“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2929
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Phương Hàn Lạc nhìn chăm chú vào Viêm Long Tử đang không ngừng bay lùi về sau, thân kiếm kia điên cuồng ngưng tụ một luồng khí tức Kình Thiên Hám Địa kinh khủng không thôi. Lúc biển mây mênh mông, trên bầu trời không ngừng cuộn trào, kiếm quang lạnh lẽo liên tục quy tụ rồng bơi vào, tựa như kiếm ý đang diễn hóa từng mảng cuồn cuộn. Hàn ý kinh người làm cho tất cả mọi người đều khó tránh phải rùng cả mình. "Vô Hạ!" Với sự gia tăng của kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, chiêu kiếm đâm đến kèm theo ánh sáng vụt lóe. Bỗng có tiếng vang lớn, tầng mây che khuất bầu trời ầm ầm nổ tung, một chiêu kiếm tựa như xé nát vạn vật kinh diễm nhất thế gian, Vô Hạ tỏa ra một loại ánh sáng chói lọi với vẻ kiêu ngạo hoàn hảo. Khi ánh sáng của Vô Hạ chiếu xuống, giữa đất trời này, ngay cả hạt bụi cũng trở nên lấp lánh rực rỡ như hoa. Thật sự quá đẹp rồi! Chiêu kiếm Vô Hạ này mạnh hơn của Nam Cung Vãn Ngọc rất nhiều, có lẽ đây mới thật sự là Vô Hạ. Viêm Long Tử vừa đứng vững, thì lại đến một chiêu tựa như Kinh Hồng Chiếu Ảnh nhưng có vẻ trình độ lại cao hơn. "Tự tìm cái chết!" Viêm Long Tử không ngừng điên cuồng lùi lại, trong hai mắt thoáng qua vẻ tàn ác không thôi, hắn ta không còn muốn cất giấu gì nữa, bèn gầm lên: "Viêm Long Kim Thân Quyết, Bất Diệt!" Vốn dĩ, Viêm Long Tử là một yêu thú có luyện thể cường tráng, lúc này khí lực không ngừng kích động, huyết dịch ùn ục sôi trào, cơ bắp cả người bỗng căng cứng bóng loáng tựa kim loại, nhấp nhô như đồi núi. Keng! Lúc chiêu kiếm Vô Hạ đâm vào ngực Viêm Long Tử, liền phát ra một tiếng vang lớn, giống như đâm trúng vào một cái chuông cổ ngàn năm, tiếng vang nặng trĩu mà liên hồi. Ầm ầm! Khoảnh khắc hai người giao thủ trên đài Thăng Long làm kiếm mang nổ tung, kim quang ngập trời, từng tia lửa tuông ra không ngừng, khiến người khác phải xem đến hoa cả mắt. "Hay cho kiếm ý Thông Linh, ta đã biết ngươi là ai rồi, Bắc Tuyết Sơn Trang che giấu cũng thật tài tình. Nhưng ta đã nói từ sớm, khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều là hư ảo, dù là kiếm ý Thông Linh thì sao, có thể đâm thủng kim thân Viêm Long của ta chắc?" Khắp người Viêm Long Tử sáng chói kim quang, hắn ta vỏn vẹn chỉ bị bức lui tầm mười bước, liếc nhìn Phương Hàn Lạc với vẻ mặt đầy giễu cợt, không ngừng buông lời chế nhạo. "Sương Hàn Tinh Bạo!" Đáy mắt Phương Hàn Lạc bỗng lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức thay đổi chiêu thức, đổi quyền pháp trước đó thành kiếm Phi Tuyết. Keng! Keng! Keng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Phương Hàn Lạc nhìn chăm chú vào Viêm Long Tử đang không ngừng bay lùi về sau, thân kiếm kia điên cuồng ngưng tụ một luồng khí tức Kình Thiên Hám Địa kinh khủng không thôi. Lúc biển mây mênh mông, trên bầu trời không ngừng cuộn trào, kiếm quang lạnh lẽo liên tục quy tụ rồng bơi vào, tựa như kiếm ý đang diễn hóa từng mảng cuồn cuộn. Hàn ý kinh người làm cho tất cả mọi người đều khó tránh phải rùng cả mình. "Vô Hạ!" Với sự gia tăng của kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, chiêu kiếm đâm đến kèm theo ánh sáng vụt lóe. Bỗng có tiếng vang lớn, tầng mây che khuất bầu trời ầm ầm nổ tung, một chiêu kiếm tựa như xé nát vạn vật kinh diễm nhất thế gian, Vô Hạ tỏa ra một loại ánh sáng chói lọi với vẻ kiêu ngạo hoàn hảo. Khi ánh sáng của Vô Hạ chiếu xuống, giữa đất trời này, ngay cả hạt bụi cũng trở nên lấp lánh rực rỡ như hoa. Thật sự quá đẹp rồi! Chiêu kiếm Vô Hạ này mạnh hơn của Nam Cung Vãn Ngọc rất nhiều, có lẽ đây mới thật sự là Vô Hạ. Viêm Long Tử vừa đứng vững, thì lại đến một chiêu tựa như Kinh Hồng Chiếu Ảnh nhưng có vẻ trình độ lại cao hơn. "Tự tìm cái chết!" Viêm Long Tử không ngừng điên cuồng lùi lại, trong hai mắt thoáng qua vẻ tàn ác không thôi, hắn