“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2984
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu kiếm ý của Lâm Nhất không có cách nào phong tỏa đối thủ, thì dù có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì nữa. Cứ bỏ dở vậy sao... Uy lực kinh hồn khiếp đảm vẫn không ngừng dâng cao, kèm theo đó là khí thế không ngừng rơi xuống thế hạ phong, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng áp lực chưa từng có. Trên bầu trời đen kịt, dường như đang có một cặp mắt màu xanh của ma xà nhìn chằm chằm vào hắn, áp chế hết thảy cảm giác của hắn, nó khiến cho cả người có cảm giác vô cùng mất tự do. Đây là một một luồng áp lực trước đó chưa từng có, nếu là người khác, khi bị ma xà nhìn chằm chằm như vậy thì đã sụp đổ từ lâu. Nhưng tim của hắn, kiếm của hắn vẫn một mực bình thản khi đứng trước sự uy hiếp kinh hoàng như thế này. Trong đôi mắt đó tràn ngập chiến ý ngút trời, vẫn không ngừng dâng trào mãnh liệt. Kiếm ý Thông Linh đã đạt đến đỉnh phong Tiểu Thành, vào thời khắc chiến minh mãnh liệt này, từng đợt kiếm ý tuôn ra cuốn sạch tứ phương tám hướng, làm cho vạn vật chúng sanh run rẩy không thôi. Khi ánh sáng lập lòe kia càng ngày càng sáng, trong bóng tối lạnh lẽo vô tận này, cuối cùng ánh sáng thuộc về Lâm Nhất cũng đã bùng lên. Chúc Long Chi Mục! Bỗng có tiếng Chúc Long gào thét trong bóng tối, hai mắt Lâm Nhất chợt vụt sáng lấp lánh, tất cả đều hiện lên trước mắt hắn sáng như ban ngày. "Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!" Chiêu quyền này cũng xứng tầm để dùng đến kiếm trận Tử Diên rồi, ánh mắt sáng bưng của Lâm Nhất quét đến, trong phút chốc Tử Diên Kiếm Quyết sớm đã được nghịch chuyển đến cực hạn. Giữa tiếng vang lớn, mặt đất điên cuồng nổ tung, kiếm trận Tử Diên hùng vĩ mạnh mẽ đột nhiên hạ xuống, một cơn lốc xoáy kinh hoàng đã bùng nổ ra ở ngay lúc nghịch chuyển, kiếm ẩn trong gió rền vang cuốn lấy vô số đá vụn trên đài Thăng Long. Ngay lúc kiếm trận nghịch chuyển, khoảnh khắc cuồng phong kéo đến thì bầu trời u ám kia như bị xé làm đôi. Kiếm ý kinh hoảng bổ xuống, từng đạo kiếm quang chẳng khác gì thiểm điện chém bầu trời bao la thành mảnh vụn. Khuôn mặt Lâm Nhất trắng bệch như yêu quái, kiếm quang nơi đây còn sáng chói hơn cả điện quang, tựa như đọng lại vĩnh hằng. Cùng lúc đó, chiêu quyền sắp phá tan bầu trời kia bùng nổ, một luồng ma quang màu đen ùn ùn kéo đến, nhuộm đen lại sắc trời một lần nữa. "Cửu Chuyển Quy Nhất, Phượng Minh Triêu Dương!" Lâm Nhất gầm lên, ngay khoảnh khắc kinh hoàng khi kiếm trận Tử Diên nghịch chuyển chín lần, bỗng có tiếng kêu của phượng minh vang vọng từ sau lưng hắn khiến lòng người rúng động. Soạt! Kiếm ý băng phượng màu tím cổ xưa dạt dào bao la như ánh mặt trời phá vỡ mọi bóng tối trên thế gian, vọt theo sau là kiếm mà Lâm Nhất đâm ra. Tức thì, hai luồng sát chiêu đầy kinh thế hãi tục, đến nỗi có thể đủ chém chết cường giả Thiên Phách chạm trán giữa đài Thăng Long.Ánh mắt vừa va vào nhau lập tức bùng nổ, một vùng trời đất chấn động dữ dội. Đài Thăng Long dưới chân hai người thoáng chốc chia năm xẻ bảy, khe nứt không ngừng mở rộng, đài Thăng Long cứ thế vỡ nát, hóa thành từng khối đá to, văng ra ngoài. Khi hai luồng khí thế đáng sợ kia hoàn hoàn giao nhau, chân nguyên kích động, dị tượng bị nghiền nát, dư chấn khủng bố cuốn lấy những tảng đá khổng lồ, quét ngang bốn phương tám hướng.
