“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2918

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiểu tử này!  Phương Hàn Lạc cắn môi, đột nhiên uốn éo trên không trung, cơ thể biến ảo thêm lần nữa, Lâm Nhất lại bước một bước.  Trên không trung, Phương Hàn Lạc dùng mọi cách để thay đổi vị trí khi đang rơi xuống, còn Lâm Nhất chỉ chậm rãi bước đi.  Phụt!  Sau vài lần biến ảo như vậy, những vết thương bị kiềm chế trên người Phương Hàn Lạc vẫn không được giải trừ, cuối cùng cũng bùng nổ, hắn ta hộc máu ngay giữa không trung, sau đó ngã xuống đất, giãy giụa đứng lên.  “Không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía Lâm Nhất nhận thua. Lòng hắn ta sáng như gương, đối phương đã nhìn thấu thân pháp chữa thương của hắn ta, dù hắn ta còn át chủ bài chưa dùng cũng không đánh nữa.  “Nếu không có kiếm uy Thương Long, ta sẽ không dễ dàng đánh bại được ngươi”.  Lâm Nhất nhìn đối phương, nói đúng sự thật.  Tử Băng Chiến Thể của đối phương có sức phòng ngự thật sự rất đáng sợ, chỉ dựa vào Bá Kiếm và kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì chưa chắc có thể trấn áp đối phương.  Ngay cả Bá Trảm Thiên Hạ cũng chưa chắc có thể phá, cần phải sử dụng kiếm ý Thông Linh mới được.  May mà trong trận đấu này hắn đã hợp nhất được long kiếm, hiện tại kiếm uy Thương Long hẳn có thể gọi là kiếm ý Thương Long, một loại kiếm ý chân chính hoàn toàn mới, không phải kiếm ý Kinh Lôi của Bạch Lê Hiên, cũng không phải kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc, mà là kiếm ý Thương Long chỉ thuộc riêng về Lâm Nhất.  “Ngươi phá thân pháp của ta, ta không thể tiếp tục chống cự. Quyền pháp của ta lại không thể làm ngươi bị thương, không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc cười khổ, bất đắc dĩ nhận thua.  Grừ!  Sau khi cắn nuốt hết khí Huyền Hoàng của hắn ta, long ảnh trên người Lâm Nhất lập tức mọc ra bốn vuốt, kim quang như núi, nhất thời còn chói loá hơn long ảnh của đám người Vũ Hạo Thiên.  Cùng là Kim Long tứ trảo nhưng người Lâm Nhất thắng là Phương Hàn Lạc, khí Huyền Hoàng cắn nuốt đủ nhiều.  Do đó long ảnh của hắn cực kì chói loá, những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh dưới ánh kim quang chiếu rọi. Trong lúc nhất thời, long ảnh của hắn là nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.  “Lâm Nhất thật lợi hại, trong số những con Kim Long tứ trảo, của hắn là nổi bật nhất”.  “Bây giờ nổi bật cũng không có tác dụng gì, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính, phải biết rằng thua một trận sẽ mất một nửa khí Huyền Hoàng”.  “Đúng thế, kết quả vẫn sẽ trở thành đá kê chân cho Tam Tiểu Vương thôi”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiểu tử này!  Phương Hàn Lạc cắn môi, đột nhiên uốn éo trên không trung, cơ thể biến ảo thêm lần nữa, Lâm Nhất lại bước một bước.  Trên không trung, Phương Hàn Lạc dùng mọi cách để thay đổi vị trí khi đang rơi xuống, còn Lâm Nhất chỉ chậm rãi bước đi.  Phụt!  Sau vài lần biến ảo như vậy, những vết thương bị kiềm chế trên người Phương Hàn Lạc vẫn không được giải trừ, cuối cùng cũng bùng nổ, hắn ta hộc máu ngay giữa không trung, sau đó ngã xuống đất, giãy giụa đứng lên.  “Không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía Lâm Nhất nhận thua. Lòng hắn ta sáng như gương, đối phương đã nhìn thấu thân pháp chữa thương của hắn ta, dù hắn ta còn át chủ bài chưa dùng cũng không đánh nữa.  “Nếu không có kiếm uy Thương Long, ta sẽ không dễ dàng đánh bại được ngươi”.  Lâm Nhất nhìn đối phương, nói đúng sự thật.  Tử Băng Chiến Thể của đối phương có sức phòng ngự thật sự rất đáng sợ, chỉ dựa vào Bá Kiếm và kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì chưa chắc có thể trấn áp đối phương.  Ngay cả Bá Trảm Thiên Hạ cũng chưa chắc có thể phá, cần phải sử dụng kiếm ý Thông Linh mới được.  