“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2920
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không quá khác so với những gì mọi người đoán, khi trọng tài vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi lập tức lên tiếng: “Ta nhận…” Rầm rầm!Nhưng khi chữ cuối cùng sắp được nói ra, Vũ Hạo Thiên ra tay, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và u ám. Bá Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm! Khi năm ngón tay Vũ Hạo Thiên siết chặt lại, quyền mang phun trào, khoảnh khắc này vùng trời và mặt đất rộng lớn nơi đây dường như bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, mỗi cử chỉ của hắn ta đều có thể nghịch đảo càn khôn, nắm không gian này trong tay theo ý mình. Trời đất quay cuồng, Vũ Hạo Thiên tràn ngập bá khí, khí chất vương đạo và kiêu ngạo kéo đến. Bá Quyền, lại là Bá Quyền! Mọi người giật mình, trên khán đài vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, sự đáng sợ của Bá Quyền đã được Vũ Hạo Thiên thể hiện trước đó. Trong tầm nhìn của Nguyệt Vi Vi, không gian bắt đầu vặn vẹo quanh Vũ Hạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn, chữ cuối cùng mắc kẹt ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra. Nàng ta biến sắc, mũi chân giẫm mạnh lên mặt đất, định bỏ chạy. “Đi được à?” Vũ Hạo Thiên khịt mũi, mặt không cảm xúc, đưa tay ra tung một quyền. Bùm! Một quyền đánh ra như thể trời đất nổ tung, quyền mang kinh khủng xuyên thủng vạn vật, đánh thẳng vào người Nguyệt Vi Vi nhanh như chớp. Phụt! Nguyệt Vi Vi hộc ra một búng máu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cực kì tái nhợt, nàng ta văng ra xa như con diều bị đứt dây. Trên chỗ ngồi của Thiên Yêu Các, mắt Viêm Long Tử sáng rực lên, hắn ta nhếch môi cười. “Tất cả đừng nhúc nhích, để ta”. Nói xong, hắn ta không đợi các trưởng lão khác phản ứng đã nhanh chóng bay về phía Nguyệt Vi Vi. Nhìn thấy hành động của hắn ta, người ngoài liền biết mục đích của hắn ta, không khỏi tỏ ra khinh bỉ. Tốc độ của Viêm Long Tử rất nhanh, chớp mắt Nguyệt Vi Vi đã cách hắn ta không xa. Hắn ta không hề che giấu dục vọng trong mắt mình, nụ cười nham hiểm trên môi càng khiến người ta khinh thường. Vèo!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không quá khác so với những gì mọi người đoán, khi trọng tài vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi lập tức lên tiếng: “Ta nhận…” Rầm rầm!Nhưng khi chữ cuối cùng sắp được nói ra, Vũ Hạo Thiên ra tay, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và u ám. Bá Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm! Khi năm ngón tay Vũ Hạo Thiên siết chặt lại, quyền mang phun trào, khoảnh khắc này vùng trời và mặt đất rộng lớn nơi đây dường như bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, mỗi cử chỉ của hắn ta đều có thể nghịch đảo càn khôn, nắm không gian này trong tay theo ý mình. Trời đất quay cuồng, Vũ Hạo Thiên tràn ngập bá khí, khí chất vương đạo và kiêu ngạo kéo đến. Bá Quyền, lại là Bá Quyền! Mọi người giật mình, trên khán đài vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, sự đáng sợ của Bá Quyền đã được Vũ Hạo Thiên thể hiện trước đó. Trong tầm nhìn của Nguyệt Vi Vi, không gian bắt đầu vặn vẹo quanh Vũ Hạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn, chữ cuối cùng mắc kẹt ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra. Nàng ta biến sắc, mũi chân giẫm mạnh lên mặt đất, định bỏ chạy. “Đi được à?” Vũ Hạo Thiên khịt mũi, mặt không cảm xúc, đưa tay ra tung một quyền. Bùm! Một quyền đánh ra như thể trời đất nổ tung, quyền mang kinh khủng xuyên thủng vạn vật, đánh thẳng vào người Nguyệt Vi Vi nhanh như chớp. Phụt! Nguyệt Vi Vi hộc ra một búng máu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cực kì tái nhợt, nàng ta văng ra xa như con diều bị đứt dây. Trên chỗ ngồi của Thiên Yêu Các, mắt Viêm Long Tử sáng rực lên, hắn ta nhếch môi cười. “Tất cả đừng nhúc nhích, để ta”. Nói xong, hắn ta không đợi các trưởng lão khác phản ứng đã nhanh chóng bay về phía Nguyệt Vi Vi. Nhìn thấy hành động của hắn ta, người ngoài liền biết mục đích của hắn ta, không khỏi tỏ ra khinh bỉ. Tốc độ của Viêm Long Tử rất nhanh, chớp mắt Nguyệt Vi Vi đã cách hắn ta không xa. Hắn ta không hề che giấu dục vọng trong mắt mình, nụ cười nham hiểm trên môi càng khiến người ta khinh thường. Vèo!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không quá khác so với những gì mọi người đoán, khi trọng tài vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi lập tức lên tiếng: “Ta nhận…” Rầm rầm!Nhưng khi chữ cuối cùng sắp được nói ra, Vũ Hạo Thiên ra tay, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và u ám. Bá Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm! Khi năm ngón tay Vũ Hạo Thiên siết chặt lại, quyền mang phun trào, khoảnh khắc này vùng trời và mặt đất rộng lớn nơi đây dường như bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay. Trong lúc nhất thời, mỗi cử chỉ của hắn ta đều có thể nghịch đảo càn khôn, nắm không gian này trong tay theo ý mình. Trời đất quay cuồng, Vũ Hạo Thiên tràn ngập bá khí, khí chất vương đạo và kiêu ngạo kéo đến. Bá Quyền, lại là Bá Quyền! Mọi người giật mình, trên khán đài vang lên một tràng tiếng thốt kinh ngạc, sự đáng sợ của Bá Quyền đã được Vũ Hạo Thiên thể hiện trước đó. Trong tầm nhìn của Nguyệt Vi Vi, không gian bắt đầu vặn vẹo quanh Vũ Hạo Thiên, ngay cả thở cũng khó khăn, chữ cuối cùng mắc kẹt ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra. Nàng ta biến sắc, mũi chân giẫm mạnh lên mặt đất, định bỏ chạy. “Đi được à?” Vũ Hạo Thiên khịt mũi, mặt không cảm xúc, đưa tay ra tung một quyền. Bùm! Một quyền đánh ra như thể trời đất nổ tung, quyền mang kinh khủng xuyên thủng vạn vật, đánh thẳng vào người Nguyệt Vi Vi nhanh như chớp. Phụt! Nguyệt Vi Vi hộc ra một búng máu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cực kì tái nhợt, nàng ta văng ra xa như con diều bị đứt dây. Trên chỗ ngồi của Thiên Yêu Các, mắt Viêm Long Tử sáng rực lên, hắn ta nhếch môi cười. “Tất cả đừng nhúc nhích, để ta”. Nói xong, hắn ta không đợi các trưởng lão khác phản ứng đã nhanh chóng bay về phía Nguyệt Vi Vi. Nhìn thấy hành động của hắn ta, người ngoài liền biết mục đích của hắn ta, không khỏi tỏ ra khinh bỉ. Tốc độ của Viêm Long Tử rất nhanh, chớp mắt Nguyệt Vi Vi đã cách hắn ta không xa. Hắn ta không hề che giấu dục vọng trong mắt mình, nụ cười nham hiểm trên môi càng khiến người ta khinh thường. Vèo!