“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2963
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Triệu Vô Cực đã bị thương trước, rốt cuộc... thì sao Lâm Nhất có thể làm được chứ?" Có rất nhiều võ giả nhãn lực kém khiếp sợ không thôi, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ. Chỉ cảm thấy hoa cả mắt, đến khi Lâm Nhất bị đánh bay đi rồi mới kinh hãi phát hiện ra Triệu Vô Cực đã bị thương. Ở trong lòng mọi người, Triệu Vô Cực được xem như rất có danh tiếng trong Tam Tiểu Vương, theo lý mà nói, nhất định phải mạnh hơn Lâm Nhất không ít. Nhất là hắn ta còn chưa từng để lộ bản thân là đao khách, nhưng không thể nào ngờ được khi vừa mới giao thủ Lâm Nhất mới lại là người chiếm thế thượng phong. "Ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa!" Sắc mặt Triệu Vô Cực hoàn toàn lạnh tanh, hắn ta thật sự không ngờ đối phương lại có năng lực tìm ra sơ hở nhanh đến vậy. Từ lúc bị đối phương tìm ra rồi khuếch đại nó lên, cho đến khi triển khai để mình chịu thiệt lớn như vậy. Ngay cả hắn ta cũng không nhận ra được sơ hở nhỏ nhặt này. Ầm ầm! Triệu Vô Cực lập tức không giữ lại bất kỳ gì nữa, hắn ta hoàn toàn bày ra tu vi đỉnh phong Bán Bộ Thiên Phách, trong nháy mắt uy áp trên người cuốn sạch bốn phương tám hướng, còn khủng khiếp hơn khí thế của Lâm Nhất đánh bại Khương Tử Diệp trước kia gấp mấy lần. Giết! Giữa lúc bầu trời cuồn cuộn mây sấm, Triệu Vô Cực cầm chặt bảo đao trong tay được gọi là Thu Thanh. Những tầng Lôi Vân kia bỗng biến hoá thành Phong Long ngầm hét thảm thiết không thôi, cỏ cây ngổn ngang, hoang cảnh lạnh lẽo, vạn vật sông núi đầy hiu quạnh. Trăng sao sáng trong, ngân hà trên trời, bốn phía im ắng, chỉ còn "Thanh" của đao quang chớp nhoáng không ngừng văng vẳng giữa gió trời "Thu", Thu Thanh tung hoành tàn sát giữa thiên địa.Thất Huyền bộ! Thanh thế này quá mãnh liệt, Lâm Nhất sử dụng Thất Huyền bộ đến cực hạn, tạm lánh mũi nhọn, xoay người nhảy vọt lên, tránh khỏi nhiều đòn nguy hiểm. Nếu có vài ánh đao lọt qua được, Táng Hoa trong tay sẽ bay ra khỏi mặt nước giống như rồng, cắn nát nó. Trên đài Thăng Long, kiếm quang như thác, bay qua bay lại, Lâm Nhất phòng thủ kín kẽ. Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu mấy chục chiêu. Sau khi Triệu Vô Cực dùng hết thủ đoạn, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong. Dù gì Lâm Nhất cũng chỉ mới bước vào Bán Bộ Thiên Phách, nếu bàn về độ sâu thì vẫn thua kém đối thủ quá nhiều. “Phòng thủ trước nay đều không thể giành được thắng lợi”. Dưới thế công mãnh liệt, đối thủ vẫn không lộ ra sơ hở, phòng thủ chặt chẽ. Nhưng Triệu Vô Cực không phải người thường, không hề sốt sắng, nếu so về sự nhẫn nại thì có thể nói không ai vượt qua được hắn ta. “Lôi Vân Bạo!” Sát chiêu đánh trọng thương Chúc Thanh Sơn trước kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là do đao quang chém ra. Vòng xoáy Lôi Vân đáng sợ hòa lẫn với đao ý mênh mang, uy áp bậc đó lập tức khiến không khí dồn nén lại với nhau. Lâm Nhất ở trong đó, cảm nhận được rõ ràng thân pháp bị hạn chế, tốc độ trở nên chậm hơn nhiều.