“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2969

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!  Trong nháy mắt, tất cả bội kiếm lơ lửng trên mặt hồ đồng loạt bay về bên cạnh chủ nhân của chúng như những ngôi sao băng giữa bóng đêm.  Vạn kiếm tung bay, hào quang rực rỡ.  Nhìn từ xa trông như pháo hoa đẹp nhất thế gian dưới màn đêm, không màng sinh tử, chỉ buông mình vì khoảnh khắc này, đồng loạt nở rộ sau lưng Lâm Nhất.  Nhìn thấy cảnh này, Triệu Vô Cực lập tức sững sờ, một lát sau mới thở dài đáp: “Ngươi đã thắng”.  Kim Long ngũ trảo của hắn ta lập tức vỡ vụn, vô số khí Huyền Hoàng bay tới. Long ảnh trong cơ thể Lâm Nhất bay ra, kim quang chói mắt, tham lam cắn nuốt những khí Huyền Hoàng này.  Khí Huyền Hoàng trên người đối phương quá nhiều, Kim Long ngũ trảo của Lâm Nhất cắn nuốt hồi lâu vẫn chưa xong.  “Ngươi đúng là quái vật”.  Triệu Vô Cực tức giận mắng, rất không cam lòng khi thua Lâm Nhất, hắn ta đột nhiên trầm giọng: “Nhưng không sao, dù lúc này ngươi có toả sáng thế nào thì cũng chỉ làm đá kê chân thôi, đến lúc đó vẫn bị người kia tịch thu, có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói”.  Lâm Nhất hờ hững đáp: “Ít nhất ta vẫn có cơ hội này, còn ngươi thì không, ngươi không cần lo lắng cho ta”.  Triệu Vô Cực không nổi giận trước lời mỉa mai của Lâm Nhất, bình tĩnh tiếp lời: “Bá Kiếm và Bá Quyền đều đến từ cùng một công pháp, đó là tuyệt học Thiên Địa Bá Khí Quyết của Kiếm Tông năm đó. Nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn ta tu luyện bản thiếu của công pháp này, Bá Quyền của hắn ta hoàn chỉnh hơn Bá Kiếm của ngươi nhiều, ngươi đấu với hắn ta sẽ biết chênh lệch lớn cỡ nào”.  Thiên Địa Bá Khí Quyết?  Lâm Nhất suy tư, Thập Tam gia và Các chủ tiền nhiệm đã từng nói với hắn về công pháp này, không ngờ nó lại ở trong tay Tử Nguyệt Động Thiên.  Thấy Lâm Nhất chỉ suy tư, không thay đổi sắc mặt, Triệu Vô Cực cười bảo: “Xem ra ngươi còn át chủ bài khác, nhưng cũng vô dụng thôi, mọi thứ đã được định sẵn là phí công”.  “Việc này khó nói trước”.  Lâm Nhất không nhiều lời, cắn nuốt khí Huyền Hoàng của đối phương xong rồi nhanh chóng rời đi.  Sau trận đấu này, trời tờ mờ sáng, bình minh đã đến.  Đại chiến Thập Cường đang dần đến hồi kết thúc, chỉ còn bốn trận quyết đấu, Lâm Nhất đấu với Chúc Thanh Sơn, Vũ Hạo Thiên đấu với Triệu Vô Cực, Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên.  Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên, trận đấu này không có gì đặc sắc, Khương Tử Diệp đã nhẹ nhàng giành chiến thắng trong vòng mười chiêu.  Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, trận đấu giữa Lâm Nhất và Chúc Thanh Sơn bắt đầu.  Sau trận đấu này, Lâm Nhất sẽ đấu với Vũ Hạo Thiên, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nên đã dứt khoát sử dụng kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, hai tay cầm kiếm, thi triển sát chiêu Bá Trảm Thiên Hạ dung hợp sáu thức.  Kiếm quang phun trào, thiên địa thất sắc, phong vân nổi lên, trên người Lâm Nhất tràn ngập bá đạo.  Khi kiếm Táng Hoa chém ra quang sáng rực, dù Chúc Thanh Sơn đã đề phòng nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi. Hắn ta cố gắng né tránh, nhưng nhát kiếm này quá nhanh, dù đã tránh được một nửa uy lực thì vẫn bị phá vỡ ma sát hộ thể.