“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3064
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nét cười trên mặt Chung Huyền lập tức cứng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng thu tay lại, điên cuồng lui về sau. Rầm! Rầm! Rầm! Trong quá trình lui, Chung Huyền không ngừng ra tay, chấn cho ngọn lửa hệt như một con rồng điên đang điên cuồng đánh úp đến kia thành mảnh vụn. Hắn ta ra tay cực nhanh, uy lực to lớn, khiến lòng người kinh ngạc, nhưng dù là vậy thì khi đáp xuống đất vẫn bị dính một đốm long viêm. Long viêm lập tức thiêu đốt chân nguyên hộ thể của hắn ta, rồi điên cuồng lan ra, đốt cháy hơn phân nửa quần áo trên người hắn ta. Ngọn lửa bén vào da thịt, nhanh chóng thẩm thấu vào trong, đốt cháy chân nguyên trong kinh mạch và lục phủ ngũ tạng. Ầm! Hai tay Chung Huyền hợp thành hình chữ thập, trong cơ thể tuôn ra một luồng chân nguyên mạnh mẽ, trực tiếp chấn long viêm ra khỏi người mình. Khoảnh khắc hai tay khép lại, có thể thấy một cái chuông đồng cổ xưa tỏa ra từng đợt hào quang bao phủ phía sau lưng hắn ta. Phù! Lâm Nhất thở hắt ra, ánh nến trong mắt tiêu tan, thay vào đó là kiếm ý hùng hậu, mênh mông vô tận đang điên cuồng hội tụ. Đôi mắt thanh tịnh kia một lần nữa trở nên sâu thẳm, chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể lại một lần nữa hội tụ như Giang Hà cuồn cuộn. Nguy hiểm thật, đứng đầu bảng ngoại vực quả nhiên không ai là đèn cạn dầu! Tuy nhiên, ra tay nặng thật, nếu không phải hắn có quá nhiều át chủ bài, sợ rằng một điểm ngay mi tâm kia, không chết cũng đánh mất nửa cái mạng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, nếu ngươi đã bất nhân thì cũng chớ trách ta ra tay tàn nhẫn. Chung Huyền Tây Sơn Vực, chuẩn bị trả một cái giá đắt đi! “YAA.A.A.. Nha nha, tên tiểu quỷ Nam Vực kia, có vẻ như ngươi cảm thấy ngươi sẽ có cơ hội thắng ta?” Chung Huyền lộ vẻ đăm chiêu, tuy vừa rồi có hơi chật vật một chút, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tên nhóc này bày ra vẻ mặt quỷ quái gì vậy chứ, tưởng rằng tránh được một kích đột kích trí mạng là đã đủ năng lực đánh chính diện với hắn ta ư?Có thể thoát khỏi cục diện do bản thân mình dày công bày ra, quái vật kiếm khách này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng muốn thắng được ta, nằm mơ giữa ban ngày! Trưởng lão của các vực đều tụ hội trên đỉnh núi Huyền Hoàng, chăm chú quan sát hình ảnh trên màn sáng. Sau cùng thì hai người đứng đầu đã chính thức nghênh chiến, những người theo dõi trận chiến quyết liệt kia đang vô cùng căng thẳng. Ngoại trừ Thánh Minh trưởng lão ra, trên đỉnh núi còn có thêm những bóng người khác, đương nhiên bọn họ cũng không ngờ hai người đứng đầu sẽ đụng độ nhau. Nhìn kỹ lại, những người vừa xuất hiện đều là tuyển thủ đã bị loại, có rất nhiều người nằm trong bảng Long Vân của Nam Vực. Có Nam Cung Vãn Ngọc, Phương Hàn Lạc, Ô Tiếu Thiên và cả Khương Tử Diệp, bọn họ đều bị các anh tài vực khác loại từ ải thứ nhất, hoặc gục trước thử thách cơ quan ở ải thứ hai. "Cuộc...cuộc chiến này không phải là vương bất kiến vương sao?" Phương Hàn Lạc bất ngờ kinh hô.