“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2933
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mối ân oán giữa hắn ta và Lâm Nhất đã xong, đối phương không còn là bận lòng của hắn ta nữa, tuy rằng phần thắng trận này rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn muốn dốc hết sức tranh đấu. Bản thân dù sao cũng là một kiếm khách, hắn ta không cho phép mình chưa đánh đã hàng. Lâm Nhất bình tĩnh nói: "Không cần phải khiêm tốn, ta muốn thắng ngươi cũng không dễ". Tuy rằng đối phương lần lượt bại dưới tay Triệu Vô Cực và Chúc Thanh Sơn, nhưng nếu nghiêm túc chiến đấu, Lâm Nhất vẫn tự hỏi nếu không dùng đến kiếm ý Thông Linh thì có thắng trận dễ dàng hay không. Lúc đối phương xuất ba chiêu kiếm khi giao thủ với Triệu Vô Cực, Lâm Nhất lại có ấn tượng sâu sắc. Nhất là chiêu kiếm thứ hai, có thể trợ giúp mình bước tiến rất lớn trong quá trình hoàn chỉnh kiếm uy Thương Long. "Vậy tiếp chiêu đi!" Bạch Lê Hiên tuốt kiếm khỏi vỏ, dưới sự quán chú của Thương Long Kiếm Quyết, thân kiếm run lên dữ dội. Trong nháy mắt, toàn bộ đài Thăng Long chấn động rung chuyển theo kiếm âm. Tiếng sấm bắt đầu gầm thét không ngừng, khiến không gian trước mặt Lâm Nhất trở nên rối loạn, bóng của Bạch Lê Hiên bắt đầu mờ mịt chồng lên nhau, mây mù và không khí cũng bị vặn vẹo trong dư chấn.Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, có chút kinh ngạc, thân ở trong đó mới hiểu được chiêu kiếm này có bao nhiêu đáng sợ. Toàn bộ không gian trở nên xáo trộn, khắp nơi chỉ còn kiếm âm vù vù cùng tiếng sấm vang vọng không ngớt, hoàn toàn không thể tập trung vào hơi thở của đối phương được. Nếu không phải bởi ý chí Lôi Đình của Triệu Vô Cực quá mức mạnh mẽ thì muốn tiếp được một kiếm này e rằng không đơn giản như vậy. “Kinh Lôi Tứ Khởi!” Bạch Lê Hiên điên cuồng gào lên, trường kiếm như rồng, trong không gian vặn vẹo và xáo trộn, một kiếm kia đâm về phía Lâm Nhất. Xoạt! Thoáng chốc, trong khoảng không gian đó, bóng dáng hắn ta cũng trở nên vặn vẹo, không ngừng bị kéo dài ra, hệt như một con Thương Long bị cuộn lại thành một sợi thừng, quấn lấy Lâm Nhất từ các phương hướng khác nhau, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nói thật ra thì Lâm Nhất cũng không nhìn thấu, tuy nhiên, dù ý cảnh trong một kiếm này có loạn như thế nào thì đối phương cũng phải đâm tới. Chỉ cần xuất kiếm nhanh hơn đối phương thì không cần thiết phải nhìn thấu, người không động, tâm động là đủ. Đến rồi! Có tia sáng lạnh nở rộ trong mắt Lâm Nhất, sắc mặt hắn không thay đổi, tay phải siết chặt chuôi kiếm Táng Hoa, thân kiếm sáng bóng như làn nước mùa thu ra khỏi vỏ với tốc độ tia chớp, tạo thành từng đợt gợn sóng trong không khí. Trước khi quá muộn, mũi kiếm Táng Hoa đã điểm vào mũi kiếm của đối phương một cách cực kỳ chuẩn xác. Hai mắt Lâm Nhất dường như đã nhìn thấu tất cả, khoảng không gian vặn vẹo và xáo trộn kia không hề ảnh hưởng một chút nào đến hắn. Ầm! Mũi kiếm va vào nhau, lập tức có kiếm quang khủng bố nổ tung tóe, cắn nuốt toàn bộ dị tượng. Vô số đốm lửa tràn ngập kiếm ý của hai người hệt như pháo hoa