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!  Trong nháy mắt, tất cả bội kiếm lơ lửng trên mặt hồ đồng loạt bay về bên cạnh chủ nhân của chúng như những ngôi sao băng giữa bóng đêm.  Vạn kiếm tung bay, hào quang rực rỡ.  Nhìn từ xa trông như pháo hoa đẹp nhất thế gian dưới màn đêm, không màng sinh tử, chỉ buông mình vì khoảnh khắc này, đồng loạt nở rộ sau lưng Lâm Nhất.  Nhìn thấy cảnh này, Triệu Vô Cực lập tức sững sờ, một lát sau mới thở dài đáp: “Ngươi đã thắng”.  Kim Long ngũ trảo của hắn ta lập tức vỡ vụn, vô số khí Huyền Hoàng bay tới. Long ảnh trong cơ thể Lâm Nhất bay ra, kim quang chói mắt, tham lam cắn nuốt những khí Huyền Hoàng này.  Khí Huyền Hoàng trên người đối phương quá nhiều, Kim Long ngũ trảo của Lâm Nhất cắn nuốt hồi lâu vẫn chưa xong.  “Ngươi đúng là quái vật”.  Triệu Vô Cực tức giận mắng, rất không cam lòng khi thua Lâm Nhất, hắn ta đột nhiên trầm giọng: “Nhưng không sao, dù lúc này ngươi có toả sáng thế nào thì cũng chỉ làm đá kê chân thôi, đến lúc đó vẫn bị người kia tịch thu, có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói”.  Lâm Nhất hờ hững đáp: “Ít nhất ta vẫn có cơ hội này, còn ngươi thì không, ngươi không cần lo lắng cho ta”.  Triệu Vô Cực không nổi giận trước lời mỉa mai của Lâm Nhất, bình tĩnh tiếp lời: “Bá Kiếm và Bá Quyền đều đến từ cùng một công pháp, đó là tuyệt học Thiên Địa Bá Khí Quyết của Kiếm Tông năm đó. Nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn ta tu luyện bản thiếu của công pháp này, Bá Quyền của hắn ta hoàn chỉnh hơn Bá Kiếm của ngươi nhiều, ngươi đấu với hắn ta sẽ biết chênh lệch lớn cỡ nào”.  Thiên Địa Bá Khí Quyết?  Lâm Nhất suy tư, Thập Tam gia và Các chủ tiền nhiệm đã từng nói với hắn về công pháp này, không ngờ nó lại ở trong tay Tử Nguyệt Động Thiên.  Thấy Lâm Nhất chỉ suy tư, không thay đổi sắc mặt, Triệu Vô Cực cười bảo: “Xem ra ngươi còn át chủ bài khác, nhưng cũng vô dụng thôi, mọi thứ đã được định sẵn là phí công”.  “Việc này khó nói trước”.  Lâm Nhất không nhiều lời, cắn nuốt khí Huyền Hoàng của đối phương xong rồi nhanh chóng rời đi.  Sau trận đấu này, trời tờ mờ sáng, bình minh đã đến.  Đại chiến Thập Cường đang dần đến hồi kết thúc, chỉ còn bốn trận quyết đấu, Lâm Nhất đấu với Chúc Thanh Sơn, Vũ Hạo Thiên đấu với Triệu Vô Cực, Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên.  Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên, trận đấu này không có gì đặc sắc, Khương Tử Diệp đã nhẹ nhàng giành chiến thắng trong vòng mười chiêu.  Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, trận đấu giữa Lâm Nhất và Chúc Thanh Sơn bắt đầu.  Sau trận đấu này, Lâm Nhất sẽ đấu với Vũ Hạo Thiên, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nên đã dứt khoát sử dụng kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, hai tay cầm kiếm, thi triển sát chiêu Bá Trảm Thiên Hạ dung hợp sáu thức.  Kiếm quang phun trào, thiên địa thất sắc, phong vân nổi lên, trên người Lâm Nhất tràn ngập bá đạo.  Khi kiếm Táng Hoa chém ra quang sáng rực, dù Chúc Thanh Sơn đã đề phòng nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi. Hắn ta cố gắng né tránh, nhưng nhát kiếm này quá nhanh, dù đã tránh được một nửa uy lực thì vẫn bị phá vỡ ma sát hộ thể.