May mà trong trận đấu này hắn đã hợp nhất được long kiếm, hiện tại kiếm uy Thương Long hẳn có thể gọi là kiếm ý Thương Long, một loại kiếm ý chân chính hoàn toàn mới, không phải kiếm ý Kinh Lôi của Bạch Lê Hiên, cũng không phải kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc, mà là kiếm ý Thương Long chỉ thuộc riêng về Lâm Nhất.  “Ngươi phá thân pháp của ta, ta không thể tiếp tục chống cự. Quyền pháp của ta lại không thể làm ngươi bị thương, không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc cười khổ, bất đắc dĩ nhận thua.  Grừ!  Sau khi cắn nuốt hết khí Huyền Hoàng của hắn ta, long ảnh trên người Lâm Nhất lập tức mọc ra bốn vuốt, kim quang như núi, nhất thời còn chói loá hơn long ảnh của đám người Vũ Hạo Thiên.  Cùng là Kim Long tứ trảo nhưng người Lâm Nhất thắng là Phương Hàn Lạc, khí Huyền Hoàng cắn nuốt đủ nhiều.  Do đó long ảnh của hắn cực kì chói loá, những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh dưới ánh kim quang chiếu rọi. Trong lúc nhất thời, long ảnh của hắn là nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.  “Lâm Nhất thật lợi hại, trong số những con Kim Long tứ trảo, của hắn là nổi bật nhất”.  “Bây giờ nổi bật cũng không có tác dụng gì, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính, phải biết rằng thua một trận sẽ mất một nửa khí Huyền Hoàng”.  “Đúng thế, kết quả vẫn sẽ trở thành đá kê chân cho Tam Tiểu Vương thôi”.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiểu tử này!  Phương Hàn Lạc cắn môi, đột nhiên uốn éo trên không trung, cơ thể biến ảo thêm lần nữa, Lâm Nhất lại bước một bước.  Trên không trung, Phương Hàn Lạc dùng mọi cách để thay đổi vị trí khi đang rơi xuống, còn Lâm Nhất chỉ chậm rãi bước đi.  Phụt!  Sau vài lần biến ảo như vậy, những vết thương bị kiềm chế trên người Phương Hàn Lạc vẫn không được giải trừ, cuối cùng cũng bùng nổ, hắn ta hộc máu ngay giữa không trung, sau đó ngã xuống đất, giãy giụa đứng lên.  “Không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía Lâm Nhất nhận thua. Lòng hắn ta sáng như gương, đối phương đã nhìn thấu thân pháp chữa thương của hắn ta, dù hắn ta còn át chủ bài chưa dùng cũng không đánh nữa.  “Nếu không có kiếm uy Thương Long, ta sẽ không dễ dàng đánh bại được ngươi”.  Lâm Nhất nhìn đối phương, nói đúng sự thật.  Tử Băng Chiến Thể của đối phương có sức phòng ngự thật sự rất đáng sợ, chỉ dựa vào Bá Kiếm và kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì chưa chắc có thể trấn áp đối phương.  Ngay cả Bá Trảm Thiên Hạ cũng chưa chắc có thể phá, cần phải sử dụng kiếm ý Thông Linh mới được.  May mà trong trận đấu này hắn đã hợp nhất được long kiếm, hiện tại kiếm uy Thương Long hẳn có thể gọi là kiếm ý Thương Long, một loại kiếm ý chân chính hoàn toàn mới, không phải kiếm ý Kinh Lôi của Bạch Lê Hiên, cũng không phải kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc, mà là kiếm ý Thương Long chỉ thuộc riêng về Lâm Nhất.  “Ngươi phá thân pháp của ta, ta không thể tiếp tục chống cự. Quyền pháp của ta lại không thể làm ngươi bị thương, không đánh nữa”.  Phương Hàn Lạc cười khổ, bất đắc dĩ nhận thua.  Grừ!  Sau khi cắn nuốt hết khí Huyền Hoàng của hắn ta, long ảnh trên người Lâm Nhất lập tức mọc ra bốn vuốt, kim quang như núi, nhất thời còn chói loá hơn long ảnh của đám người Vũ Hạo Thiên.  Cùng là Kim Long tứ trảo nhưng người Lâm Nhất thắng là Phương Hàn Lạc, khí Huyền Hoàng cắn nuốt đủ nhiều.  Do đó long ảnh của hắn cực kì chói loá, những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh dưới ánh kim quang chiếu rọi. Trong lúc nhất thời, long ảnh của hắn là nổi bật nhất, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.  “Lâm Nhất thật lợi hại, trong số những con Kim Long tứ trảo, của hắn là nổi bật nhất”.  “Bây giờ nổi bật cũng không có tác dụng gì, ai có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính, phải biết rằng thua một trận sẽ mất một nửa khí Huyền Hoàng”.  “Đúng thế, kết quả vẫn sẽ trở thành đá kê chân cho Tam Tiểu Vương thôi”.

Chương 2918