mãi vẫn không tan. BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mối ân oán giữa hắn ta và Lâm Nhất đã xong, đối phương không còn là bận lòng của hắn ta nữa, tuy rằng phần thắng trận này rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn muốn dốc hết sức tranh đấu. Bản thân dù sao cũng là một kiếm khách, hắn ta không cho phép mình chưa đánh đã hàng. Lâm Nhất bình tĩnh nói: "Không cần phải khiêm tốn, ta muốn thắng ngươi cũng không dễ". Tuy rằng đối phương lần lượt bại dưới tay Triệu Vô Cực và Chúc Thanh Sơn, nhưng nếu nghiêm túc chiến đấu, Lâm Nhất vẫn tự hỏi nếu không dùng đến kiếm ý Thông Linh thì có thắng trận dễ dàng hay không. Lúc đối phương xuất ba chiêu kiếm khi giao thủ với Triệu Vô Cực, Lâm Nhất lại có ấn tượng sâu sắc. Nhất là chiêu kiếm thứ hai, có thể trợ giúp mình bước tiến rất lớn trong quá trình hoàn chỉnh kiếm uy Thương Long. "Vậy tiếp chiêu đi!" Bạch Lê Hiên tuốt kiếm khỏi vỏ, dưới sự quán chú của Thương Long Kiếm Quyết, thân kiếm run lên dữ dội. Trong nháy mắt, toàn bộ đài Thăng Long chấn động rung chuyển theo kiếm âm. Tiếng sấm bắt đầu gầm thét không ngừng, khiến không gian trước mặt Lâm Nhất trở nên rối loạn, bóng của Bạch Lê Hiên bắt đầu mờ mịt chồng lên nhau, mây mù và không khí cũng bị vặn vẹo trong dư chấn.Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, có chút kinh ngạc, thân ở trong đó mới hiểu được chiêu kiếm này có bao nhiêu đáng sợ. Toàn bộ không gian trở nên xáo trộn, khắp nơi chỉ còn kiếm âm vù vù cùng tiếng sấm vang vọng không ngớt, hoàn toàn không thể tập trung vào hơi thở của đối phương được. Nếu không phải bởi ý chí Lôi Đình của Triệu Vô Cực quá mức mạnh mẽ thì muốn tiếp được một kiếm này e rằng không đơn giản như vậy. “Kinh Lôi Tứ Khởi!” Bạch Lê Hiên điên cuồng gào lên, trường kiếm như rồng, trong không gian vặn vẹo và xáo trộn, một kiếm kia đâm về phía Lâm Nhất. Xoạt! Thoáng chốc, trong khoảng không gian đó, bóng dáng hắn ta cũng trở nên vặn vẹo, không ngừng bị kéo dài ra, hệt như một con Thương Long bị cuộn lại thành một sợi thừng, quấn lấy Lâm Nhất từ các phương hướng khác nhau, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nói thật ra thì Lâm Nhất cũng không nhìn thấu, tuy nhiên, dù ý cảnh trong một kiếm này có loạn như thế nào thì đối phương cũng phải đâm tới. Chỉ cần xuất kiếm nhanh hơn đối phương thì không cần thiết phải nhìn thấu, người không động, tâm động là đủ. Đến rồi! Có tia sáng lạnh nở rộ trong mắt Lâm Nhất, sắc mặt hắn không thay đổi, tay phải siết chặt chuôi kiếm Táng Hoa, thân kiếm sáng bóng như làn nước mùa thu ra khỏi vỏ với tốc độ tia chớp, tạo thành từng đợt gợn sóng trong không khí. Trước khi quá muộn, mũi kiếm Táng Hoa đã điểm vào mũi kiếm của đối phương một cách cực kỳ chuẩn xác. Hai mắt Lâm Nhất dường như đã nhìn thấu tất cả, khoảng không gian vặn vẹo và xáo trộn kia không hề ảnh hưởng một chút nào đến hắn. Ầm! Mũi kiếm va vào nhau, lập tức có kiếm quang khủng bố nổ tung tóe, cắn nuốt toàn bộ dị tượng. Vô số đốm lửa tràn ngập kiếm ý của hai người hệt như pháo hoa mãi vẫn không