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!  Trong nháy mắt, tất cả bội kiếm lơ lửng trên mặt hồ đồng loạt bay về bên cạnh chủ nhân của chúng như những ngôi sao băng giữa bóng đêm.  Vạn kiếm tung bay, hào quang rực rỡ.  Nhìn từ xa trông như pháo hoa đẹp nhất thế gian dưới màn đêm, không màng sinh tử, chỉ buông mình vì khoảnh khắc này, đồng loạt nở rộ sau lưng Lâm Nhất.  Nhìn thấy cảnh này, Triệu Vô Cực lập tức sững sờ, một lát sau mới thở dài đáp: “Ngươi đã thắng”.  Kim Long ngũ trảo của hắn ta lập tức vỡ vụn, vô số khí Huyền Hoàng bay tới. Long ảnh trong cơ thể Lâm Nhất bay ra, kim quang chói mắt, tham lam cắn nuốt những khí Huyền Hoàng này.  Khí Huyền Hoàng trên người đối phương quá nhiều, Kim Long ngũ trảo của Lâm Nhất cắn nuốt hồi lâu vẫn chưa xong.  “Ngươi đúng là quái vật”.  Triệu Vô Cực tức giận mắng, rất không cam lòng khi thua Lâm Nhất, hắn ta đột nhiên trầm giọng: “Nhưng không sao, dù lúc này ngươi có toả sáng thế nào thì cũng chỉ làm đá kê chân thôi, đến lúc đó vẫn bị người kia tịch thu, có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói”.  Lâm Nhất hờ hững đáp: “Ít nhất ta vẫn có cơ hội này, còn ngươi thì không, ngươi không cần lo lắng cho ta”.  Triệu Vô Cực không nổi giận trước lời mỉa mai của Lâm Nhất, bình tĩnh tiếp lời: “Bá Kiếm và Bá Quyền đều đến từ cùng một công pháp, đó là tuyệt học Thiên Địa Bá Khí Quyết của Kiếm Tông năm đó. Nếu ta đoán không lầm, có lẽ hắn ta tu luyện bản thiếu của công pháp này, Bá Quyền của hắn ta hoàn chỉnh hơn Bá Kiếm của ngươi nhiều, ngươi đấu với hắn ta sẽ biết chênh lệch lớn cỡ nào”.  Thiên Địa Bá Khí Quyết?  Lâm Nhất suy tư, Thập Tam gia và Các chủ tiền nhiệm đã từng nói với hắn về công pháp này, không ngờ nó lại ở trong tay Tử Nguyệt Động Thiên.  Thấy Lâm Nhất chỉ suy tư, không thay đổi sắc mặt, Triệu Vô Cực cười bảo: “Xem ra ngươi còn át chủ bài khác, nhưng cũng vô dụng thôi, mọi thứ đã được định sẵn là phí công”.  “Việc này khó nói trước”.  Lâm Nhất không nhiều lời, cắn nuốt khí Huyền Hoàng của đối phương xong rồi nhanh chóng rời đi.  Sau trận đấu này, trời tờ mờ sáng, bình minh đã đến.  Đại chiến Thập Cường đang dần đến hồi kết thúc, chỉ còn bốn trận quyết đấu, Lâm Nhất đấu với Chúc Thanh Sơn, Vũ Hạo Thiên đấu với Triệu Vô Cực, Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên.  Khương Tử Diệp đấu với Ô Tiếu Thiên, trận đấu này không có gì đặc sắc, Khương Tử Diệp đã nhẹ nhàng giành chiến thắng trong vòng mười chiêu.  Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, trận đấu giữa Lâm Nhất và Chúc Thanh Sơn bắt đầu.  Sau trận đấu này, Lâm Nhất sẽ đấu với Vũ Hạo Thiên, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nên đã dứt khoát sử dụng kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, hai tay cầm kiếm, thi triển sát chiêu Bá Trảm Thiên Hạ dung hợp sáu thức.  Kiếm quang phun trào, thiên địa thất sắc, phong vân nổi lên, trên người Lâm Nhất tràn ngập bá đạo.  Khi kiếm Táng Hoa chém ra quang sáng rực, dù Chúc Thanh Sơn đã đề phòng nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi. Hắn ta cố gắng né tránh, nhưng nhát kiếm này quá nhanh, dù đã tránh được một nửa uy lực thì vẫn bị phá vỡ ma sát hộ thể.  

Chương 2969