ta không còn muốn cất giấu gì nữa, bèn gầm lên: "Viêm Long Kim Thân Quyết, Bất Diệt!" Vốn dĩ, Viêm Long Tử là một yêu thú có luyện thể cường tráng, lúc này khí lực không ngừng kích động, huyết dịch ùn ục sôi trào, cơ bắp cả người bỗng căng cứng bóng loáng tựa kim loại, nhấp nhô như đồi núi. Keng! Lúc chiêu kiếm Vô Hạ đâm vào ngực Viêm Long Tử, liền phát ra một tiếng vang lớn, giống như đâm trúng vào một cái chuông cổ ngàn năm, tiếng vang nặng trĩu mà liên hồi. Ầm ầm! Khoảnh khắc hai người giao thủ trên đài Thăng Long làm kiếm mang nổ tung, kim quang ngập trời, từng tia lửa tuông ra không ngừng, khiến người khác phải xem đến hoa cả mắt. "Hay cho kiếm ý Thông Linh, ta đã biết ngươi là ai rồi, Bắc Tuyết Sơn Trang che giấu cũng thật tài tình. Nhưng ta đã nói từ sớm, khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều là hư ảo, dù là kiếm ý Thông Linh thì sao, có thể đâm thủng kim thân Viêm Long của ta chắc?" Khắp người Viêm Long Tử sáng chói kim quang, hắn ta vỏn vẹn chỉ bị bức lui tầm mười bước, liếc nhìn Phương Hàn Lạc với vẻ mặt đầy giễu cợt, không ngừng buông lời chế nhạo. "Sương Hàn Tinh Bạo!" Đáy mắt Phương Hàn Lạc bỗng lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức thay đổi chiêu thức, đổi quyền pháp trước đó thành kiếm Phi Tuyết. Keng! Keng! Keng!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Phương Hàn Lạc nhìn chăm chú vào Viêm Long Tử đang không ngừng bay lùi về sau, thân kiếm kia điên cuồng ngưng tụ một luồng khí tức Kình Thiên Hám Địa kinh khủng không thôi. Lúc biển mây mênh mông, trên bầu trời không ngừng cuộn trào, kiếm quang lạnh lẽo liên tục quy tụ rồng bơi vào, tựa như kiếm ý đang diễn hóa từng mảng cuồn cuộn. Hàn ý kinh người làm cho tất cả mọi người đều khó tránh phải rùng cả mình. "Vô Hạ!" Với sự gia tăng của kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, chiêu kiếm đâm đến kèm theo ánh sáng vụt lóe. Bỗng có tiếng vang lớn, tầng mây che khuất bầu trời ầm ầm nổ tung, một chiêu kiếm tựa như xé nát vạn vật kinh diễm nhất thế gian, Vô Hạ tỏa ra một loại ánh sáng chói lọi với vẻ kiêu ngạo hoàn hảo. Khi ánh sáng của Vô Hạ chiếu xuống, giữa đất trời này, ngay cả hạt bụi cũng trở nên lấp lánh rực rỡ như hoa. Thật sự quá đẹp rồi! Chiêu kiếm Vô Hạ này mạnh hơn của Nam Cung Vãn Ngọc rất nhiều, có lẽ đây mới thật sự là Vô Hạ. Viêm Long Tử vừa đứng vững, thì lại đến một chiêu tựa như Kinh Hồng Chiếu Ảnh nhưng có vẻ trình độ lại cao hơn. "Tự tìm cái chết!" Viêm Long Tử không ngừng điên cuồng lùi lại, trong hai mắt thoáng qua vẻ tàn ác không thôi, hắn ta không còn muốn cất giấu gì nữa, bèn gầm lên: "Viêm Long Kim Thân Quyết, Bất Diệt!" Vốn dĩ, Viêm Long Tử là một yêu thú có luyện thể cường tráng, lúc này khí lực không ngừng kích động, huyết dịch ùn ục sôi trào, cơ bắp cả người bỗng căng cứng bóng loáng tựa kim loại, nhấp nhô như đồi núi. Keng! Lúc chiêu kiếm Vô Hạ đâm vào ngực Viêm Long Tử, liền phát ra một tiếng vang lớn, giống như đâm trúng vào một cái chuông cổ ngàn năm, tiếng vang nặng trĩu mà liên hồi. Ầm ầm! Khoảnh khắc hai người giao thủ trên đài Thăng Long làm kiếm mang nổ tung, kim quang ngập trời, từng tia lửa tuông ra không ngừng, khiến người khác phải xem đến hoa cả mắt. "Hay cho kiếm ý Thông Linh, ta đã biết ngươi là ai rồi, Bắc Tuyết Sơn Trang che giấu cũng thật tài tình. Nhưng ta đã nói từ sớm, khi đối mặt với thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều là hư ảo, dù là kiếm ý Thông Linh thì sao, có thể đâm thủng kim thân Viêm Long của ta chắc?" Khắp người Viêm Long Tử sáng chói kim quang, hắn ta vỏn vẹn chỉ bị bức lui tầm mười bước, liếc nhìn Phương Hàn Lạc với vẻ mặt đầy giễu cợt, không ngừng buông lời chế nhạo. "Sương Hàn Tinh Bạo!" Đáy mắt Phương Hàn Lạc bỗng lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức thay đổi chiêu thức, đổi quyền pháp trước đó thành kiếm Phi Tuyết. Keng! Keng! Keng!