“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3022
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hai người các ngươi muốn tự rước lấy nhục, sao ta có thể không đáp ứng cho được!”, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng. “Thú vị, ngươi đúng là ngông cuồng đến đáng sợ. Hai ta đã dám lên tiếng đương nhiên là có biện pháp đối phó với kiếm ý Thông Linh. Không có kiếm ý Thông Linh, ngay cả con sâu cái kiến ngươi cũng không bằng, ngươi muốn đấu với ai trước”. Triệu Vô Cực cười khẩy, hắn ta đã đợi thời khắc này rất lâu rồi. “Không cần phải phiền phức như thế, cùng tiến lên đi. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được!” Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy lửa giận, hắn nhấn mạnh từng chữ một cách lạnh lùng. Lúc ở trong bảo khố Long Vân, tên Triệu Vô Cực này đã không ít lần khiêu khích hắn, cho đến hiện tại, sức chịu đựng của Lâm Nhất đã đến giới hạn. Còn Vũ Hạo Thiên thì không cần phải nói, trong trận chiến cuối cùng, vốn dĩ Lâm Nhất không định giữ mạng cho hắn ta. May mắn nhặt được một cái mạng chó mà cũng dám sỉ nhục hắn, không biết sống chết. Hai tên tôm tép nhãi nhép này thật sự cho rằng Lâm Nhất không làm gì được à? Tượng đất cũng có ba phần lửa! Huống chi là Lâm Nhất, sợ rằng hai người này đã quên có bao nhiêu người chết dưới kiếm Táng Hoa trong Quần Long Thịnh Yến. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người đã phạm ta, ta tất hoàn trả gấp 10! Cho đến bây giờ, Lâm Nhất vẫn luôn là một người quyết đoán, nếu không, hắn cũng không cách nào tu thành Thất Thương Quyền, sát ý cùng lửa giận trong mắt hắn phút chốc gây chấn động toàn trường. Khi những lời này vừa thốt ra, vô số ánh mắt đều hướng về phía Lâm Nhất, mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Hai người lên một lúc cũng thôi đi, đã xem như đủ ngông cuồng, hoàn toàn không coi trọng Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực, nhưng nào ngờ, câu nói kế tiếp của hắn lại càng thêm bá đạo, gần như khiến quần chúng hoài nghi thính lực của mình. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được! Quá điên cuồng! Bá đạo một cách không tưởng, nếu đem ra so sánh, khí thế của Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực thoáng cái bị áp chế. “Ta không nghe lầm đó chứ?” “Ông trời ơi, Lâm Nhất điên rồi à…” “Một đấu hai, lại còn trong vòng ba chiêu đánh bại Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực?” “E là thật sự điên rồi!” Lời của Lâm Nhất như sấm dậy đất bằng, trong thinh lặng nhấc lên một trận bão táp, khiến cho mọi người đều cảm thấy bàng hoàng kinh ngạc. Trên đài cao, trọng tài Thánh Minh cũng ngây dại, còn những… yêu nghiệt trong bảng 100 thì chỉ biết há hốc mồm, không nói nên lời. Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực sững sờ vài giây, rồi chợt cười ầm lên. “Ngươi thật sự cho rằng bản thân là một nhân vật lớn à? Chỉ một mình ta đã đủ đánh bại ngươi!” Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, sát ý toàn thân bùng nổ, một luồng uy áp Lôi Đình khủng nố điên cuồng tăng vọt. Phút chốc, uy áp xộc thẳng lên trời, khiến tầng mây điên cuồng biến ảo, nhìn từ xa cứ như là tận thế vậy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hai người các ngươi muốn tự rước lấy nhục, sao ta có thể không đáp ứng cho được!”, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng. “Thú vị, ngươi đúng là ngông cuồng đến đáng sợ. Hai ta đã dám lên tiếng đương nhiên là có biện pháp đối phó với kiếm ý Thông Linh. Không có kiếm ý Thông Linh, ngay cả con sâu cái kiến ngươi cũng không bằng, ngươi muốn đấu với ai trước”. Triệu Vô Cực cười khẩy, hắn ta đã đợi thời khắc này rất lâu rồi. “Không cần phải phiền phức như thế, cùng tiến lên đi. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được!” Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy lửa giận, hắn nhấn mạnh từng chữ một cách lạnh lùng. Lúc ở trong bảo khố Long Vân, tên Triệu Vô Cực này đã không ít lần khiêu khích hắn, cho đến hiện tại, sức chịu đựng của Lâm Nhất đã đến giới hạn. Còn Vũ Hạo Thiên thì không cần phải nói, trong trận chiến cuối cùng, vốn dĩ Lâm Nhất không định giữ mạng cho hắn ta. May mắn nhặt được một cái mạng chó mà cũng dám sỉ nhục hắn, không biết sống chết. Hai tên tôm tép nhãi nhép này thật sự cho rằng Lâm Nhất không làm gì được à? Tượng đất cũng có ba phần lửa! Huống chi là Lâm Nhất, sợ rằng hai người này đã quên có bao nhiêu người chết dưới kiếm Táng Hoa trong Quần Long Thịnh Yến. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người đã phạm ta, ta tất hoàn trả gấp 10! Cho đến bây giờ, Lâm Nhất vẫn luôn là một người quyết đoán, nếu không, hắn cũng không cách nào tu thành Thất Thương Quyền, sát ý cùng lửa giận trong mắt hắn phút chốc gây chấn động toàn trường. Khi những lời này vừa thốt ra, vô số ánh mắt đều hướng về phía Lâm Nhất, mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Hai người lên một lúc cũng thôi đi, đã xem như đủ ngông cuồng, hoàn toàn không coi trọng Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực, nhưng nào ngờ, câu nói kế tiếp của hắn lại càng thêm bá đạo, gần như khiến quần chúng hoài nghi thính lực của mình. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được! Quá điên cuồng! Bá đạo một cách không tưởng, nếu đem ra so sánh, khí thế của Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực thoáng cái bị áp chế. “Ta không nghe lầm đó chứ?” “Ông trời ơi, Lâm Nhất điên rồi à…” “Một đấu hai, lại còn trong vòng ba chiêu đánh bại Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực?” “E là thật sự điên rồi!” Lời của Lâm Nhất như sấm dậy đất bằng, trong thinh lặng nhấc lên một trận bão táp, khiến cho mọi người đều cảm thấy bàng hoàng kinh ngạc. Trên đài cao, trọng tài Thánh Minh cũng ngây dại, còn những… yêu nghiệt trong bảng 100 thì chỉ biết há hốc mồm, không nói nên lời. Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực sững sờ vài giây, rồi chợt cười ầm lên. “Ngươi thật sự cho rằng bản thân là một nhân vật lớn à? Chỉ một mình ta đã đủ đánh bại ngươi!” Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, sát ý toàn thân bùng nổ, một luồng uy áp Lôi Đình khủng nố điên cuồng tăng vọt. Phút chốc, uy áp xộc thẳng lên trời, khiến tầng mây điên cuồng biến ảo, nhìn từ xa cứ như là tận thế vậy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hai người các ngươi muốn tự rước lấy nhục, sao ta có thể không đáp ứng cho được!”, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng. “Thú vị, ngươi đúng là ngông cuồng đến đáng sợ. Hai ta đã dám lên tiếng đương nhiên là có biện pháp đối phó với kiếm ý Thông Linh. Không có kiếm ý Thông Linh, ngay cả con sâu cái kiến ngươi cũng không bằng, ngươi muốn đấu với ai trước”. Triệu Vô Cực cười khẩy, hắn ta đã đợi thời khắc này rất lâu rồi. “Không cần phải phiền phức như thế, cùng tiến lên đi. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được!” Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy lửa giận, hắn nhấn mạnh từng chữ một cách lạnh lùng. Lúc ở trong bảo khố Long Vân, tên Triệu Vô Cực này đã không ít lần khiêu khích hắn, cho đến hiện tại, sức chịu đựng của Lâm Nhất đã đến giới hạn. Còn Vũ Hạo Thiên thì không cần phải nói, trong trận chiến cuối cùng, vốn dĩ Lâm Nhất không định giữ mạng cho hắn ta. May mắn nhặt được một cái mạng chó mà cũng dám sỉ nhục hắn, không biết sống chết. Hai tên tôm tép nhãi nhép này thật sự cho rằng Lâm Nhất không làm gì được à? Tượng đất cũng có ba phần lửa! Huống chi là Lâm Nhất, sợ rằng hai người này đã quên có bao nhiêu người chết dưới kiếm Táng Hoa trong Quần Long Thịnh Yến. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người đã phạm ta, ta tất hoàn trả gấp 10! Cho đến bây giờ, Lâm Nhất vẫn luôn là một người quyết đoán, nếu không, hắn cũng không cách nào tu thành Thất Thương Quyền, sát ý cùng lửa giận trong mắt hắn phút chốc gây chấn động toàn trường. Khi những lời này vừa thốt ra, vô số ánh mắt đều hướng về phía Lâm Nhất, mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Hai người lên một lúc cũng thôi đi, đã xem như đủ ngông cuồng, hoàn toàn không coi trọng Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực, nhưng nào ngờ, câu nói kế tiếp của hắn lại càng thêm bá đạo, gần như khiến quần chúng hoài nghi thính lực của mình. Trong vòng ba chiêu, nếu không thể đánh thắng, danh xưng quán quân, Lâm Nhất này không có cũng được! Quá điên cuồng! Bá đạo một cách không tưởng, nếu đem ra so sánh, khí thế của Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực thoáng cái bị áp chế. “Ta không nghe lầm đó chứ?” “Ông trời ơi, Lâm Nhất điên rồi à…” “Một đấu hai, lại còn trong vòng ba chiêu đánh bại Vũ Hạo Thiên cùng Triệu Vô Cực?” “E là thật sự điên rồi!” Lời của Lâm Nhất như sấm dậy đất bằng, trong thinh lặng nhấc lên một trận bão táp, khiến cho mọi người đều cảm thấy bàng hoàng kinh ngạc. Trên đài cao, trọng tài Thánh Minh cũng ngây dại, còn những… yêu nghiệt trong bảng 100 thì chỉ biết há hốc mồm, không nói nên lời. Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực sững sờ vài giây, rồi chợt cười ầm lên. “Ngươi thật sự cho rằng bản thân là một nhân vật lớn à? Chỉ một mình ta đã đủ đánh bại ngươi!” Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, sát ý toàn thân bùng nổ, một luồng uy áp Lôi Đình khủng nố điên cuồng tăng vọt. Phút chốc, uy áp xộc thẳng lên trời, khiến tầng mây điên cuồng biến ảo, nhìn từ xa cứ như là tận thế vậy.