“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3003

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc cùng nhau lên tiếng an ủi.  Lâm Nhất ngẩn ra, há miệng mà không biết nói sao. Nếu thật sự nói ra mình đã thu hoạch được gì thì chắc sợ họ cũng không tin.  Còn về Triệu Vô Cực, hắn cũng chẳng sợ đối phương ghim mình.  Nên dùng một chưởng đập chết hắn ta từ sớm mới phải, giờ cứ nhảy tới nhảy lui trước mắt phiền chết đi được.  "Đạo vận gần như không có ở khu vực trung tâm, nhưng Diệu Quang Thần Thạch thì lại có một ít, mọi người nếu không vội thì ta có thể nghĩ cách giúp mọi người".  Lâm Nhất nhìn về phía đám người kia, những người đó hoặc là không đủ thực lực để tranh đoạt Diệu Quang Thần Thạch. Hoặc là bị Vũ Hạo Thiên cướp hết, mà cơ hội này thì lại rất khó có được.  Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Ô Tiếu Thiên tăng vọt thực lực, hâm mộ không thôi.  Vốn dĩ đã không còn tia hy vọng nào, đột nhiên lại nghe Lâm Nhất nói thế, nhất thời mắt sáng trưng, vô cùng mừng rỡ.  Lâm Nhất nhìn qua, trầm ngâm nói: "Tiểu Bạch, Nam Cung, Phương Hàn Lạc mấy người xuất thủ cùng ta đi".  Cờ phướn kia chỉ còn lại cột cờ, đạo vận lại bị mình luyện hóa hơn một nửa rồi, uy năng ở khu vực trung tâm đã không còn như bình thường từ lâu.  "Được!"  Mấy người họ ngơ ngác, nếu là Lâm Nhất mở miệng thì đương nhiên sẽ không từ chối.  "Chỉ cần dùng kiếm ý là được".  Lâm Nhất nói xong, liền dùng kiếm ý Thông Linh đỉnh phong Tiểu Thành trước, cũng không có dung hợp với uy lực Thương Long.  Oành!  Nhưng dù vậy, một khi hắn xuất kiếm thì vẫn khoa trương đến mức dọa người. Kiếm mang khuếch đại gần mười trượng, phát sáng đến hoa cả mắt, những nơi mà nó đi qua khoảng không cứ như một mảnh vải bị cắt làm đôi.  Kiếm mang của ba người còn lại đều đã bị nó làm cho lu mờ.  Đám người Bạch Lê Hiên có hơi kinh ngạc, ánh mắt đầy bất ngờ, dù họ đã nghĩ Lâm Nhất không có gặt hái được gì. Nhưng chỉ cần dựa vào kiếm ý Thông Linh, hắn vẫn có thể chèn ép được mọi người, Triệu Vô Cực ngông cuồng kia có chút ngây thơ quá.  Keng keng keng!  Dưới sự dẫn đầu của kiếm ý Thông Linh, kiếm quang của mấy người kia đều chém múa loạn xạ, không lâu sau đã chém tan nát khu vực trung tâm quỷ dị kia thành một "vũng bùn".  Đây cũng là điểm dũng mãnh nhất của kiếm ý, nó thuần túy vô cùng, không có bất kỳ biến hóa gì ngoài sự sắc sảo, đủ để chém nát tất cả.  Nếu đổi thành những ý chí võ đạo khác, chúng chỉ có thể hòa tan vào trong đó, nếu muốn phá nát được thì đó chỉ là một câu chuyện hoang đường.  Oành!  Cho đến khi chém bể hết tất cả, ánh sáng của từng viên Diệu Quang Thần Thạch lộ ra làm người ta chói đến hoa cả mắt.  "Trời đất!"  "Sao có thể nhiều đến vậy..."  Mọi người đồng loạt kinh hãi, hoàn toàn không ngờ một ít của Lâm Nhất lại là con số khổng lồ như thế này. Ngay cả đám người Nam Cung Vãn Ngọc đều kinh ngạc không thôi, hiển nhiên bọn họ cũng rất cảm động.  "Lâm công tử, bọn ta thật sự.. thật sự có thể lấy những viên thạch này sao..."  