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Triệu Vô Cực đã bị thương trước, rốt cuộc... thì sao Lâm Nhất có thể làm được chứ?" Có rất nhiều võ giả nhãn lực kém khiếp sợ không thôi, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ. Chỉ cảm thấy hoa cả mắt, đến khi Lâm Nhất bị đánh bay đi rồi mới kinh hãi phát hiện ra Triệu Vô Cực đã bị thương. Ở trong lòng mọi người, Triệu Vô Cực được xem như rất có danh tiếng trong Tam Tiểu Vương, theo lý mà nói, nhất định phải mạnh hơn Lâm Nhất không ít. Nhất là hắn ta còn chưa từng để lộ bản thân là đao khách, nhưng không thể nào ngờ được khi vừa mới giao thủ Lâm Nhất mới lại là người chiếm thế thượng phong. "Ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa!" Sắc mặt Triệu Vô Cực hoàn toàn lạnh tanh, hắn ta thật sự không ngờ đối phương lại có năng lực tìm ra sơ hở nhanh đến vậy. Từ lúc bị đối phương tìm ra rồi khuếch đại nó lên, cho đến khi triển khai để mình chịu thiệt lớn như vậy. Ngay cả hắn ta cũng không nhận ra được sơ hở nhỏ nhặt này. Ầm ầm! Triệu Vô Cực lập tức không giữ lại bất kỳ gì nữa, hắn ta hoàn toàn bày ra tu vi đỉnh phong Bán Bộ Thiên Phách, trong nháy mắt uy áp trên người cuốn sạch bốn phương tám hướng, còn khủng khiếp hơn khí thế của Lâm Nhất đánh bại Khương Tử Diệp trước kia gấp mấy lần. Giết! Giữa lúc bầu trời cuồn cuộn mây sấm, Triệu Vô Cực cầm chặt bảo đao trong tay được gọi là Thu Thanh. Những tầng Lôi Vân kia bỗng biến hoá thành Phong Long ngầm hét thảm thiết không thôi, cỏ cây ngổn ngang, hoang cảnh lạnh lẽo, vạn vật sông núi đầy hiu quạnh. Trăng sao sáng trong, ngân hà trên trời, bốn phía im ắng, chỉ còn "Thanh" của đao quang chớp nhoáng không ngừng văng vẳng giữa gió trời "Thu", Thu Thanh tung hoành tàn sát giữa thiên địa.Thất Huyền bộ! Thanh thế này quá mãnh liệt, Lâm Nhất sử dụng Thất Huyền bộ đến cực hạn, tạm lánh mũi nhọn, xoay người nhảy vọt lên, tránh khỏi nhiều đòn nguy hiểm. Nếu có vài ánh đao lọt qua được, Táng Hoa trong tay sẽ bay ra khỏi mặt nước giống như rồng, cắn nát nó. Trên đài Thăng Long, kiếm quang như thác, bay qua bay lại, Lâm Nhất phòng thủ kín kẽ. Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu mấy chục chiêu. Sau khi Triệu Vô Cực dùng hết thủ đoạn, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong. Dù gì Lâm Nhất cũng chỉ mới bước vào Bán Bộ Thiên Phách, nếu bàn về độ sâu thì vẫn thua kém đối thủ quá nhiều. “Phòng thủ trước nay đều không thể giành được thắng lợi”. Dưới thế công mãnh liệt, đối thủ vẫn không lộ ra sơ hở, phòng thủ chặt chẽ. Nhưng Triệu Vô Cực không phải người thường, không hề sốt sắng, nếu so về sự nhẫn nại thì có thể nói không ai vượt qua được hắn ta. “Lôi Vân Bạo!” Sát chiêu đánh trọng thương Chúc Thanh Sơn trước kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là do đao quang chém ra. Vòng xoáy Lôi Vân đáng sợ hòa lẫn với đao ý mênh mang, uy áp bậc đó lập tức khiến không khí dồn nén lại với nhau. Lâm Nhất ở trong đó, cảm nhận được rõ ràng thân pháp bị hạn chế, tốc độ trở nên chậm hơn nhiều.