tan. BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mối ân oán giữa hắn ta và Lâm Nhất đã xong, đối phương không còn là bận lòng của hắn ta nữa, tuy rằng phần thắng trận này rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn muốn dốc hết sức tranh đấu. Bản thân dù sao cũng là một kiếm khách, hắn ta không cho phép mình chưa đánh đã hàng. Lâm Nhất bình tĩnh nói: "Không cần phải khiêm tốn, ta muốn thắng ngươi cũng không dễ". Tuy rằng đối phương lần lượt bại dưới tay Triệu Vô Cực và Chúc Thanh Sơn, nhưng nếu nghiêm túc chiến đấu, Lâm Nhất vẫn tự hỏi nếu không dùng đến kiếm ý Thông Linh thì có thắng trận dễ dàng hay không. Lúc đối phương xuất ba chiêu kiếm khi giao thủ với Triệu Vô Cực, Lâm Nhất lại có ấn tượng sâu sắc. Nhất là chiêu kiếm thứ hai, có thể trợ giúp mình bước tiến rất lớn trong quá trình hoàn chỉnh kiếm uy Thương Long. "Vậy tiếp chiêu đi!" Bạch Lê Hiên tuốt kiếm khỏi vỏ, dưới sự quán chú của Thương Long Kiếm Quyết, thân kiếm run lên dữ dội. Trong nháy mắt, toàn bộ đài Thăng Long chấn động rung chuyển theo kiếm âm. Tiếng sấm bắt đầu gầm thét không ngừng, khiến không gian trước mặt Lâm Nhất trở nên rối loạn, bóng của Bạch Lê Hiên bắt đầu mờ mịt chồng lên nhau, mây mù và không khí cũng bị vặn vẹo trong dư chấn.Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, có chút kinh ngạc, thân ở trong đó mới hiểu được chiêu kiếm này có bao nhiêu đáng sợ. Toàn bộ không gian trở nên xáo trộn, khắp nơi chỉ còn kiếm âm vù vù cùng tiếng sấm vang vọng không ngớt, hoàn toàn không thể tập trung vào hơi thở của đối phương được. Nếu không phải bởi ý chí Lôi Đình của Triệu Vô Cực quá mức mạnh mẽ thì muốn tiếp được một kiếm này e rằng không đơn giản như vậy. “Kinh Lôi Tứ Khởi!” Bạch Lê Hiên điên cuồng gào lên, trường kiếm như rồng, trong không gian vặn vẹo và xáo trộn, một kiếm kia đâm về phía Lâm Nhất. Xoạt! Thoáng chốc, trong khoảng không gian đó, bóng dáng hắn ta cũng trở nên vặn vẹo, không ngừng bị kéo dài ra, hệt như một con Thương Long bị cuộn lại thành một sợi thừng, quấn lấy Lâm Nhất từ các phương hướng khác nhau, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nói thật ra thì Lâm Nhất cũng không nhìn thấu, tuy nhiên, dù ý cảnh trong một kiếm này có loạn như thế nào thì đối phương cũng phải đâm tới. Chỉ cần xuất kiếm nhanh hơn đối phương thì không cần thiết phải nhìn thấu, người không động, tâm động là đủ. Đến rồi! Có tia sáng lạnh nở rộ trong mắt Lâm Nhất, sắc mặt hắn không thay đổi, tay phải siết chặt chuôi kiếm Táng Hoa, thân kiếm sáng bóng như làn nước mùa thu ra khỏi vỏ với tốc độ tia chớp, tạo thành từng đợt gợn sóng trong không khí. Trước khi quá muộn, mũi kiếm Táng Hoa đã điểm vào mũi kiếm của đối phương một cách cực kỳ chuẩn xác. Hai mắt Lâm Nhất dường như đã nhìn thấu tất cả, khoảng không gian vặn vẹo và xáo trộn kia không hề ảnh hưởng một chút nào đến hắn. Ầm! Mũi kiếm va vào nhau, lập tức có kiếm quang khủng bố nổ tung tóe, cắn nuốt toàn bộ dị tượng. Vô số đốm lửa tràn ngập kiếm ý của hai người hệt như pháo hoa mãi vẫn không tan. BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!