Bọn họ nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ khó tin.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc cùng nhau lên tiếng an ủi.  Lâm Nhất ngẩn ra, há miệng mà không biết nói sao. Nếu thật sự nói ra mình đã thu hoạch được gì thì chắc sợ họ cũng không tin.  Còn về Triệu Vô Cực, hắn cũng chẳng sợ đối phương ghim mình.  Nên dùng một chưởng đập chết hắn ta từ sớm mới phải, giờ cứ nhảy tới nhảy lui trước mắt phiền chết đi được.  "Đạo vận gần như không có ở khu vực trung tâm, nhưng Diệu Quang Thần Thạch thì lại có một ít, mọi người nếu không vội thì ta có thể nghĩ cách giúp mọi người".  Lâm Nhất nhìn về phía đám người kia, những người đó hoặc là không đủ thực lực để tranh đoạt Diệu Quang Thần Thạch. Hoặc là bị Vũ Hạo Thiên cướp hết, mà cơ hội này thì lại rất khó có được.  Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Ô Tiếu Thiên tăng vọt thực lực, hâm mộ không thôi.  Vốn dĩ đã không còn tia hy vọng nào, đột nhiên lại nghe Lâm Nhất nói thế, nhất thời mắt sáng trưng, vô cùng mừng rỡ.  Lâm Nhất nhìn qua, trầm ngâm nói: "Tiểu Bạch, Nam Cung, Phương Hàn Lạc mấy người xuất thủ cùng ta đi".  Cờ phướn kia chỉ còn lại cột cờ, đạo vận lại bị mình luyện hóa hơn một nửa rồi, uy năng ở khu vực trung tâm đã không còn như bình thường từ lâu.  "Được!"  Mấy người họ ngơ ngác, nếu là Lâm Nhất mở miệng thì đương nhiên sẽ không từ chối.  "Chỉ cần dùng kiếm ý là được".  Lâm Nhất nói xong, liền dùng kiếm ý Thông Linh đỉnh phong Tiểu Thành trước, cũng không có dung hợp với uy lực Thương Long.  Oành!  Nhưng dù vậy, một khi hắn xuất kiếm thì vẫn khoa trương đến mức dọa người. Kiếm mang khuếch đại gần mười trượng, phát sáng đến hoa cả mắt, những nơi mà nó đi qua khoảng không cứ như một mảnh vải bị cắt làm đôi.  Kiếm mang của ba người còn lại đều đã bị nó làm cho lu mờ.  Đám người Bạch Lê Hiên có hơi kinh ngạc, ánh mắt đầy bất ngờ, dù họ đã nghĩ Lâm Nhất không có gặt hái được gì. Nhưng chỉ cần dựa vào kiếm ý Thông Linh, hắn vẫn có thể chèn ép được mọi người, Triệu Vô Cực ngông cuồng kia có chút ngây thơ quá.  Keng keng keng!  Dưới sự dẫn đầu của kiếm ý Thông Linh, kiếm quang của mấy người kia đều chém múa loạn xạ, không lâu sau đã chém tan nát khu vực trung tâm quỷ dị kia thành một "vũng bùn".  Đây cũng là điểm dũng mãnh nhất của kiếm ý, nó thuần túy vô cùng, không có bất kỳ biến hóa gì ngoài sự sắc sảo, đủ để chém nát tất cả.  Nếu đổi thành những ý chí võ đạo khác, chúng chỉ có thể hòa tan vào trong đó, nếu muốn phá nát được thì đó chỉ là một câu chuyện hoang đường.  Oành!  Cho đến khi chém bể hết tất cả, ánh sáng của từng viên Diệu Quang Thần Thạch lộ ra làm người ta chói đến hoa cả mắt.  "Trời đất!"  "Sao có thể nhiều đến vậy..."  Mọi người đồng loạt kinh hãi, hoàn toàn không ngờ một ít của Lâm Nhất lại là con số khổng lồ như thế này. Ngay cả đám người Nam Cung Vãn Ngọc đều kinh ngạc không thôi, hiển nhiên bọn họ cũng rất cảm động.  "Lâm công tử, bọn ta thật sự.. thật sự có thể lấy những viên thạch này sao..."  Bọn họ nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ khó tin.