng, sững sờ đứng nhìn.  So với Thương Long khổng lồ, giao long Huyết Sát mà hắn ta biến ra quả thật chẳng khác nào con lươn dưới đất.  Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Lâm Nhất chỉ liếc mắt nhìn qua, chín con giao long Huyết Sát bị hắn ta nhốt trong quyền mang kêu rên liên hồi, ngay lập tức vỡ tan tành.  “Phụt!’  Rõ ràng Lâm Nhất không nhúc nhích, nhưng Ô Tiếu Thiên cách đó một trăm mét lại cảm thấy như bị đấm mạnh vào ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó hộc ra một búng máu, cong người lại văng ra xa.  Bịch!  Khi sắp văng ra khỏi lôi đài, Ô Tiếu Thiên quỳ một chân xuống đất ho dữ dội. Hắn ta không cam lòng ngước lên nhìn qua, dưới Thương Long, Lâm Nhất mặc áo xanh đeo hộp đựng kiếm, đứng nghiêm như kiếm.  Gió lớn thổi qua làm mái tóc dài tung bay, để lộ khuôn mặt tuấn tú và kiêu ngạo của Lâm Nhất.  Hắn đứng chính giữa đài Thăng Long như một vị thần, dường như chưa từng nhúc nhích.  “Trận đấu này, Lâm Nhất thắng!”  Trận đấu chưa kết thúc nhưng trọng tài đã lạnh lùng tuyên bố kết quả.  Chỉ dựa vào Ô Tiếu Thiên bị đánh văng, Cửu Long Chiến Thiên bị đánh tan thành mây khói, tiếp tục đấu cũng lãng phí thời gian thôi.  Tất nhiên trọng tài của Thánh Minh biết Lâm Nhất không phải đánh bại đối thủ bằng một cái liếc mắt, trong đó ẩn chứa vô số huyền diệu. Nếu không có sự tích luỹ khủng khiếp từ giai đoạn trước và sức trấn áp đáng sợ của kiếm uy kia, để đánh văng Ô Tiếu Thiên bằng một cái liếc mắt thì không thể nào làm được.  Thực lực của hai người chênh lệch khá lớn nhưng chưa đến mức cách biệt một trời một vực, kiếm uy Thương Long đối đầu với giao long Huyết Sát ít nhiều cũng kiềm chế phần nào đó.  Dù ở hình thái hoàn chỉnh, giao long Huyết Sát cũng chưa đủ trình đứng trước mặt Thương Long chân chính.  Nhưng hiệu quả thị giác của cảnh tượng này vẫn quá chấn động, tạo thành tác động không thể diễn tả bằng lời cho người xem, vô cùng khủng khiếp.  Trước đó Triệu Vô Cực dùng một cái búng tay đánh bay Bạch Lê Hiên, nhẹ nhàng chiến thắng, nhưng hôm nay Lâm Nhất chỉ dùng một cái liếc mắt, chưa chạm vào đã đánh bại Ô Tiếu Thiên.  Nếu không xét đối thủ là ai, chỉ dựa vào kết quả thì chiêu thức của Lâm Nhất có vẻ cao minh hơn Triệu Vô Cực rất nhiều.  Soạt! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sức chấn động ấy khiến huyết quang vô tận bao trùm chiến đài, thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo.  Lâm Nhất không di chuyển nửa bước, nhưng khi đối phương đến gần còn một trăm mét, hắn khẽ nhướng mày, trong mắt có ánh sáng bừng lên.  Rầm rầm!  Gió đang rít gào, sấm đang rền vang, lúc này sức mạnh Phong Lôi của Thương Long thượng cổ tràn ngập trong mọi ngóc ngách. Trong tiếng vang đáng sợ khi gió và sấm đồng thời xuất hiện, kiếm ý vô tận biến thành một con Thương Long dài trăm trượng sau lưng Lâm Nhất, nó sừng sững như núi, trong đôi mắt rồng phát ra kiếm quang chói loá.  Ô Tiếu Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn ta đang tung chiêu mà đầu óc lại trống rỗng, sững sờ đứng nhìn.  So với Thương Long khổng lồ, giao long Huyết Sát mà hắn ta biến ra quả thật chẳng khác nào con lươn dưới đất.  Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Lâm Nhất chỉ liếc mắt nhìn qua, chín con giao long Huyết Sát bị hắn ta nhốt trong quyền mang kêu rên liên hồi, ngay lập tức vỡ tan tành.  “Phụt!’  Rõ ràng Lâm Nhất không nhúc nhích, nhưng Ô Tiếu Thiên cách đó một trăm mét lại cảm thấy như bị đấm mạnh vào ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó hộc ra một búng máu, cong người lại văng ra xa.  Bịch!  Khi sắp văng ra khỏi lôi đài, Ô Tiếu Thiên quỳ một chân xuống đất ho dữ dội. Hắn ta không cam lòng ngước lên nhìn qua, dưới Thương Long, Lâm Nhất mặc áo xanh đeo hộp đựng kiếm, đứng nghiêm như kiếm.  Gió lớn thổi qua làm mái tóc dài tung bay, để lộ khuôn mặt tuấn tú và kiêu ngạo của Lâm Nhất.  Hắn đứng chính giữa đài Thăng Long như một vị thần, dường như chưa từng nhúc nhích.  “Trận đấu này, Lâm Nhất thắng!”  Trận đấu chưa kết thúc nhưng trọng tài đã lạnh lùng tuyên bố kết quả.  Chỉ dựa vào Ô Tiếu Thiên bị đánh văng, Cửu Long Chiến Thiên bị đánh tan thành mây khói, tiếp tục đấu cũng lãng phí thời gian thôi.  Tất nhiên trọng tài của Thánh Minh biết Lâm Nhất không phải đánh bại đối thủ bằng một cái liếc mắt, trong đó ẩn chứa vô số huyền diệu. Nếu không có sự tích luỹ khủng khiếp từ giai đoạn trước và sức trấn áp đáng sợ của kiếm uy kia, để đánh văng Ô Tiếu Thiên bằng một cái liếc mắt thì không thể nào làm được.  Thực lực của hai người chênh lệch khá lớn nhưng chưa đến mức cách biệt một trời một vực, kiếm uy Thương Long đối đầu với giao long Huyết Sát ít nhiều cũng kiềm chế phần nào đó.  Dù ở hình thái hoàn chỉnh, giao long Huyết Sát cũng chưa đủ trình đứng trước mặt Thương Long chân chính.  Nhưng hiệu quả thị giác của cảnh tượng này vẫn quá chấn động, tạo thành tác động không thể diễn tả bằng lời cho người xem, vô cùng khủng khiếp.  Trước đó Triệu Vô Cực dùng một cái búng tay đánh bay Bạch Lê Hiên, nhẹ nhàng chiến thắng, nhưng hôm nay Lâm Nhất chỉ dùng một cái liếc mắt, chưa chạm vào đã đánh bại Ô Tiếu Thiên.  Nếu không xét đối thủ là ai, chỉ dựa vào kết quả thì chiêu thức của Lâm Nhất có vẻ cao minh hơn Triệu Vô Cực rất nhiều.  Soạt! 

Chương 2902