Nếu kiếm ý của Lâm Nhất không có cách nào phong tỏa đối thủ, thì dù có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì nữa.
Cứ bỏ dở vậy sao...
Uy lực kinh hồn khiếp đảm vẫn không ngừng dâng cao, kèm theo đó là khí thế không ngừng rơi xuống thế hạ phong, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng áp lực chưa từng có.
Trên bầu trời đen kịt, dường như đang có một cặp mắt màu xanh của ma xà nhìn chằm chằm vào hắn, áp chế hết thảy cảm giác của hắn, nó khiến cho cả người có cảm giác vô cùng mất tự do.
Đây là một một luồng áp lực trước đó chưa từng có, nếu là người khác, khi bị ma xà nhìn chằm chằm như vậy thì đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng tim của hắn, kiếm của hắn vẫn một mực bình thản khi đứng trước sự uy hiếp kinh hoàng như thế này.
Trong đôi mắt đó tràn ngập chiến ý ngút trời, vẫn không ngừng dâng trào mãnh liệt.
Kiếm ý Thông Linh đã đạt đến đỉnh phong Tiểu Thành, vào thời khắc chiến minh mãnh liệt này, từng đợt kiếm ý tuôn ra cuốn sạch tứ phương tám hướng, làm cho vạn vật chúng sanh run rẩy không thôi.
Khi ánh sáng lập lòe kia càng ngày càng sáng, trong bóng tối lạnh lẽo vô tận này, cuối cùng ánh sáng thuộc về Lâm Nhất cũng đã bùng lên.
Chúc Long Chi Mục!
Bỗng có tiếng Chúc Long gào thét trong bóng tối, hai mắt Lâm Nhất chợt vụt sáng lấp lánh, tất cả đều hiện lên trước mắt hắn sáng như ban ngày.
"Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!"
Chiêu quyền này cũng xứng tầm để dùng đến kiếm trận Tử Diên rồi, ánh mắt sáng bưng của Lâm Nhất quét đến, trong phút chốc Tử Diên Kiếm Quyết sớm đã được nghịch chuyển đến cực hạn.
Giữa tiếng vang lớn, mặt đất điên cuồng nổ tung, kiếm trận Tử Diên hùng vĩ mạnh mẽ đột nhiên hạ xuống, một cơn lốc xoáy kinh hoàng đã bùng nổ ra ở ngay lúc nghịch chuyển, kiếm ẩn trong gió rền vang cuốn lấy vô số đá vụn trên đài Thăng Long.
Ngay lúc kiếm trận nghịch chuyển, khoảnh khắc cuồng phong kéo đến thì bầu trời u ám kia như bị xé làm đôi. Kiếm ý kinh hoảng bổ xuống, từng đạo kiếm quang chẳng khác gì thiểm điện chém bầu trời bao la thành mảnh vụn. Khuôn mặt Lâm Nhất trắng bệch như yêu quái, kiếm quang nơi đây còn sáng chói hơn cả điện quang, tựa như đọng lại vĩnh hằng.
Cùng lúc đó, chiêu quyền sắp phá tan bầu trời kia bùng nổ, một luồng ma quang màu đen ùn ùn kéo đến, nhuộm đen lại sắc trời một lần nữa.
"Cửu Chuyển Quy Nhất, Phượng Minh Triêu Dương!"
Lâm Nhất gầm lên, ngay khoảnh khắc kinh hoàng khi kiếm trận Tử Diên nghịch chuyển chín lần, bỗng có tiếng kêu của phượng minh vang vọng từ sau lưng hắn khiến lòng người rúng động.
Soạt!
Kiếm ý băng phượng màu tím cổ xưa dạt dào bao la như ánh mặt trời phá vỡ mọi bóng tối trên thế gian, vọt theo sau là kiếm mà Lâm Nhất đâm ra.
Tức thì, hai luồng sát chiêu đầy kinh thế hãi tục, đến nỗi có thể đủ chém chết cường giả Thiên Phách chạm trán giữa đài Thăng Long.
Ánh mắt vừa va vào nhau lập tức bùng nổ, một vùng trời đất chấn động dữ dội. Đài Thăng Long dưới chân hai người thoáng chốc chia năm xẻ bảy, khe nứt không ngừng mở rộng, đài Thăng Long cứ thế vỡ nát, hóa thành từng khối đá to, văng ra ngoài.
