“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3026

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất chắp tay đứng nhìn về phía hai thế lực cấp bậc bá chủ Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Nguyệt Tông. Hắn đứng lặng giữa không gian này, lộ rõ sự sắc bén, tất cả đệ tử của hai thế lực cấp bậc bá chủ này đều run rẩy, sinh ra ý muốn quỳ rạp xuống đất.  Mọi người đều không nói gì, xung quanh yên tĩnh, nhưng biểu cảm trên mặt mọi người đều giống nhau.  Quần Long thịnh yến, mình ta vô địch!  Xếp dưới quán quân đều là sâu kiến!  Lâm Nhất đã hoàn mỹ giải thích tám từ bằng sức mạnh của mình. Áp đảo là gì? Đây mới là áp đảo chân chính.  Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực lần lượt khiêu khích, mỗi lần mở miệng không gọi kẻ vô dụng thì là sâu kiến.  Nhưng họ lại không kiêu ngạo một cách vô lý, còn biết thêm câu nếu không có kiếm ý Thông Linh trước cụm từ kẻ vô dụng và sâu kiến này.  Nhưng Lâm Nhất đã dùng thực lực nói cho người trong thiên hạ biết ai mới là sâu kiến, ai mới là kẻ vô dụng!  Không cần bất cứ nếu như nào cả, đây mới là cao thủ chân chính.  Gió lặng lẽ thổi, rõ ràng đã qua rất lâu nhưng nơi đây lại không có một ai phát ra tiếng.  Chỉ có vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào Lâm Nhất, ai cũng trợn to mắt, há miệng không nói nên lời.  Có thể nói gì đây?  Trước đó mọi người đều nghĩ Lâm Nhất là một kẻ điên, cho rằng hắn không thể đánh bại Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực trong vòng ba chiêu.   Nhưng Lâm Nhất lại làm được ngay trước mặt tất cả mọi người, một quyền đánh bại Triệu Vô Cực, chà đạp hắn ta như một món đồ chơi. Một ánh mắt, chỉ một ánh mắt, kiếm ý Thương Long bất diệt kia đã đánh bại Vũ Hạo Thiên.  Trước vô số ánh mắt, Vũ Hạo Thiên, quán quân Quần Long thịnh yến đợt trước, thần thoại trong suy nghĩ của mọi người này.  Hắn ta không chỉ quỳ gối trước mặt Lâm Nhất mà còn bị một quyền xuyên ngực, trả lại cú đấm mà hắn ta làm Nguyệt Vi Vi bị thương gấp mười lần.  Không rõ sống chết, có thể cứu được hay không phải xem bản lĩnh của Tử Nguyệt Động Thiên.  Những hành động này không chỉ cho Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Lôi Tông một cái tát vang dội, điều khiến mọi người trở tay không kịp hơn đó là sự kinh ngạc không thể tả bằng lời ở sâu trong lòng họ, nó còn chấn động hơn cả truyền kỳ bất bại của Lâm Nhất trong Quần Long thịnh yến.  “Cứu người”.  Người của Tử Lôi Tông và Tử Nguyệt Động Thiên định thần lại đầu tiên, lần lượt cứu Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên về, sau khi kiểm tra trạng thái của hai người thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.  Quá thê thảm!  Đặc biệt là người của Tử Lôi Tông, họ cứ tưởng Triệu Vô Cực sẽ không đến nỗi bị thương nặng hơn Vũ Hạo Thiên, nhưng sau khi kiểm tra kĩ càng mới sợ hãi phát hiện, khi Lâm Nhất nện Triệu Vô Cực xuống đất đã làm xương toàn thân hắn ta gãy hết, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc.  Về phần Vũ Hạo Thiên thì càng không cần phải nói, lỗ thủng to bằng một cái bát trên ngực hắn ta chỉ nhìn từ xa thôi đã thấy sợ.  Dù sao hắn ta cũng là Vũ Hạo Thiên, vẫn còn chút hơi thở, nếu là người thường thì đã chết không thể chết thêm từ lâu.  “Súc vật, ta sẽ giết ngươi!”  Sau khi cho Vũ Hạo Thiên uống một viên đan dược, Động chủ Tử Nguyệt Động Thiên giận tái mặt.   “Cút!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất chắp tay đứng nhìn về phía hai thế lực cấp bậc bá chủ Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Nguyệt Tông. Hắn đứng lặng giữa không gian này, lộ rõ sự sắc bén, tất cả đệ tử của hai thế lực cấp bậc bá chủ này đều run rẩy, sinh ra ý muốn quỳ rạp xuống đất.  Mọi người đều không nói gì, xung quanh yên tĩnh, nhưng biểu cảm trên mặt mọi người đều giống nhau.  Quần Long thịnh yến, mình ta vô địch!  Xếp dưới quán quân đều là sâu kiến!  Lâm Nhất đã hoàn mỹ giải thích tám từ bằng sức mạnh của mình. Áp đảo là gì? Đây mới là áp đảo chân chính.  Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực lần lượt khiêu khích, mỗi lần mở miệng không gọi kẻ vô dụng thì là sâu kiến.  Nhưng họ lại không kiêu ngạo một cách vô lý, còn biết thêm câu nếu không có kiếm ý Thông Linh trước cụm từ kẻ vô dụng và sâu kiến này.  Nhưng Lâm Nhất đã dùng thực lực nói cho người trong thiên hạ biết ai mới là sâu kiến, ai mới là kẻ vô dụng!  Không cần bất cứ nếu như nào cả, đây mới là cao thủ chân chính.  Gió lặng lẽ thổi, rõ ràng đã qua rất lâu nhưng nơi đây lại không có một ai phát ra tiếng.  Chỉ có vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào Lâm Nhất, ai cũng trợn to mắt, há miệng không nói nên lời.  Có thể nói gì đây?  Trước đó mọi người đều nghĩ Lâm Nhất là một kẻ điên, cho rằng hắn không thể đánh bại Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực trong vòng ba chiêu.   Nhưng Lâm Nhất lại làm được ngay trước mặt tất cả mọi người, một quyền đánh bại Triệu Vô Cực, chà đạp hắn ta như một món đồ chơi. Một ánh mắt, chỉ một ánh mắt, kiếm ý Thương Long bất diệt kia đã đánh bại Vũ Hạo Thiên.  Trước vô số ánh mắt, Vũ Hạo Thiên, quán quân Quần Long thịnh yến đợt trước, thần thoại trong suy nghĩ của mọi người này.  Hắn ta không chỉ quỳ gối trước mặt Lâm Nhất mà còn bị một quyền xuyên ngực, trả lại cú đấm mà hắn ta làm Nguyệt Vi Vi bị thương gấp mười lần.  Không rõ sống chết, có thể cứu được hay không phải xem bản lĩnh của Tử Nguyệt Động Thiên.  Những hành động này không chỉ cho Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Lôi Tông một cái tát vang dội, điều khiến mọi người trở tay không kịp hơn đó là sự kinh ngạc không thể tả bằng lời ở sâu trong lòng họ, nó còn chấn động hơn cả truyền kỳ bất bại của Lâm Nhất trong Quần Long thịnh yến.  “Cứu người”.  Người của Tử Lôi Tông và Tử Nguyệt Động Thiên định thần lại đầu tiên, lần lượt cứu Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên về, sau khi kiểm tra trạng thái của hai người thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.  Quá thê thảm!  Đặc biệt là người của Tử Lôi Tông, họ cứ tưởng Triệu Vô Cực sẽ không đến nỗi bị thương nặng hơn Vũ Hạo Thiên, nhưng sau khi kiểm tra kĩ càng mới sợ hãi phát hiện, khi Lâm Nhất nện Triệu Vô Cực xuống đất đã làm xương toàn thân hắn ta gãy hết, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc.  Về phần Vũ Hạo Thiên thì càng không cần phải nói, lỗ thủng to bằng một cái bát trên ngực hắn ta chỉ nhìn từ xa thôi đã thấy sợ.  Dù sao hắn ta cũng là Vũ Hạo Thiên, vẫn còn chút hơi thở, nếu là người thường thì đã chết không thể chết thêm từ lâu.  “Súc vật, ta sẽ giết ngươi!”  Sau khi cho Vũ Hạo Thiên uống một viên đan dược, Động chủ Tử Nguyệt Động Thiên giận tái mặt.   “Cút!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất chắp tay đứng nhìn về phía hai thế lực cấp bậc bá chủ Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Nguyệt Tông. Hắn đứng lặng giữa không gian này, lộ rõ sự sắc bén, tất cả đệ tử của hai thế lực cấp bậc bá chủ này đều run rẩy, sinh ra ý muốn quỳ rạp xuống đất.  Mọi người đều không nói gì, xung quanh yên tĩnh, nhưng biểu cảm trên mặt mọi người đều giống nhau.  Quần Long thịnh yến, mình ta vô địch!  Xếp dưới quán quân đều là sâu kiến!  Lâm Nhất đã hoàn mỹ giải thích tám từ bằng sức mạnh của mình. Áp đảo là gì? Đây mới là áp đảo chân chính.  Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực lần lượt khiêu khích, mỗi lần mở miệng không gọi kẻ vô dụng thì là sâu kiến.  Nhưng họ lại không kiêu ngạo một cách vô lý, còn biết thêm câu nếu không có kiếm ý Thông Linh trước cụm từ kẻ vô dụng và sâu kiến này.  Nhưng Lâm Nhất đã dùng thực lực nói cho người trong thiên hạ biết ai mới là sâu kiến, ai mới là kẻ vô dụng!  Không cần bất cứ nếu như nào cả, đây mới là cao thủ chân chính.  Gió lặng lẽ thổi, rõ ràng đã qua rất lâu nhưng nơi đây lại không có một ai phát ra tiếng.  Chỉ có vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào Lâm Nhất, ai cũng trợn to mắt, há miệng không nói nên lời.  Có thể nói gì đây?  Trước đó mọi người đều nghĩ Lâm Nhất là một kẻ điên, cho rằng hắn không thể đánh bại Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực trong vòng ba chiêu.   Nhưng Lâm Nhất lại làm được ngay trước mặt tất cả mọi người, một quyền đánh bại Triệu Vô Cực, chà đạp hắn ta như một món đồ chơi. Một ánh mắt, chỉ một ánh mắt, kiếm ý Thương Long bất diệt kia đã đánh bại Vũ Hạo Thiên.  Trước vô số ánh mắt, Vũ Hạo Thiên, quán quân Quần Long thịnh yến đợt trước, thần thoại trong suy nghĩ của mọi người này.  Hắn ta không chỉ quỳ gối trước mặt Lâm Nhất mà còn bị một quyền xuyên ngực, trả lại cú đấm mà hắn ta làm Nguyệt Vi Vi bị thương gấp mười lần.  Không rõ sống chết, có thể cứu được hay không phải xem bản lĩnh của Tử Nguyệt Động Thiên.  Những hành động này không chỉ cho Tử Nguyệt Động Thiên và Tử Lôi Tông một cái tát vang dội, điều khiến mọi người trở tay không kịp hơn đó là sự kinh ngạc không thể tả bằng lời ở sâu trong lòng họ, nó còn chấn động hơn cả truyền kỳ bất bại của Lâm Nhất trong Quần Long thịnh yến.  “Cứu người”.  Người của Tử Lôi Tông và Tử Nguyệt Động Thiên định thần lại đầu tiên, lần lượt cứu Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên về, sau khi kiểm tra trạng thái của hai người thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.  Quá thê thảm!  Đặc biệt là người của Tử Lôi Tông, họ cứ tưởng Triệu Vô Cực sẽ không đến nỗi bị thương nặng hơn Vũ Hạo Thiên, nhưng sau khi kiểm tra kĩ càng mới sợ hãi phát hiện, khi Lâm Nhất nện Triệu Vô Cực xuống đất đã làm xương toàn thân hắn ta gãy hết, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc.  Về phần Vũ Hạo Thiên thì càng không cần phải nói, lỗ thủng to bằng một cái bát trên ngực hắn ta chỉ nhìn từ xa thôi đã thấy sợ.  Dù sao hắn ta cũng là Vũ Hạo Thiên, vẫn còn chút hơi thở, nếu là người thường thì đã chết không thể chết thêm từ lâu.  “Súc vật, ta sẽ giết ngươi!”  Sau khi cho Vũ Hạo Thiên uống một viên đan dược, Động chủ Tử Nguyệt Động Thiên giận tái mặt.   “Cút!” 

Chương 3026