“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2998

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Giữa không trung, trong lúc mọi người tranh đoạt, Diệu Quang Thần Thạch bộc phát năng lượng khủng bố mà đẹp mắt.  Đủ loại dị tượng với những thuộc tính bất đồng như phong, hỏa, lôi, vân,… đan xen, dung hợp rồi bùng nổ, tạo thành uy năng cực kỳ đáng sợ.  Với tình huống như vậy, ngoại trừ yêu nghiệt Thập Cường thì những người khác nếu muốn tranh đoạt số mảnh vỡ này e rằng bất kỳ lúc nào cũng phải trả giá bằng tính mạng. Tuy rằng hung hiểm là thế, nhưng vẫn không cách nào ngăn được dục vọng của mọi người, cục diện hiện tại cực kỳ hỗn loạn.  Tuy nhiên, muốn lấy được những… mảnh vỡ kia cũng không hề dễ dàng, dù là đám người Vũ Hạo Thiên thì dưới tác động của uy áp, thân pháp bọn họ trở nên khá chậm.  Trong tầm mắt, thậm chí có thể nhìn thấy Vũ Hạo Thiên bị đánh bay ra, dáng vẻ hết sức chật vật, sắc mặt thì đầy hoảng sợ.  Đa số mảnh vỡ đều ở khu vực trung tâm, vây xung quanh cán cờ kia và ở khu vực đó cũng tràn đầy đạo vận hùng hậu. Đạo vận trộn lẫn uy năng tự thân của mảnh vỡ, hệt như một vũng bùn hỗn tạp giữa không trung, và ẩn trong vũng bùn đó có đủ loại bẫy rập.  Ánh mắt Lâm Nhất như điện, nhanh chóng lia qua một lượt mảnh vỡ chằng chịt, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.  Choang...!  Nhoáng một cái, Lâm Nhất đã bay lên không, đồng thời rút kiếm Táng Hoa ra, một kiếm quét ngang, vài luồng điện quang dữ tợn bị chém vỡ.  “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!”  Không sử dụng kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất chỉ thúc giục Tử Diên Kiếm Quyết để phát huy thức thứ nhất của Bá Kiếm đến cực hạn. Duỗi tay ra, ba mươi sáu luồng kiếm quang như tia chớp quét ngang bốn phương tám hướng, hào quang chói mắt, bất kỳ dị tượng nào chạm phải đều bị xoắn thành phấn vụn.  Ầm!  Cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, ba mươi sáu luồng điện quang mạnh mẽ như pháo hoa thu lại, ngưng tụ thành một luồng điện quang có kích thước lên đến trăm trượng. Cảnh tượng đáng sợ như thế lập tức khiến đám người vây xem há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.  “Hắn muốn làm gì?”, mắt Triệu Vô Cực lóe sáng, vận may của hắn ta không tệ, ở khu vực biên giới đã vơ vét được ba mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch, bản thân hắn ta nắm giữ hai loại ý cảnh, cho nên trong hoàn cảnh dị tượng phức tạp như thế này lại có vẻ ứng phó nhẹ nhàng hơn so với Vũ Hạo Thiên, nếu không nói là như cá gặp nước.  Hiện tại, hắn ta cũng bị chấn động bởi hành động của Lâm Nhất, nơi này không phải chỉ cần dựa vào sức lực là có thể giải quyết tất cả.  Hắn ta đã sớm phát hiện dị tượng ở đây phức tạp lại cực đoạn, lại thêm đạo vận đan xen vào đó, một số gần như liên tục sinh sôi. Trước đó, Vũ Hạo Thiên vốn định dùng Bá Quyền để mở đường, nào ngờ suýt nữa thì sẩy chân trong đó, phải vất vả lắm mới thoát ra được.  Có rất nhiều người cùng suy nghĩ với hắn ta, một số muốn xem trò hay, một số khác có quan hệ không tệ với Lâm Nhất thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.  Lâm Nhất không thể phân tâm, không rảnh để ý đến, chỉ có thể dùng hành động để đáp lại.  "PHÁ...!"  Kiếm ý Thông Linh tiểu thành đỉnh phong đột ngột được phóng xuất, thân ở giữa không trung, Lâm Nhất vung ra một kiếm.  Răng rắc!  Một khe hở xuất hiện trước mắt Lâm Nhất, sau đó không ngừng lan ra, chẳng mấy chốc đã lan đến khu vực trung tâm. Rắc rắc rắc, không bao lâu sau, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khu vực trung tâm xoay quanh cán cờ đã bị ép mở ra một con đường. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Giữa không trung, trong lúc mọi người tranh đoạt, Diệu Quang Thần Thạch bộc phát năng lượng khủng bố mà đẹp mắt.  Đủ loại dị tượng với những thuộc tính bất đồng như phong, hỏa, lôi, vân,… đan xen, dung hợp rồi bùng nổ, tạo thành uy năng cực kỳ đáng sợ.  Với tình huống như vậy, ngoại trừ yêu nghiệt Thập Cường thì những người khác nếu muốn tranh đoạt số mảnh vỡ này e rằng bất kỳ lúc nào cũng phải trả giá bằng tính mạng. Tuy rằng hung hiểm là thế, nhưng vẫn không cách nào ngăn được dục vọng của mọi người, cục diện hiện tại cực kỳ hỗn loạn.  Tuy nhiên, muốn lấy được những… mảnh vỡ kia cũng không hề dễ dàng, dù là đám người Vũ Hạo Thiên thì dưới tác động của uy áp, thân pháp bọn họ trở nên khá chậm.  Trong tầm mắt, thậm chí có thể nhìn thấy Vũ Hạo Thiên bị đánh bay ra, dáng vẻ hết sức chật vật, sắc mặt thì đầy hoảng sợ.  Đa số mảnh vỡ đều ở khu vực trung tâm, vây xung quanh cán cờ kia và ở khu vực đó cũng tràn đầy đạo vận hùng hậu. Đạo vận trộn lẫn uy năng tự thân của mảnh vỡ, hệt như một vũng bùn hỗn tạp giữa không trung, và ẩn trong vũng bùn đó có đủ loại bẫy rập.  Ánh mắt Lâm Nhất như điện, nhanh chóng lia qua một lượt mảnh vỡ chằng chịt, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.  Choang...!  Nhoáng một cái, Lâm Nhất đã bay lên không, đồng thời rút kiếm Táng Hoa ra, một kiếm quét ngang, vài luồng điện quang dữ tợn bị chém vỡ.  “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!”  Không sử dụng kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất chỉ thúc giục Tử Diên Kiếm Quyết để phát huy thức thứ nhất của Bá Kiếm đến cực hạn. Duỗi tay ra, ba mươi sáu luồng kiếm quang như tia chớp quét ngang bốn phương tám hướng, hào quang chói mắt, bất kỳ dị tượng nào chạm phải đều bị xoắn thành phấn vụn.  Ầm!  Cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, ba mươi sáu luồng điện quang mạnh mẽ như pháo hoa thu lại, ngưng tụ thành một luồng điện quang có kích thước lên đến trăm trượng. Cảnh tượng đáng sợ như thế lập tức khiến đám người vây xem há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.  “Hắn muốn làm gì?”, mắt Triệu Vô Cực lóe sáng, vận may của hắn ta không tệ, ở khu vực biên giới đã vơ vét được ba mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch, bản thân hắn ta nắm giữ hai loại ý cảnh, cho nên trong hoàn cảnh dị tượng phức tạp như thế này lại có vẻ ứng phó nhẹ nhàng hơn so với Vũ Hạo Thiên, nếu không nói là như cá gặp nước.  Hiện tại, hắn ta cũng bị chấn động bởi hành động của Lâm Nhất, nơi này không phải chỉ cần dựa vào sức lực là có thể giải quyết tất cả.  Hắn ta đã sớm phát hiện dị tượng ở đây phức tạp lại cực đoạn, lại thêm đạo vận đan xen vào đó, một số gần như liên tục sinh sôi. Trước đó, Vũ Hạo Thiên vốn định dùng Bá Quyền để mở đường, nào ngờ suýt nữa thì sẩy chân trong đó, phải vất vả lắm mới thoát ra được.  Có rất nhiều người cùng suy nghĩ với hắn ta, một số muốn xem trò hay, một số khác có quan hệ không tệ với Lâm Nhất thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.  Lâm Nhất không thể phân tâm, không rảnh để ý đến, chỉ có thể dùng hành động để đáp lại.  "PHÁ...!"  Kiếm ý Thông Linh tiểu thành đỉnh phong đột ngột được phóng xuất, thân ở giữa không trung, Lâm Nhất vung ra một kiếm.  Răng rắc!  Một khe hở xuất hiện trước mắt Lâm Nhất, sau đó không ngừng lan ra, chẳng mấy chốc đã lan đến khu vực trung tâm. Rắc rắc rắc, không bao lâu sau, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khu vực trung tâm xoay quanh cán cờ đã bị ép mở ra một con đường. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm!  Giữa không trung, trong lúc mọi người tranh đoạt, Diệu Quang Thần Thạch bộc phát năng lượng khủng bố mà đẹp mắt.  Đủ loại dị tượng với những thuộc tính bất đồng như phong, hỏa, lôi, vân,… đan xen, dung hợp rồi bùng nổ, tạo thành uy năng cực kỳ đáng sợ.  Với tình huống như vậy, ngoại trừ yêu nghiệt Thập Cường thì những người khác nếu muốn tranh đoạt số mảnh vỡ này e rằng bất kỳ lúc nào cũng phải trả giá bằng tính mạng. Tuy rằng hung hiểm là thế, nhưng vẫn không cách nào ngăn được dục vọng của mọi người, cục diện hiện tại cực kỳ hỗn loạn.  Tuy nhiên, muốn lấy được những… mảnh vỡ kia cũng không hề dễ dàng, dù là đám người Vũ Hạo Thiên thì dưới tác động của uy áp, thân pháp bọn họ trở nên khá chậm.  Trong tầm mắt, thậm chí có thể nhìn thấy Vũ Hạo Thiên bị đánh bay ra, dáng vẻ hết sức chật vật, sắc mặt thì đầy hoảng sợ.  Đa số mảnh vỡ đều ở khu vực trung tâm, vây xung quanh cán cờ kia và ở khu vực đó cũng tràn đầy đạo vận hùng hậu. Đạo vận trộn lẫn uy năng tự thân của mảnh vỡ, hệt như một vũng bùn hỗn tạp giữa không trung, và ẩn trong vũng bùn đó có đủ loại bẫy rập.  Ánh mắt Lâm Nhất như điện, nhanh chóng lia qua một lượt mảnh vỡ chằng chịt, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.  Choang...!  Nhoáng một cái, Lâm Nhất đã bay lên không, đồng thời rút kiếm Táng Hoa ra, một kiếm quét ngang, vài luồng điện quang dữ tợn bị chém vỡ.  “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!”  Không sử dụng kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất chỉ thúc giục Tử Diên Kiếm Quyết để phát huy thức thứ nhất của Bá Kiếm đến cực hạn. Duỗi tay ra, ba mươi sáu luồng kiếm quang như tia chớp quét ngang bốn phương tám hướng, hào quang chói mắt, bất kỳ dị tượng nào chạm phải đều bị xoắn thành phấn vụn.  Ầm!  Cổ tay Lâm Nhất khẽ run lên, ba mươi sáu luồng điện quang mạnh mẽ như pháo hoa thu lại, ngưng tụ thành một luồng điện quang có kích thước lên đến trăm trượng. Cảnh tượng đáng sợ như thế lập tức khiến đám người vây xem há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.  “Hắn muốn làm gì?”, mắt Triệu Vô Cực lóe sáng, vận may của hắn ta không tệ, ở khu vực biên giới đã vơ vét được ba mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch, bản thân hắn ta nắm giữ hai loại ý cảnh, cho nên trong hoàn cảnh dị tượng phức tạp như thế này lại có vẻ ứng phó nhẹ nhàng hơn so với Vũ Hạo Thiên, nếu không nói là như cá gặp nước.  Hiện tại, hắn ta cũng bị chấn động bởi hành động của Lâm Nhất, nơi này không phải chỉ cần dựa vào sức lực là có thể giải quyết tất cả.  Hắn ta đã sớm phát hiện dị tượng ở đây phức tạp lại cực đoạn, lại thêm đạo vận đan xen vào đó, một số gần như liên tục sinh sôi. Trước đó, Vũ Hạo Thiên vốn định dùng Bá Quyền để mở đường, nào ngờ suýt nữa thì sẩy chân trong đó, phải vất vả lắm mới thoát ra được.  Có rất nhiều người cùng suy nghĩ với hắn ta, một số muốn xem trò hay, một số khác có quan hệ không tệ với Lâm Nhất thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.  Lâm Nhất không thể phân tâm, không rảnh để ý đến, chỉ có thể dùng hành động để đáp lại.  "PHÁ...!"  Kiếm ý Thông Linh tiểu thành đỉnh phong đột ngột được phóng xuất, thân ở giữa không trung, Lâm Nhất vung ra một kiếm.  Răng rắc!  Một khe hở xuất hiện trước mắt Lâm Nhất, sau đó không ngừng lan ra, chẳng mấy chốc đã lan đến khu vực trung tâm. Rắc rắc rắc, không bao lâu sau, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khu vực trung tâm xoay quanh cán cờ đã bị ép mở ra một con đường. 

Chương 2998