Khi hai luồng khí thế đáng sợ kia hoàn hoàn giao nhau, chân nguyên kích động, dị tượng bị nghiền nát, dư chấn khủng bố cuốn lấy những tảng đá khổng lồ, quét ngang bốn phương tám hướng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nếu kiếm ý của Lâm Nhất không có cách nào phong tỏa đối thủ, thì dù có mạnh đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì nữa. Cứ bỏ dở vậy sao... Uy lực kinh hồn khiếp đảm vẫn không ngừng dâng cao, kèm theo đó là khí thế không ngừng rơi xuống thế hạ phong, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng áp lực chưa từng có. Trên bầu trời đen kịt, dường như đang có một cặp mắt màu xanh của ma xà nhìn chằm chằm vào hắn, áp chế hết thảy cảm giác của hắn, nó khiến cho cả người có cảm giác vô cùng mất tự do. Đây là một một luồng áp lực trước đó chưa từng có, nếu là người khác, khi bị ma xà nhìn chằm chằm như vậy thì đã sụp đổ từ lâu. Nhưng tim của hắn, kiếm của hắn vẫn một mực bình thản khi đứng trước sự uy hiếp kinh hoàng như thế này. Trong đôi mắt đó tràn ngập chiến ý ngút trời, vẫn không ngừng dâng trào mãnh liệt. Kiếm ý Thông Linh đã đạt đến đỉnh phong Tiểu Thành, vào thời khắc chiến minh mãnh liệt này, từng đợt kiếm ý tuôn ra cuốn sạch tứ phương tám hướng, làm cho vạn vật chúng sanh run rẩy không thôi. Khi ánh sáng lập lòe kia càng ngày càng sáng, trong bóng tối lạnh lẽo vô tận này, cuối cùng ánh sáng thuộc về Lâm Nhất cũng đã bùng lên. Chúc Long Chi Mục! Bỗng có tiếng Chúc Long gào thét trong bóng tối, hai mắt Lâm Nhất chợt vụt sáng lấp lánh, tất cả đều hiện lên trước mắt hắn sáng như ban ngày. "Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!" Chiêu quyền này cũng xứng tầm để dùng đến kiếm trận Tử Diên rồi, ánh mắt sáng bưng của Lâm Nhất quét đến, trong phút chốc Tử Diên Kiếm Quyết sớm đã được nghịch chuyển đến cực hạn. Giữa tiếng vang lớn, mặt đất điên cuồng nổ tung, kiếm trận Tử Diên hùng vĩ mạnh mẽ đột nhiên hạ xuống, một cơn lốc xoáy kinh hoàng đã bùng nổ ra ở ngay lúc nghịch chuyển, kiếm ẩn trong gió rền vang cuốn lấy vô số đá vụn trên đài Thăng Long. Ngay lúc kiếm trận nghịch chuyển, khoảnh khắc cuồng phong kéo đến thì bầu trời u ám kia như bị xé làm đôi. Kiếm ý kinh hoảng bổ xuống, từng đạo kiếm quang chẳng khác gì thiểm điện chém bầu trời bao la thành mảnh vụn. Khuôn mặt Lâm Nhất trắng bệch như yêu quái, kiếm quang nơi đây còn sáng chói hơn cả điện quang, tựa như đọng lại vĩnh hằng. Cùng lúc đó, chiêu quyền sắp phá tan bầu trời kia bùng nổ, một luồng ma quang màu đen ùn ùn kéo đến, nhuộm đen lại sắc trời một lần nữa. "Cửu Chuyển Quy Nhất, Phượng Minh Triêu Dương!" Lâm Nhất gầm lên, ngay khoảnh khắc kinh hoàng khi kiếm trận Tử Diên nghịch chuyển chín lần, bỗng có tiếng kêu của phượng minh vang vọng từ sau lưng hắn khiến lòng người rúng động. Soạt! Kiếm ý băng phượng màu tím cổ xưa dạt dào bao la như ánh mặt trời phá vỡ mọi bóng tối trên thế gian, vọt theo sau là kiếm mà Lâm Nhất đâm ra. Tức thì, hai luồng sát chiêu đầy kinh thế hãi tục, đến nỗi có thể đủ chém chết cường giả Thiên Phách chạm trán giữa đài Thăng Long.Ánh mắt vừa va vào nhau lập tức bùng nổ, một vùng trời đất chấn động dữ dội. Đài Thăng Long dưới chân hai người thoáng chốc chia năm xẻ bảy, khe nứt không ngừng mở rộng, đài Thăng Long cứ thế vỡ nát, hóa thành từng khối đá to, văng ra ngoài. Khi hai luồng khí thế đáng sợ kia hoàn hoàn giao nhau, chân nguyên kích động, dị tượng bị nghiền nát, dư chấn khủng bố cuốn lấy những tảng đá khổng lồ, quét ngang bốn phương tám hướng.