“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3012

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thú vị!”  Lâm Nhất ở sâu bên trong đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện gió lốc hình trụ vững chắc như một bức tường. Nếu dung hợp kiếm ý vào bên trong, tường gió này không chỉ khiến lực sát thương tăng vọt mà còn khó công phá nữa.  Dùng cây tạo gió, chỉ cần chân nguyên của ta không hết, gió lốc này sẽ luôn tồn tại.  Lâm Nhất dang hai tay chạm vào hư không, phát hiện dường như hắn có thể điều khiển được dòng khí trong gió lốc này. Hắn động tâm niệm, cơ thể bay lên không trung một cách dễ dàng, đứng trên không trung như đang giẫm lên mặt nước, không có chút khó khăn nào.  Sau khi thành thạo, Lâm Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nghiêm giọng nói: “Đi!”Ầm!  Gió lốc nhanh chóng bay ra ngoài, vào khoảnh khắc gió tan đi, Lâm Nhất vội vàng đáp xuống đất.   “Đây…”  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt, hắn đã cách thần thụ Thanh Tiêu kia mấy nghìn mét.  “Một lần nữa!”  Sau nỗi ngạc nhiên, Lâm Nhất lập tức tỏ vẻ hưng phấn, gió lốc nhanh chóng thành hình, quay lại dưới gốc cây Thanh Tiêu.  Vù! Vù! Vù! Vù!  Lâm Nhất mừng rỡ không thôi, liên tục thử nghiệm, trên thung lũng rộng lớn lập tức có những cơn gió lốc không ngừng thổi tới thổi lui. Nơi gió lốc thổi qua, cát bay đá chạy, nhanh đến mức tận cùng.  Sau khi tiêu hao hơn một nửa chân nguyên, Lâm Nhất mới dừng lại, trên mặt là vẻ vui sướng.  Thủ đoạn này thật sự là một thu hoạch ngoài dự đoán, vô cùng kỳ diệu. Sau này giao thủ với người khác, dù là đuổi theo hay chạy trốn, hoặc là dùng gió lốc giết chết đối thủ, đều sẽ khiến đối phương cảm thấy cực kỳ áp lực.  Bây giờ mới chỉ là tầng ba, đợi khi tu luyện đến tầng bốn, mây xanh hoá sấm.  Gió lốc sẽ khuấy động mây tranh, lôi quang chằng chịt khắp nơi giúp đỡ cho kiếm ý Thông Linh. Khi gió cao đến trăm trượng, tia điện rít gào, phong mang như kiếm, e rằng cả thiên địa cũng sẽ mất đi màu sắc.  Thời gian còn sớm, Lâm Nhất cũng không vội rời đi.  Hắn ngồi xuống dưới thần thụ Thanh Tiêu một lần nữa, xem bí tịch mấy lần, cố gắng hiểu được ý nghĩa trường tồn bên trong.  Thần thụ Thanh Tiêu, sao lại trường tồn?  Nói đến cùng vẫn là liên kết với nhau, kết hợp lại sẽ có một hàm ý hoàn chỉnh. Kiếm ý Thông Linh và uy lực Thương Long của hắn có thể long kiếm hợp nhất, nhưng thêm vào ý chí Phong Lôi lại có vẻ không hợp cho lắm.  Hơn nữa sau khi đọc kiếm quyết Thanh Tiêu, Lâm Nhất cảm thấy việc long kiếm hợp nhất trước đó có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng không thật sự liên kết với nhau.  Nếu kiếm ý của đối thủ mạnh hơn hắn thì vẫn có thể chém vỡ kiếm uy Thương Long của hắn, liên kết với nhau chân chính sẽ trường tồn. Dù một mắc xích bị phá hỏng thì nó vẫn là một chỉnh thể, chứ không phải đồ chơi chắp vá lung tung.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thú vị!”  Lâm Nhất ở sâu bên trong đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện gió lốc hình trụ vững chắc như một bức tường. Nếu dung hợp kiếm ý vào bên trong, tường gió này không chỉ khiến lực sát thương tăng vọt mà còn khó công phá nữa.  Dùng cây tạo gió, chỉ cần chân nguyên của ta không hết, gió lốc này sẽ luôn tồn tại.  Lâm Nhất dang hai tay chạm vào hư không, phát hiện dường như hắn có thể điều khiển được dòng khí trong gió lốc này. Hắn động tâm niệm, cơ thể bay lên không trung một cách dễ dàng, đứng trên không trung như đang giẫm lên mặt nước, không có chút khó khăn nào.  Sau khi thành thạo, Lâm Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nghiêm giọng nói: “Đi!”Ầm!  Gió lốc nhanh chóng bay ra ngoài, vào khoảnh khắc gió tan đi, Lâm Nhất vội vàng đáp xuống đất.   “Đây…”  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt, hắn đã cách thần thụ Thanh Tiêu kia mấy nghìn mét.  “Một lần nữa!”  Sau nỗi ngạc nhiên, Lâm Nhất lập tức tỏ vẻ hưng phấn, gió lốc nhanh chóng thành hình, quay lại dưới gốc cây Thanh Tiêu.  Vù! Vù! Vù! Vù!  Lâm Nhất mừng rỡ không thôi, liên tục thử nghiệm, trên thung lũng rộng lớn lập tức có những cơn gió lốc không ngừng thổi tới thổi lui. Nơi gió lốc thổi qua, cát bay đá chạy, nhanh đến mức tận cùng.  