“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3000
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm! Lúc bụi vàng rơi vào trên thân của Long Mãng đang ngọa nguậy, luồng Tử Diễm kia thình lình bùng lớn lên, Lâm Nhất cảm nhận được từng đợt sức mạnh đang đánh thẳng vào bên trong phong ấn còn sót lại. Răng rắc! Trong đầu Lâm Nhất bỗng vang lên tiếng vỡ, hắn nhận ra thật sự là có hiệu quả. Lâm Nhất càng lúc càng cảm nhận rõ tiếng phong ấn đang răng rắc vỡ vụn từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay. Vù! Ngay lúc Lâm Nhất đang cẩn thận ứng phó liền xảy ra hiện tượng lạ, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đột nhiên tuột khỏi tay bay vọt về phía cờ phướn thần bí kia. Grào! Trước mắt là một con Long Mãng rống giận đang há to cái miệng khổng lồ tham lam, nó muốn nuốt trọn trái dị quả. Lâm Nhất khẽ biến sắc, cờ phướn kia chính là đạo khí hàng đầu, dù đã bị nát không ít nhưng cũng rất khó để đoán trước hung hiểm thế nào. Ngay lúc hắn tiến thối lưỡng nan, ngọn lửa Long Mãng diễn hóa từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng liền nuốt chửng toàn bộ cờ phướn. Oành! Lúc này ánh sáng chợt lóe, trực tiếp hóa thành lôi quang phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất vô tung. Lâm Nhất há hốc miệng không dám tin, bay mất rồi? Hắn giương mắt nhìn về phía cờ phướn kia, lúc này chỉ còn lại cột cờ cao như trường thương đứng trơ trọi trên mặt đất, nhưng nó vẫn tỏa ra uy áp khiến người ta khiếp sợ không thôi. Dù Lâm Nhất kiến thức có sâu rộng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng có hơi khó tiếp nhận được. Trái lại, hắn từng nghe vài lời đồn, có vài binh khí sau khi đạt đến một mức sức mạnh nào đó, khi chúng cảm thấy chủ cũ không xứng điều khiển chúng nữa thì sẽ tự mình đi tìm một linh chủ khác. Sau khi được phá vỡ phong ấn thì cảm thấy ta không đủ tư cách có nó à? "Tính cách cũng kiêu ngạo lắm!" Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tinh quang, trong nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể tạm gác qua một bên. Cũng không vội rời đi, ở đây còn không ít đạo vận, dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều. Lâm Nhất dứt khoát dùng kiếm ý hộ thể, hắn lấy viên Diệu Quang Thần Thạch ra rồi ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu luyện hóa và lĩnh hội hai loại ý chí võ đạo Phong và Lôi. "Chắc cũng không quá khó". Bất kể là ý chí Phong hay là ý chí Lôi, dù Lâm Nhất chưa lĩnh hội được cũng đã có cảm ngộ khá sâu. Dẫu sao khi tu luyện Đại Phong Kình và Bá Kiếm thì vô hình trung đã tích lũy được không ít. Ở đây tu luyện quả nhiên làm ít hưởng nhiều, Lâm Nhất nhanh chóng luyện hóa xong gần hai mươi viên thần thạch thuộc tính Lôi. Oành!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm! Lúc bụi vàng rơi vào trên thân của Long Mãng đang ngọa nguậy, luồng Tử Diễm kia thình lình bùng lớn lên, Lâm Nhất cảm nhận được từng đợt sức mạnh đang đánh thẳng vào bên trong phong ấn còn sót lại. Răng rắc! Trong đầu Lâm Nhất bỗng vang lên tiếng vỡ, hắn nhận ra thật sự là có hiệu quả. Lâm Nhất càng lúc càng cảm nhận rõ tiếng phong ấn đang răng rắc vỡ vụn từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay. Vù! Ngay lúc Lâm Nhất đang cẩn thận ứng phó liền xảy ra hiện tượng lạ, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đột nhiên tuột khỏi tay bay vọt về phía cờ phướn thần bí kia. Grào! Trước mắt là một con Long Mãng rống giận đang há to cái miệng khổng lồ tham lam, nó muốn nuốt trọn trái dị quả. Lâm Nhất khẽ biến sắc, cờ phướn kia chính là đạo khí hàng đầu, dù đã bị nát không ít nhưng cũng rất khó để đoán trước hung hiểm thế nào. Ngay lúc hắn tiến thối lưỡng nan, ngọn lửa Long Mãng diễn hóa từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng liền nuốt chửng toàn bộ cờ phướn. Oành! Lúc này ánh sáng chợt lóe, trực tiếp hóa thành lôi quang phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất vô tung. Lâm Nhất há hốc miệng không dám tin, bay mất rồi? Hắn giương mắt nhìn về phía cờ phướn kia, lúc này chỉ còn lại cột cờ cao như trường thương đứng trơ trọi trên mặt đất, nhưng nó vẫn tỏa ra uy áp khiến người ta khiếp sợ không thôi. Dù Lâm Nhất kiến thức có sâu rộng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng có hơi khó tiếp nhận được. Trái lại, hắn từng nghe vài lời đồn, có vài binh khí sau khi đạt đến một mức sức mạnh nào đó, khi chúng cảm thấy chủ cũ không xứng điều khiển chúng nữa thì sẽ tự mình đi tìm một linh chủ khác. Sau khi được phá vỡ phong ấn thì cảm thấy ta không đủ tư cách có nó à? "Tính cách cũng kiêu ngạo lắm!" Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tinh quang, trong nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể tạm gác qua một bên. Cũng không vội rời đi, ở đây còn không ít đạo vận, dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều. Lâm Nhất dứt khoát dùng kiếm ý hộ thể, hắn lấy viên Diệu Quang Thần Thạch ra rồi ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu luyện hóa và lĩnh hội hai loại ý chí võ đạo Phong và Lôi. "Chắc cũng không quá khó". Bất kể là ý chí Phong hay là ý chí Lôi, dù Lâm Nhất chưa lĩnh hội được cũng đã có cảm ngộ khá sâu. Dẫu sao khi tu luyện Đại Phong Kình và Bá Kiếm thì vô hình trung đã tích lũy được không ít. Ở đây tu luyện quả nhiên làm ít hưởng nhiều, Lâm Nhất nhanh chóng luyện hóa xong gần hai mươi viên thần thạch thuộc tính Lôi. Oành!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm ầm! Lúc bụi vàng rơi vào trên thân của Long Mãng đang ngọa nguậy, luồng Tử Diễm kia thình lình bùng lớn lên, Lâm Nhất cảm nhận được từng đợt sức mạnh đang đánh thẳng vào bên trong phong ấn còn sót lại. Răng rắc! Trong đầu Lâm Nhất bỗng vang lên tiếng vỡ, hắn nhận ra thật sự là có hiệu quả. Lâm Nhất càng lúc càng cảm nhận rõ tiếng phong ấn đang răng rắc vỡ vụn từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay. Vù! Ngay lúc Lâm Nhất đang cẩn thận ứng phó liền xảy ra hiện tượng lạ, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đột nhiên tuột khỏi tay bay vọt về phía cờ phướn thần bí kia. Grào! Trước mắt là một con Long Mãng rống giận đang há to cái miệng khổng lồ tham lam, nó muốn nuốt trọn trái dị quả. Lâm Nhất khẽ biến sắc, cờ phướn kia chính là đạo khí hàng đầu, dù đã bị nát không ít nhưng cũng rất khó để đoán trước hung hiểm thế nào. Ngay lúc hắn tiến thối lưỡng nan, ngọn lửa Long Mãng diễn hóa từ roi Tử Diễm Lôi Hoàng liền nuốt chửng toàn bộ cờ phướn. Oành! Lúc này ánh sáng chợt lóe, trực tiếp hóa thành lôi quang phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất vô tung. Lâm Nhất há hốc miệng không dám tin, bay mất rồi? Hắn giương mắt nhìn về phía cờ phướn kia, lúc này chỉ còn lại cột cờ cao như trường thương đứng trơ trọi trên mặt đất, nhưng nó vẫn tỏa ra uy áp khiến người ta khiếp sợ không thôi. Dù Lâm Nhất kiến thức có sâu rộng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng có hơi khó tiếp nhận được. Trái lại, hắn từng nghe vài lời đồn, có vài binh khí sau khi đạt đến một mức sức mạnh nào đó, khi chúng cảm thấy chủ cũ không xứng điều khiển chúng nữa thì sẽ tự mình đi tìm một linh chủ khác. Sau khi được phá vỡ phong ấn thì cảm thấy ta không đủ tư cách có nó à? "Tính cách cũng kiêu ngạo lắm!" Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tinh quang, trong nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể tạm gác qua một bên. Cũng không vội rời đi, ở đây còn không ít đạo vận, dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều. Lâm Nhất dứt khoát dùng kiếm ý hộ thể, hắn lấy viên Diệu Quang Thần Thạch ra rồi ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu luyện hóa và lĩnh hội hai loại ý chí võ đạo Phong và Lôi. "Chắc cũng không quá khó". Bất kể là ý chí Phong hay là ý chí Lôi, dù Lâm Nhất chưa lĩnh hội được cũng đã có cảm ngộ khá sâu. Dẫu sao khi tu luyện Đại Phong Kình và Bá Kiếm thì vô hình trung đã tích lũy được không ít. Ở đây tu luyện quả nhiên làm ít hưởng nhiều, Lâm Nhất nhanh chóng luyện hóa xong gần hai mươi viên thần thạch thuộc tính Lôi. Oành!