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc cùng nhau lên tiếng an ủi.  Lâm Nhất ngẩn ra, há miệng mà không biết nói sao. Nếu thật sự nói ra mình đã thu hoạch được gì thì chắc sợ họ cũng không tin.  Còn về Triệu Vô Cực, hắn cũng chẳng sợ đối phương ghim mình.  Nên dùng một chưởng đập chết hắn ta từ sớm mới phải, giờ cứ nhảy tới nhảy lui trước mắt phiền chết đi được.  "Đạo vận gần như không có ở khu vực trung tâm, nhưng Diệu Quang Thần Thạch thì lại có một ít, mọi người nếu không vội thì ta có thể nghĩ cách giúp mọi người".  Lâm Nhất nhìn về phía đám người kia, những người đó hoặc là không đủ thực lực để tranh đoạt Diệu Quang Thần Thạch. Hoặc là bị Vũ Hạo Thiên cướp hết, mà cơ hội này thì lại rất khó có được.  Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Ô Tiếu Thiên tăng vọt thực lực, hâm mộ không thôi.  Vốn dĩ đã không còn tia hy vọng nào, đột nhiên lại nghe Lâm Nhất nói thế, nhất thời mắt sáng trưng, vô cùng mừng rỡ.  Lâm Nhất nhìn qua, trầm ngâm nói: "Tiểu Bạch, Nam Cung, Phương Hàn Lạc mấy người xuất thủ cùng ta đi".  Cờ phướn kia chỉ còn lại cột cờ, đạo vận lại bị mình luyện hóa hơn một nửa rồi, uy năng ở khu vực trung tâm đã không còn như bình thường từ lâu.  "Được!"  Mấy người họ ngơ ngác, nếu là Lâm Nhất mở miệng thì đương nhiên sẽ không từ chối.  "Chỉ cần dùng kiếm ý là được".  Lâm Nhất nói xong, liền dùng kiếm ý Thông Linh đỉnh phong Tiểu Thành trước, cũng không có dung hợp với uy lực Thương Long.  Oành!  Nhưng dù vậy, một khi hắn xuất kiếm thì vẫn khoa trương đến mức dọa người. Kiếm mang khuếch đại gần mười trượng, phát sáng đến hoa cả mắt, những nơi mà nó đi qua khoảng không cứ như một mảnh vải bị cắt làm đôi.  Kiếm mang của ba người còn lại đều đã bị nó làm cho lu mờ.  Đám người Bạch Lê Hiên có hơi kinh ngạc, ánh mắt đầy bất ngờ, dù họ đã nghĩ Lâm Nhất không có gặt hái được gì. Nhưng chỉ cần dựa vào kiếm ý Thông Linh, hắn vẫn có thể chèn ép được mọi người, Triệu Vô Cực ngông cuồng kia có chút ngây thơ quá.  Keng keng keng!  Dưới sự dẫn đầu của kiếm ý Thông Linh, kiếm quang của mấy người kia đều chém múa loạn xạ, không lâu sau đã chém tan nát khu vực trung tâm quỷ dị kia thành một "vũng bùn".  Đây cũng là điểm dũng mãnh nhất của kiếm ý, nó thuần túy vô cùng, không có bất kỳ biến hóa gì ngoài sự sắc sảo, đủ để chém nát tất cả.  Nếu đổi thành những ý chí võ đạo khác, chúng chỉ có thể hòa tan vào trong đó, nếu muốn phá nát được thì đó chỉ là một câu chuyện hoang đường.  Oành!  Cho đến khi chém bể hết tất cả, ánh sáng của từng viên Diệu Quang Thần Thạch lộ ra làm người ta chói đến hoa cả mắt.  "Trời đất!"  "Sao có thể nhiều đến vậy..."  Mọi người đồng loạt kinh hãi, hoàn toàn không ngờ một ít của Lâm Nhất lại là con số khổng lồ như thế này. Ngay cả đám người Nam Cung Vãn Ngọc đều kinh ngạc không thôi, hiển nhiên bọn họ cũng rất cảm động.  "Lâm công tử, bọn ta thật sự.. thật sự có thể lấy những viên thạch này sao..."  Bọn họ nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ khó tin.

Chương 3003