Sau khi tiêu hao hơn một nửa chân nguyên, Lâm Nhất mới dừng lại, trên mặt là vẻ vui sướng.  Thủ đoạn này thật sự là một thu hoạch ngoài dự đoán, vô cùng kỳ diệu. Sau này giao thủ với người khác, dù là đuổi theo hay chạy trốn, hoặc là dùng gió lốc giết chết đối thủ, đều sẽ khiến đối phương cảm thấy cực kỳ áp lực.  Bây giờ mới chỉ là tầng ba, đợi khi tu luyện đến tầng bốn, mây xanh hoá sấm.  Gió lốc sẽ khuấy động mây tranh, lôi quang chằng chịt khắp nơi giúp đỡ cho kiếm ý Thông Linh. Khi gió cao đến trăm trượng, tia điện rít gào, phong mang như kiếm, e rằng cả thiên địa cũng sẽ mất đi màu sắc.  Thời gian còn sớm, Lâm Nhất cũng không vội rời đi.  Hắn ngồi xuống dưới thần thụ Thanh Tiêu một lần nữa, xem bí tịch mấy lần, cố gắng hiểu được ý nghĩa trường tồn bên trong.  Thần thụ Thanh Tiêu, sao lại trường tồn?  Nói đến cùng vẫn là liên kết với nhau, kết hợp lại sẽ có một hàm ý hoàn chỉnh. Kiếm ý Thông Linh và uy lực Thương Long của hắn có thể long kiếm hợp nhất, nhưng thêm vào ý chí Phong Lôi lại có vẻ không hợp cho lắm.  Hơn nữa sau khi đọc kiếm quyết Thanh Tiêu, Lâm Nhất cảm thấy việc long kiếm hợp nhất trước đó có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng không thật sự liên kết với nhau.  Nếu kiếm ý của đối thủ mạnh hơn hắn thì vẫn có thể chém vỡ kiếm uy Thương Long của hắn, liên kết với nhau chân chính sẽ trường tồn. Dù một mắc xích bị phá hỏng thì nó vẫn là một chỉnh thể, chứ không phải đồ chơi chắp vá lung tung.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thú vị!”  Lâm Nhất ở sâu bên trong đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện gió lốc hình trụ vững chắc như một bức tường. Nếu dung hợp kiếm ý vào bên trong, tường gió này không chỉ khiến lực sát thương tăng vọt mà còn khó công phá nữa.  Dùng cây tạo gió, chỉ cần chân nguyên của ta không hết, gió lốc này sẽ luôn tồn tại.  Lâm Nhất dang hai tay chạm vào hư không, phát hiện dường như hắn có thể điều khiển được dòng khí trong gió lốc này. Hắn động tâm niệm, cơ thể bay lên không trung một cách dễ dàng, đứng trên không trung như đang giẫm lên mặt nước, không có chút khó khăn nào.  Sau khi thành thạo, Lâm Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nghiêm giọng nói: “Đi!”Ầm!  Gió lốc nhanh chóng bay ra ngoài, vào khoảnh khắc gió tan đi, Lâm Nhất vội vàng đáp xuống đất.   “Đây…”  Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt, hắn đã cách thần thụ Thanh Tiêu kia mấy nghìn mét.  “Một lần nữa!”  Sau nỗi ngạc nhiên, Lâm Nhất lập tức tỏ vẻ hưng phấn, gió lốc nhanh chóng thành hình, quay lại dưới gốc cây Thanh Tiêu.  Vù! Vù! Vù! Vù!  Lâm Nhất mừng rỡ không thôi, liên tục thử nghiệm, trên thung lũng rộng lớn lập tức có những cơn gió lốc không ngừng thổi tới thổi lui. Nơi gió lốc thổi qua, cát bay đá chạy, nhanh đến mức tận cùng.  Sau khi tiêu hao hơn một nửa chân nguyên, Lâm Nhất mới dừng lại, trên mặt là vẻ vui sướng.  Thủ đoạn này thật sự là một thu hoạch ngoài dự đoán, vô cùng kỳ diệu. Sau này giao thủ với người khác, dù là đuổi theo hay chạy trốn, hoặc là dùng gió lốc giết chết đối thủ, đều sẽ khiến đối phương cảm thấy cực kỳ áp lực.  Bây giờ mới chỉ là tầng ba, đợi khi tu luyện đến tầng bốn, mây xanh hoá sấm.  Gió lốc sẽ khuấy động mây tranh, lôi quang chằng chịt khắp nơi giúp đỡ cho kiếm ý Thông Linh. Khi gió cao đến trăm trượng, tia điện rít gào, phong mang như kiếm, e rằng cả thiên địa cũng sẽ mất đi màu sắc.  Thời gian còn sớm, Lâm Nhất cũng không vội rời đi.  Hắn ngồi xuống dưới thần thụ Thanh Tiêu một lần nữa, xem bí tịch mấy lần, cố gắng hiểu được ý nghĩa trường tồn bên trong.  Thần thụ Thanh Tiêu, sao lại trường tồn?  Nói đến cùng vẫn là liên kết với nhau, kết hợp lại sẽ có một hàm ý hoàn chỉnh. Kiếm ý Thông Linh và uy lực Thương Long của hắn có thể long kiếm hợp nhất, nhưng thêm vào ý chí Phong Lôi lại có vẻ không hợp cho lắm.  Hơn nữa sau khi đọc kiếm quyết Thanh Tiêu, Lâm Nhất cảm thấy việc long kiếm hợp nhất trước đó có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng không thật sự liên kết với nhau.  Nếu kiếm ý của đối thủ mạnh hơn hắn thì vẫn có thể chém vỡ kiếm uy Thương Long của hắn, liên kết với nhau chân chính sẽ trường tồn. Dù một mắc xích bị phá hỏng thì nó vẫn là một chỉnh thể, chứ không phải đồ chơi chắp vá lung tung.  

Chương 3012