“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2978
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô số nhân tài kiệt xuất trên khán đài đồng loạt hít vào một hơi, ngay cả các trưởng lão thế hệ trước cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đây là trận đấu giữa hai người trẻ tuổi. Rầm rầm! Thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo. Ánh sáng nở rộ từ thức cuối cùng của Trần Quang kiếm pháp lập tức đánh Vũ Hạo Thiên bay ra xa, nhưng khi hắn ta bị đánh bay, Bá Quyền thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết cũng rời khỏi tay hắn ta. Sự thảm liệt của trận đấu nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, kết giới bao trùm đài Thăng Long xuất hiện hơn một trăm nghìn lỗ thủng. “Vũ Hạo Thiên bị đánh bay!” “Hình như hắn ta bị thương rồi phải không? Điều này thật khó tin...” “Chắc chắn hắn ta đã bị thương, thức cuối cùng này của Lâm Nhất hoàn toàn vượt quá giới hạn Tử Phủ, có lẽ ngay cả cao thủ Thiên Phách cũng không nhìn thấu. Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, dù cao thủ chưa đả thông một phách có yêu nghiệt thế nào, chỉ cần dám xông vào, kể cả Vũ Hạo Thiên cũng chắc chắn sẽ bị thương”. Khi Vũ Hạo Thiên để lộ tu vi Thiên Phách, hầu như không một ai nghĩ rằng Lâm Nhất sẽ có cơ hội chiến thắng, thậm chí sẽ không có cơ hội nhận thua, chỉ có thể bị nghiền ép thê thảm cho đến chết. Kể cả khi Lâm Nhất biểu hiện hào quang mấy nghìn năm qua chưa từng có, ngay cả kiếm ý Thông Linh cũng thi triển, nhưng trước sự chênh lệch to lớn về tu vi vẫn không ai dám kết luận hắn có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng. Quả thật phong thái của Vũ Hạo Thiên quá bá đạo, hắn ta mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng. Lúc này Lâm Nhất bị quyền mang xuyên qua kiếm quang, tuy khoé miệng có chảy máu, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy Vũ Hạo Thiên bị thương nặng hơn rất nhiều. Hắn ta bị đánh văng ra xa, va vào kết giới bao trùm đài Thăng Long, cả người có tổng cộng chín vết thương cực kì dữ tợn, nhìn mà phát hoảng. Bản thân Vũ Hạo Thiên đã tu luyện Tử Nguyệt Tâm Kinh đến cảnh giới cực kì cao thâm, có Tử Nguyệt Thánh Quang hộ thể, cộng thêm chân nguyên Thiên Phách, muốn làm hắn ta bị thương là một chuyện rất khó khăn. Chỉ riêng lớp Tử Nguyệt Thánh Quang đã khó đâm thủng, tu vi Thiên Phách càng sâu không lường được, có thể dễ dàng nghiền nát kiếm khí đánh tới. Nhưng bây giờ hắn ta không chỉ bị thương mà còn bị thương một cách vô cùng thảm hại. Điều này đã gây sốc cho tất cả mọi người. Phải biết rằng Vũ Hạo Thiên là vô địch trong suy nghĩ của rất nhiều người. Trong Quần Long thịnh yến đợt trước, hắn ta chưa dùng đến một nửa thực lực đã giành được vị trí đầu bảng Long Vân. Rắc! Rắc! Rắc! Dư chấn dao động trên đài Thăng Long, quyền mang vỡ vụn và kiếm quang lập loè vẫn tràn ngập mọi ngóc nghách trên đài Thăng Long. Lúc chúng ma sát phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, dù chỉ là dư chấn cũng mang lại cảm giác cực kì khủng khiếp. Có lẽ cao thủ Thiên Phách của các tông môn bình thường chỉ bị tác động nhẹ cũng sẽ bị thương nặng. “Thật đáng sợ, đây có thật là trận đấu giữa hai hậu bối không?