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Triệu Vô Cực đã bị thương trước, rốt cuộc... thì sao Lâm Nhất có thể làm được chứ?" Có rất nhiều võ giả nhãn lực kém khiếp sợ không thôi, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ. Chỉ cảm thấy hoa cả mắt, đến khi Lâm Nhất bị đánh bay đi rồi mới kinh hãi phát hiện ra Triệu Vô Cực đã bị thương. Ở trong lòng mọi người, Triệu Vô Cực được xem như rất có danh tiếng trong Tam Tiểu Vương, theo lý mà nói, nhất định phải mạnh hơn Lâm Nhất không ít. Nhất là hắn ta còn chưa từng để lộ bản thân là đao khách, nhưng không thể nào ngờ được khi vừa mới giao thủ Lâm Nhất mới lại là người chiếm thế thượng phong. "Ngươi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa!" Sắc mặt Triệu Vô Cực hoàn toàn lạnh tanh, hắn ta thật sự không ngờ đối phương lại có năng lực tìm ra sơ hở nhanh đến vậy. Từ lúc bị đối phương tìm ra rồi khuếch đại nó lên, cho đến khi triển khai để mình chịu thiệt lớn như vậy. Ngay cả hắn ta cũng không nhận ra được sơ hở nhỏ nhặt này. Ầm ầm! Triệu Vô Cực lập tức không giữ lại bất kỳ gì nữa, hắn ta hoàn toàn bày ra tu vi đỉnh phong Bán Bộ Thiên Phách, trong nháy mắt uy áp trên người cuốn sạch bốn phương tám hướng, còn khủng khiếp hơn khí thế của Lâm Nhất đánh bại Khương Tử Diệp trước kia gấp mấy lần. Giết! Giữa lúc bầu trời cuồn cuộn mây sấm, Triệu Vô Cực cầm chặt bảo đao trong tay được gọi là Thu Thanh. Những tầng Lôi Vân kia bỗng biến hoá thành Phong Long ngầm hét thảm thiết không thôi, cỏ cây ngổn ngang, hoang cảnh lạnh lẽo, vạn vật sông núi đầy hiu quạnh. Trăng sao sáng trong, ngân hà trên trời, bốn phía im ắng, chỉ còn "Thanh" của đao quang chớp nhoáng không ngừng văng vẳng giữa gió trời "Thu", Thu Thanh tung hoành tàn sát giữa thiên địa.Thất Huyền bộ! Thanh thế này quá mãnh liệt, Lâm Nhất sử dụng Thất Huyền bộ đến cực hạn, tạm lánh mũi nhọn, xoay người nhảy vọt lên, tránh khỏi nhiều đòn nguy hiểm. Nếu có vài ánh đao lọt qua được, Táng Hoa trong tay sẽ bay ra khỏi mặt nước giống như rồng, cắn nát nó. Trên đài Thăng Long, kiếm quang như thác, bay qua bay lại, Lâm Nhất phòng thủ kín kẽ. Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu mấy chục chiêu. Sau khi Triệu Vô Cực dùng hết thủ đoạn, rõ ràng đã chiếm thế thượng phong. Dù gì Lâm Nhất cũng chỉ mới bước vào Bán Bộ Thiên Phách, nếu bàn về độ sâu thì vẫn thua kém đối thủ quá nhiều. “Phòng thủ trước nay đều không thể giành được thắng lợi”. Dưới thế công mãnh liệt, đối thủ vẫn không lộ ra sơ hở, phòng thủ chặt chẽ. Nhưng Triệu Vô Cực không phải người thường, không hề sốt sắng, nếu so về sự nhẫn nại thì có thể nói không ai vượt qua được hắn ta. “Lôi Vân Bạo!” Sát chiêu đánh trọng thương Chúc Thanh Sơn trước kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là do đao quang chém ra. Vòng xoáy Lôi Vân đáng sợ hòa lẫn với đao ý mênh mang, uy áp bậc đó lập tức khiến không khí dồn nén lại với nhau. Lâm Nhất ở trong đó, cảm nhận được rõ ràng thân pháp bị hạn chế, tốc độ trở nên chậm hơn nhiều.