“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2975
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phải xem hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh đến mức độ nào. Quần Long thịnh yến đợt này thật thú vị, sắp đến thời khắc cuối cùng rồi mà vẫn còn đặc sắc”. Rất nhiều trọng tài Thánh Minh xì xào bàn tán với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Sau khi thi triển kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, máu toàn thân cũng sôi trào. Từ đầu Quần Long thịnh yến đến giờ, hắn chưa dốc hết sức đánh một trận nào, vẫn luôn che giấu át chủ bài của mình, không dám và thậm chí là cố hết sức để áp chế thực lực của mình. Giống như một người bình thường đeo túi cát, khi đánh nhau với người khác vừa bị bó tay bó chân, hơn nữa còn rất khó chịu. Lúc này cuối cùng cũng được đánh một trận thoả thích, sao hắn có thể không phấn khích được? Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, khí thế của Lâm Nhất sắc bén đến mức khủng khiếp, kiếm ý chuyển động đâm thủng không khí. Uy áp Thiên Phách bay tới, còn chưa kịp tới gần đã bị kiếm ý đâm thủng trăm nghìn lỗ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn trong không khí. “Kiếm ý Thông Linh!” Vũ Hạo Thiên kinh ngạc, sắc mặt hơi khó coi, rõ ràng hắn ta đã nhìn lầm, hắn ta đột nhiên lạnh lùng bảo: “Kiếm ý Thông Linh thì sao, ngươi hoàn toàn không biết rốt cuộc cảnh giới Thiên Phách và Bá Quyền đáng sợ đến mức nào!” Lâm Nhất thờ ơ đáp: “Đánh đi”. Nhiều lời vô ích, chỉ cần một chữ, đánh! Hai người lập tức lao vào đánh nhau. “Thiên Địa Bá Khí Quyết, Quyền Bá Sơn Hà!” Vũ Hạo Thiên ra tay trước, thi triển thức thứ hai của Thiên Địa Bá Khí Quyết, quyền mang bùng nổ, quyền uy đáng sợ lập tức làm không khí trước mặt nổ tung. Rầm rầm! Trời đất cũng rung chuyển theo quyền mang này, bá khí trên người Vũ Hạo Thiên cuồn cuộn vô tận, dáng người của hắn ta không quá cường tráng, nhưng khí thế kia lại chạm trời chạm đất. Năm ngón tay siết chặt phóng thích quyền mang, hắn ta như đang đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, nhìn xuống từ trên cao, cuốn theo thiên uy vô thượng lao tới. “Ngươi vẫn chỉ là một trò cười trước mặt ta!” Quyền mang kinh khủng bắn tới, sắc mặt Vũ Hạo Thiên dữ tợn, cực kì kiêu ngạo. Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ và đưa ra quyết định, Bá Kiếm quá thua thiệt khi ở trước mặt Vũ Hạo Thiên có Thiên Địa Bá Khí Quyết. “Hoa mọc từ chốn nào!” Trong nháy mắt, trong mắt hắn bừng lên ánh sáng lạnh lẽo, kiếm ý cuồn cuộn sâu trong mắt có hoa nở rộ, đó là một đoá tường vi. Lâm Nhất thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, một đoá hoa tường vi tuyệt đẹp lập tức ngưng tụ trên mũi kiếm Táng Hoa. Khi tường vi nở rộ, vạn vật trong thiên địa đều như mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm. Rầm! Kiếm quang lôi đình và quyền mang va chạm nhau, cả đài Thăng Long rung lắc kịch liệt, mặt đất rạn nứt, đá vụn bay tứ tung, khí thế của hai người đan xen vào nhau. Vô số đá vụn và bụi bặm trở nên bất động như bị đóng băng. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phải xem hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh đến mức độ nào. Quần Long thịnh yến đợt này thật thú vị, sắp đến thời khắc cuối cùng rồi mà vẫn còn đặc sắc”. Rất nhiều trọng tài Thánh Minh xì xào bàn tán với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Sau khi thi triển kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, máu toàn thân cũng sôi trào. Từ đầu Quần Long thịnh yến đến giờ, hắn chưa dốc hết sức đánh một trận nào, vẫn luôn che giấu át chủ bài của mình, không dám và thậm chí là cố hết sức để áp chế thực lực của mình. Giống như một người bình thường đeo túi cát, khi đánh nhau với người khác vừa bị bó tay bó chân, hơn nữa còn rất khó chịu. Lúc này cuối cùng cũng được đánh một trận thoả thích, sao hắn có thể không phấn khích được? Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, khí thế của Lâm Nhất sắc bén đến mức khủng khiếp, kiếm ý chuyển động đâm thủng không khí. Uy áp Thiên Phách bay tới, còn chưa kịp tới gần đã bị kiếm ý đâm thủng trăm nghìn lỗ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn trong không khí. “Kiếm ý Thông Linh!” Vũ Hạo Thiên kinh ngạc, sắc mặt hơi khó coi, rõ ràng hắn ta đã nhìn lầm, hắn ta đột nhiên lạnh lùng bảo: “Kiếm ý Thông Linh thì sao, ngươi hoàn toàn không biết rốt cuộc cảnh giới Thiên Phách và Bá Quyền đáng sợ đến mức nào!” Lâm Nhất thờ ơ đáp: “Đánh đi”. Nhiều lời vô ích, chỉ cần một chữ, đánh! Hai người lập tức lao vào đánh nhau. “Thiên Địa Bá Khí Quyết, Quyền Bá Sơn Hà!” Vũ Hạo Thiên ra tay trước, thi triển thức thứ hai của Thiên Địa Bá Khí Quyết, quyền mang bùng nổ, quyền uy đáng sợ lập tức làm không khí trước mặt nổ tung. Rầm rầm! Trời đất cũng rung chuyển theo quyền mang này, bá khí trên người Vũ Hạo Thiên cuồn cuộn vô tận, dáng người của hắn ta không quá cường tráng, nhưng khí thế kia lại chạm trời chạm đất. Năm ngón tay siết chặt phóng thích quyền mang, hắn ta như đang đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, nhìn xuống từ trên cao, cuốn theo thiên uy vô thượng lao tới. “Ngươi vẫn chỉ là một trò cười trước mặt ta!” Quyền mang kinh khủng bắn tới, sắc mặt Vũ Hạo Thiên dữ tợn, cực kì kiêu ngạo. Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ và đưa ra quyết định, Bá Kiếm quá thua thiệt khi ở trước mặt Vũ Hạo Thiên có Thiên Địa Bá Khí Quyết. “Hoa mọc từ chốn nào!” Trong nháy mắt, trong mắt hắn bừng lên ánh sáng lạnh lẽo, kiếm ý cuồn cuộn sâu trong mắt có hoa nở rộ, đó là một đoá tường vi. Lâm Nhất thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, một đoá hoa tường vi tuyệt đẹp lập tức ngưng tụ trên mũi kiếm Táng Hoa. Khi tường vi nở rộ, vạn vật trong thiên địa đều như mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm. Rầm! Kiếm quang lôi đình và quyền mang va chạm nhau, cả đài Thăng Long rung lắc kịch liệt, mặt đất rạn nứt, đá vụn bay tứ tung, khí thế của hai người đan xen vào nhau. Vô số đá vụn và bụi bặm trở nên bất động như bị đóng băng. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Phải xem hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh đến mức độ nào. Quần Long thịnh yến đợt này thật thú vị, sắp đến thời khắc cuối cùng rồi mà vẫn còn đặc sắc”. Rất nhiều trọng tài Thánh Minh xì xào bàn tán với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Sau khi thi triển kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, máu toàn thân cũng sôi trào. Từ đầu Quần Long thịnh yến đến giờ, hắn chưa dốc hết sức đánh một trận nào, vẫn luôn che giấu át chủ bài của mình, không dám và thậm chí là cố hết sức để áp chế thực lực của mình. Giống như một người bình thường đeo túi cát, khi đánh nhau với người khác vừa bị bó tay bó chân, hơn nữa còn rất khó chịu. Lúc này cuối cùng cũng được đánh một trận thoả thích, sao hắn có thể không phấn khích được? Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, khí thế của Lâm Nhất sắc bén đến mức khủng khiếp, kiếm ý chuyển động đâm thủng không khí. Uy áp Thiên Phách bay tới, còn chưa kịp tới gần đã bị kiếm ý đâm thủng trăm nghìn lỗ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn trong không khí. “Kiếm ý Thông Linh!” Vũ Hạo Thiên kinh ngạc, sắc mặt hơi khó coi, rõ ràng hắn ta đã nhìn lầm, hắn ta đột nhiên lạnh lùng bảo: “Kiếm ý Thông Linh thì sao, ngươi hoàn toàn không biết rốt cuộc cảnh giới Thiên Phách và Bá Quyền đáng sợ đến mức nào!” Lâm Nhất thờ ơ đáp: “Đánh đi”. Nhiều lời vô ích, chỉ cần một chữ, đánh! Hai người lập tức lao vào đánh nhau. “Thiên Địa Bá Khí Quyết, Quyền Bá Sơn Hà!” Vũ Hạo Thiên ra tay trước, thi triển thức thứ hai của Thiên Địa Bá Khí Quyết, quyền mang bùng nổ, quyền uy đáng sợ lập tức làm không khí trước mặt nổ tung. Rầm rầm! Trời đất cũng rung chuyển theo quyền mang này, bá khí trên người Vũ Hạo Thiên cuồn cuộn vô tận, dáng người của hắn ta không quá cường tráng, nhưng khí thế kia lại chạm trời chạm đất. Năm ngón tay siết chặt phóng thích quyền mang, hắn ta như đang đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, nhìn xuống từ trên cao, cuốn theo thiên uy vô thượng lao tới. “Ngươi vẫn chỉ là một trò cười trước mặt ta!” Quyền mang kinh khủng bắn tới, sắc mặt Vũ Hạo Thiên dữ tợn, cực kì kiêu ngạo. Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ và đưa ra quyết định, Bá Kiếm quá thua thiệt khi ở trước mặt Vũ Hạo Thiên có Thiên Địa Bá Khí Quyết. “Hoa mọc từ chốn nào!” Trong nháy mắt, trong mắt hắn bừng lên ánh sáng lạnh lẽo, kiếm ý cuồn cuộn sâu trong mắt có hoa nở rộ, đó là một đoá tường vi. Lâm Nhất thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, một đoá hoa tường vi tuyệt đẹp lập tức ngưng tụ trên mũi kiếm Táng Hoa. Khi tường vi nở rộ, vạn vật trong thiên địa đều như mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm. Rầm! Kiếm quang lôi đình và quyền mang va chạm nhau, cả đài Thăng Long rung lắc kịch liệt, mặt đất rạn nứt, đá vụn bay tứ tung, khí thế của hai người đan xen vào nhau. Vô số đá vụn và bụi bặm trở nên bất động như bị đóng băng. Ầm!