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô số nhân tài kiệt xuất trên khán đài đồng loạt hít vào một hơi, ngay cả các trưởng lão thế hệ trước cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đây là trận đấu giữa hai người trẻ tuổi. Rầm rầm! Thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo. Ánh sáng nở rộ từ thức cuối cùng của Trần Quang kiếm pháp lập tức đánh Vũ Hạo Thiên bay ra xa, nhưng khi hắn ta bị đánh bay, Bá Quyền thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết cũng rời khỏi tay hắn ta. Sự thảm liệt của trận đấu nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, kết giới bao trùm đài Thăng Long xuất hiện hơn một trăm nghìn lỗ thủng. “Vũ Hạo Thiên bị đánh bay!” “Hình như hắn ta bị thương rồi phải không? Điều này thật khó tin...” “Chắc chắn hắn ta đã bị thương, thức cuối cùng này của Lâm Nhất hoàn toàn vượt quá giới hạn Tử Phủ, có lẽ ngay cả cao thủ Thiên Phách cũng không nhìn thấu. Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, dù cao thủ chưa đả thông một phách có yêu nghiệt thế nào, chỉ cần dám xông vào, kể cả Vũ Hạo Thiên cũng chắc chắn sẽ bị thương”. Khi Vũ Hạo Thiên để lộ tu vi Thiên Phách, hầu như không một ai nghĩ rằng Lâm Nhất sẽ có cơ hội chiến thắng, thậm chí sẽ không có cơ hội nhận thua, chỉ có thể bị nghiền ép thê thảm cho đến chết. Kể cả khi Lâm Nhất biểu hiện hào quang mấy nghìn năm qua chưa từng có, ngay cả kiếm ý Thông Linh cũng thi triển, nhưng trước sự chênh lệch to lớn về tu vi vẫn không ai dám kết luận hắn có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng. Quả thật phong thái của Vũ Hạo Thiên quá bá đạo, hắn ta mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng. Lúc này Lâm Nhất bị quyền mang xuyên qua kiếm quang, tuy khoé miệng có chảy máu, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy Vũ Hạo Thiên bị thương nặng hơn rất nhiều. Hắn ta bị đánh văng ra xa, va vào kết giới bao trùm đài Thăng Long, cả người có tổng cộng chín vết thương cực kì dữ tợn, nhìn mà phát hoảng. Bản thân Vũ Hạo Thiên đã tu luyện Tử Nguyệt Tâm Kinh đến cảnh giới cực kì cao thâm, có Tử Nguyệt Thánh Quang hộ thể, cộng thêm chân nguyên Thiên Phách, muốn làm hắn ta bị thương là một chuyện rất khó khăn. Chỉ riêng lớp Tử Nguyệt Thánh Quang đã khó đâm thủng, tu vi Thiên Phách càng sâu không lường được, có thể dễ dàng nghiền nát kiếm khí đánh tới. Nhưng bây giờ hắn ta không chỉ bị thương mà còn bị thương một cách vô cùng thảm hại. Điều này đã gây sốc cho tất cả mọi người. Phải biết rằng Vũ Hạo Thiên là vô địch trong suy nghĩ của rất nhiều người. Trong Quần Long thịnh yến đợt trước, hắn ta chưa dùng đến một nửa thực lực đã giành được vị trí đầu bảng Long Vân. Rắc! Rắc! Rắc! Dư chấn dao động trên đài Thăng Long, quyền mang vỡ vụn và kiếm quang lập loè vẫn tràn ngập mọi ngóc nghách trên đài Thăng Long. Lúc chúng ma sát phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, dù chỉ là dư chấn cũng mang lại cảm giác cực kì khủng khiếp. Có lẽ cao thủ Thiên Phách của các tông môn bình thường chỉ bị tác động nhẹ cũng sẽ bị thương nặng. “Thật đáng sợ, đây có thật là trận đấu giữa hai hậu bối không?