“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2990
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nguyệt Vi Vi lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Nhất, ngạc nhiên lên tiếng. Nàng ta quay đầu lại thì thấy Lâm Nhất còn đang ngơ ngẩn nhìn lên trời, tầng mây khép lại, sao trời dần biết mất. Tinh không cổ lộ vốn rất xa xôi và long ảnh bay lượn trên cổ lộ sớm đã không còn bóng dáng. “Huynh không tò mò trong bảo khố Long Vận sẽ có cơ duyên gì sao?” Nguyệt Vi Vi cười tít mắt hỏi. “Ta tò mò tinh không cổ lộ sẽ dẫn tới đâu hơn...”, Lâm Nhất nhẹ giọng đáp. Nguyệt Vi Vi chậm rãi trả lời: “Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận”.Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận. Những lời của Nguyệt Vi Vi khiến Lâm Nhất rất khó hiểu, trong mắt có vẻ nghi hoặc thoáng qua. “Đại thế sẽ đến, đường trời sẽ mở, huynh đã từng nghe câu này rồi nhỉ?”, Nguyệt Vi Vi cười khẽ: “Đường trời chính là tinh không cổ lộ mà huynh nhìn thấy. Một con đường trời có vô tận kỳ ngộ và truyền kỳ, kể cả yêu nghiệt đại thế nơi đó cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nó có sức cám dỗ rất lớn”. Lâm Nhất bình tĩnh hỏi: “Câu này thì ta có thể suy ra, thế còn câu sau có nghĩa là gì, chiến trường bất tận?” “Phải, chiến trường bất tận, nguy hiểm bất tận”. Sắc mặt Nguyệt Vi Vi có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng nàng ta cũng không nhiều lời, cười bảo: “Lâm ca ca tạm thời đừng hỏi những điều này, không lâu nữa Thánh Minh sẽ nói cho huynh biết. Huynh nhìn họ đều đã vào hết rồi kìa, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng xuất phát rồi”. Giữa hồ Cửu Long đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, đã xác định là bảo khố Long Vận trong truyền thuyết, những người có cơ hội tiến vào đều đã xuất phát. Ngay cả Vũ Hạo Thiên, sau khi ăn liên tiếp vài viên đan Thiên Nguyên của Tử Nguyệt Động Thiên, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất với vẻ khiêu khích, sau đó nhảy vào vòng xoáy như thể sẽ đạt được cơ duyên có thể đánh bại Lâm Nhất trong đó. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn cũng không vội vã, bèn hỏi: “Vừa rồi khi nhìn thấy bảo khố Long Vận, cô có vẻ rất kinh ngạc, có chuyện gì à?” Nguyệt Vi Vi giải thích: “Đúng là rất kinh ngạc, Các chủ Thiên Yêu Các nói với ta rằng sau khi Kiếm Tông bị tiêu diệt, khí vận của cổ vực Nam Hoa không cao lên nổi, đã xếp hạng cuối ở Huyền Hoàng Giới rất nhiều năm. Những khu vực khác đều từng có bảo khố Long Vận xuất hiện, chỉ có cổ vực Nam Hoa đã một nghìn năm, thậm chí là mấy nghìn năm chưa xuất hiện”. “Tại sao bây giờ lại xuất hiện?” Lâm Nhất suy tư lẩm bẩm. “Có lẽ là vì Lâm ca ca”. Nguyệt Vi Vi nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm đáp. “Rất có thể là vì ngươi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nguyệt Vi Vi lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Nhất, ngạc nhiên lên tiếng. Nàng ta quay đầu lại thì thấy Lâm Nhất còn đang ngơ ngẩn nhìn lên trời, tầng mây khép lại, sao trời dần biết mất. Tinh không cổ lộ vốn rất xa xôi và long ảnh bay lượn trên cổ lộ sớm đã không còn bóng dáng. “Huynh không tò mò trong bảo khố Long Vận sẽ có cơ duyên gì sao?” Nguyệt Vi Vi cười tít mắt hỏi. “Ta tò mò tinh không cổ lộ sẽ dẫn tới đâu hơn...”, Lâm Nhất nhẹ giọng đáp. Nguyệt Vi Vi chậm rãi trả lời: “Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận”.Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận. Những lời của Nguyệt Vi Vi khiến Lâm Nhất rất khó hiểu, trong mắt có vẻ nghi hoặc thoáng qua. “Đại thế sẽ đến, đường trời sẽ mở, huynh đã từng nghe câu này rồi nhỉ?”, Nguyệt Vi Vi cười khẽ: “Đường trời chính là tinh không cổ lộ mà huynh nhìn thấy. Một con đường trời có vô tận kỳ ngộ và truyền kỳ, kể cả yêu nghiệt đại thế nơi đó cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nó có sức cám dỗ rất lớn”. Lâm Nhất bình tĩnh hỏi: “Câu này thì ta có thể suy ra, thế còn câu sau có nghĩa là gì, chiến trường bất tận?” “Phải, chiến trường bất tận, nguy hiểm bất tận”. Sắc mặt Nguyệt Vi Vi có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng nàng ta cũng không nhiều lời, cười bảo: “Lâm ca ca tạm thời đừng hỏi những điều này, không lâu nữa Thánh Minh sẽ nói cho huynh biết. Huynh nhìn họ đều đã vào hết rồi kìa, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng xuất phát rồi”. Giữa hồ Cửu Long đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, đã xác định là bảo khố Long Vận trong truyền thuyết, những người có cơ hội tiến vào đều đã xuất phát. Ngay cả Vũ Hạo Thiên, sau khi ăn liên tiếp vài viên đan Thiên Nguyên của Tử Nguyệt Động Thiên, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất với vẻ khiêu khích, sau đó nhảy vào vòng xoáy như thể sẽ đạt được cơ duyên có thể đánh bại Lâm Nhất trong đó. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn cũng không vội vã, bèn hỏi: “Vừa rồi khi nhìn thấy bảo khố Long Vận, cô có vẻ rất kinh ngạc, có chuyện gì à?” Nguyệt Vi Vi giải thích: “Đúng là rất kinh ngạc, Các chủ Thiên Yêu Các nói với ta rằng sau khi Kiếm Tông bị tiêu diệt, khí vận của cổ vực Nam Hoa không cao lên nổi, đã xếp hạng cuối ở Huyền Hoàng Giới rất nhiều năm. Những khu vực khác đều từng có bảo khố Long Vận xuất hiện, chỉ có cổ vực Nam Hoa đã một nghìn năm, thậm chí là mấy nghìn năm chưa xuất hiện”. “Tại sao bây giờ lại xuất hiện?” Lâm Nhất suy tư lẩm bẩm. “Có lẽ là vì Lâm ca ca”. Nguyệt Vi Vi nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm đáp. “Rất có thể là vì ngươi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nguyệt Vi Vi lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lâm Nhất, ngạc nhiên lên tiếng. Nàng ta quay đầu lại thì thấy Lâm Nhất còn đang ngơ ngẩn nhìn lên trời, tầng mây khép lại, sao trời dần biết mất. Tinh không cổ lộ vốn rất xa xôi và long ảnh bay lượn trên cổ lộ sớm đã không còn bóng dáng. “Huynh không tò mò trong bảo khố Long Vận sẽ có cơ duyên gì sao?” Nguyệt Vi Vi cười tít mắt hỏi. “Ta tò mò tinh không cổ lộ sẽ dẫn tới đâu hơn...”, Lâm Nhất nhẹ giọng đáp. Nguyệt Vi Vi chậm rãi trả lời: “Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận”.Đó là một con đường trời, cũng là một chiến trường bất tận. Những lời của Nguyệt Vi Vi khiến Lâm Nhất rất khó hiểu, trong mắt có vẻ nghi hoặc thoáng qua. “Đại thế sẽ đến, đường trời sẽ mở, huynh đã từng nghe câu này rồi nhỉ?”, Nguyệt Vi Vi cười khẽ: “Đường trời chính là tinh không cổ lộ mà huynh nhìn thấy. Một con đường trời có vô tận kỳ ngộ và truyền kỳ, kể cả yêu nghiệt đại thế nơi đó cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nó có sức cám dỗ rất lớn”. Lâm Nhất bình tĩnh hỏi: “Câu này thì ta có thể suy ra, thế còn câu sau có nghĩa là gì, chiến trường bất tận?” “Phải, chiến trường bất tận, nguy hiểm bất tận”. Sắc mặt Nguyệt Vi Vi có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng nàng ta cũng không nhiều lời, cười bảo: “Lâm ca ca tạm thời đừng hỏi những điều này, không lâu nữa Thánh Minh sẽ nói cho huynh biết. Huynh nhìn họ đều đã vào hết rồi kìa, ngay cả Vũ Hạo Thiên cũng xuất phát rồi”. Giữa hồ Cửu Long đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, đã xác định là bảo khố Long Vận trong truyền thuyết, những người có cơ hội tiến vào đều đã xuất phát. Ngay cả Vũ Hạo Thiên, sau khi ăn liên tiếp vài viên đan Thiên Nguyên của Tử Nguyệt Động Thiên, hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Nhất với vẻ khiêu khích, sau đó nhảy vào vòng xoáy như thể sẽ đạt được cơ duyên có thể đánh bại Lâm Nhất trong đó. Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn cũng không vội vã, bèn hỏi: “Vừa rồi khi nhìn thấy bảo khố Long Vận, cô có vẻ rất kinh ngạc, có chuyện gì à?” Nguyệt Vi Vi giải thích: “Đúng là rất kinh ngạc, Các chủ Thiên Yêu Các nói với ta rằng sau khi Kiếm Tông bị tiêu diệt, khí vận của cổ vực Nam Hoa không cao lên nổi, đã xếp hạng cuối ở Huyền Hoàng Giới rất nhiều năm. Những khu vực khác đều từng có bảo khố Long Vận xuất hiện, chỉ có cổ vực Nam Hoa đã một nghìn năm, thậm chí là mấy nghìn năm chưa xuất hiện”. “Tại sao bây giờ lại xuất hiện?” Lâm Nhất suy tư lẩm bẩm. “Có lẽ là vì Lâm ca ca”. Nguyệt Vi Vi nhìn Lâm Nhất từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm đáp. “Rất có thể là vì ngươi”.