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô số nhân tài kiệt xuất trên khán đài đồng loạt hít vào một hơi, ngay cả các trưởng lão thế hệ trước cũng ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đây là trận đấu giữa hai người trẻ tuổi. Rầm rầm! Thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo. Ánh sáng nở rộ từ thức cuối cùng của Trần Quang kiếm pháp lập tức đánh Vũ Hạo Thiên bay ra xa, nhưng khi hắn ta bị đánh bay, Bá Quyền thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết cũng rời khỏi tay hắn ta. Sự thảm liệt của trận đấu nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, kết giới bao trùm đài Thăng Long xuất hiện hơn một trăm nghìn lỗ thủng. “Vũ Hạo Thiên bị đánh bay!” “Hình như hắn ta bị thương rồi phải không? Điều này thật khó tin...” “Chắc chắn hắn ta đã bị thương, thức cuối cùng này của Lâm Nhất hoàn toàn vượt quá giới hạn Tử Phủ, có lẽ ngay cả cao thủ Thiên Phách cũng không nhìn thấu. Dưới sự hỗ trợ của kiếm ý Thông Linh, dù cao thủ chưa đả thông một phách có yêu nghiệt thế nào, chỉ cần dám xông vào, kể cả Vũ Hạo Thiên cũng chắc chắn sẽ bị thương”. Khi Vũ Hạo Thiên để lộ tu vi Thiên Phách, hầu như không một ai nghĩ rằng Lâm Nhất sẽ có cơ hội chiến thắng, thậm chí sẽ không có cơ hội nhận thua, chỉ có thể bị nghiền ép thê thảm cho đến chết. Kể cả khi Lâm Nhất biểu hiện hào quang mấy nghìn năm qua chưa từng có, ngay cả kiếm ý Thông Linh cũng thi triển, nhưng trước sự chênh lệch to lớn về tu vi vẫn không ai dám kết luận hắn có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng. Quả thật phong thái của Vũ Hạo Thiên quá bá đạo, hắn ta mạnh đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng. Lúc này Lâm Nhất bị quyền mang xuyên qua kiếm quang, tuy khoé miệng có chảy máu, nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy Vũ Hạo Thiên bị thương nặng hơn rất nhiều. Hắn ta bị đánh văng ra xa, va vào kết giới bao trùm đài Thăng Long, cả người có tổng cộng chín vết thương cực kì dữ tợn, nhìn mà phát hoảng. Bản thân Vũ Hạo Thiên đã tu luyện Tử Nguyệt Tâm Kinh đến cảnh giới cực kì cao thâm, có Tử Nguyệt Thánh Quang hộ thể, cộng thêm chân nguyên Thiên Phách, muốn làm hắn ta bị thương là một chuyện rất khó khăn. Chỉ riêng lớp Tử Nguyệt Thánh Quang đã khó đâm thủng, tu vi Thiên Phách càng sâu không lường được, có thể dễ dàng nghiền nát kiếm khí đánh tới. Nhưng bây giờ hắn ta không chỉ bị thương mà còn bị thương một cách vô cùng thảm hại. Điều này đã gây sốc cho tất cả mọi người. Phải biết rằng Vũ Hạo Thiên là vô địch trong suy nghĩ của rất nhiều người. Trong Quần Long thịnh yến đợt trước, hắn ta chưa dùng đến một nửa thực lực đã giành được vị trí đầu bảng Long Vân. Rắc! Rắc! Rắc! Dư chấn dao động trên đài Thăng Long, quyền mang vỡ vụn và kiếm quang lập loè vẫn tràn ngập mọi ngóc nghách trên đài Thăng Long. Lúc chúng ma sát phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, dù chỉ là dư chấn cũng mang lại cảm giác cực kì khủng khiếp. Có lẽ cao thủ Thiên Phách của các tông môn bình thường chỉ bị tác động nhẹ cũng sẽ bị thương nặng. “Thật đáng sợ, đây có thật là trận đấu giữa hai hậu bối không?”