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nét cười trên mặt Chung Huyền lập tức cứng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng thu tay lại, điên cuồng lui về sau. Rầm! Rầm! Rầm! Trong quá trình lui, Chung Huyền không ngừng ra tay, chấn cho ngọn lửa hệt như một con rồng điên đang điên cuồng đánh úp đến kia thành mảnh vụn. Hắn ta ra tay cực nhanh, uy lực to lớn, khiến lòng người kinh ngạc, nhưng dù là vậy thì khi đáp xuống đất vẫn bị dính một đốm long viêm. Long viêm lập tức thiêu đốt chân nguyên hộ thể của hắn ta, rồi điên cuồng lan ra, đốt cháy hơn phân nửa quần áo trên người hắn ta. Ngọn lửa bén vào da thịt, nhanh chóng thẩm thấu vào trong, đốt cháy chân nguyên trong kinh mạch và lục phủ ngũ tạng. Ầm! Hai tay Chung Huyền hợp thành hình chữ thập, trong cơ thể tuôn ra một luồng chân nguyên mạnh mẽ, trực tiếp chấn long viêm ra khỏi người mình. Khoảnh khắc hai tay khép lại, có thể thấy một cái chuông đồng cổ xưa tỏa ra từng đợt hào quang bao phủ phía sau lưng hắn ta. Phù! Lâm Nhất thở hắt ra, ánh nến trong mắt tiêu tan, thay vào đó là kiếm ý hùng hậu, mênh mông vô tận đang điên cuồng hội tụ. Đôi mắt thanh tịnh kia một lần nữa trở nên sâu thẳm, chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể lại một lần nữa hội tụ như Giang Hà cuồn cuộn. Nguy hiểm thật, đứng đầu bảng ngoại vực quả nhiên không ai là đèn cạn dầu! Tuy nhiên, ra tay nặng thật, nếu không phải hắn có quá nhiều át chủ bài, sợ rằng một điểm ngay mi tâm kia, không chết cũng đánh mất nửa cái mạng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, nếu ngươi đã bất nhân thì cũng chớ trách ta ra tay tàn nhẫn. Chung Huyền Tây Sơn Vực, chuẩn bị trả một cái giá đắt đi! “YAA.A.A.. Nha nha, tên tiểu quỷ Nam Vực kia, có vẻ như ngươi cảm thấy ngươi sẽ có cơ hội thắng ta?” Chung Huyền lộ vẻ đăm chiêu, tuy vừa rồi có hơi chật vật một chút, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tên nhóc này bày ra vẻ mặt quỷ quái gì vậy chứ, tưởng rằng tránh được một kích đột kích trí mạng là đã đủ năng lực đánh chính diện với hắn ta ư?Có thể thoát khỏi cục diện do bản thân mình dày công bày ra, quái vật kiếm khách này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng muốn thắng được ta, nằm mơ giữa ban ngày! Trưởng lão của các vực đều tụ hội trên đỉnh núi Huyền Hoàng, chăm chú quan sát hình ảnh trên màn sáng. Sau cùng thì hai người đứng đầu đã chính thức nghênh chiến, những người theo dõi trận chiến quyết liệt kia đang vô cùng căng thẳng. Ngoại trừ Thánh Minh trưởng lão ra, trên đỉnh núi còn có thêm những bóng người khác, đương nhiên bọn họ cũng không ngờ hai người đứng đầu sẽ đụng độ nhau. Nhìn kỹ lại, những người vừa xuất hiện đều là tuyển thủ đã bị loại, có rất nhiều người nằm trong bảng Long Vân của Nam Vực. Có Nam Cung Vãn Ngọc, Phương Hàn Lạc, Ô Tiếu Thiên và cả Khương Tử Diệp, bọn họ đều bị các anh tài vực khác loại từ ải thứ nhất, hoặc gục trước thử thách cơ quan ở ải thứ hai. "Cuộc...cuộc chiến này không phải là vương bất kiến vương sao?" Phương Hàn Lạc bất ngờ kinh hô.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nét cười trên mặt Chung Huyền lập tức cứng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng thu tay lại, điên cuồng lui về sau. Rầm! Rầm! Rầm! Trong quá trình lui, Chung Huyền không ngừng ra tay, chấn cho ngọn lửa hệt như một con rồng điên đang điên cuồng đánh úp đến kia thành mảnh vụn. Hắn ta ra tay cực nhanh, uy lực to lớn, khiến lòng người kinh ngạc, nhưng dù là vậy thì khi đáp xuống đất vẫn bị dính một đốm long viêm. Long viêm lập tức thiêu đốt chân nguyên hộ thể của hắn ta, rồi điên cuồng lan ra, đốt cháy hơn phân nửa quần áo trên người hắn ta. Ngọn lửa bén vào da thịt, nhanh chóng thẩm thấu vào trong, đốt cháy chân nguyên trong kinh mạch và lục phủ ngũ tạng. Ầm! Hai tay Chung Huyền hợp thành hình chữ thập, trong cơ thể tuôn ra một luồng chân nguyên mạnh mẽ, trực tiếp chấn long viêm ra khỏi người mình. Khoảnh khắc hai tay khép lại, có thể thấy một cái chuông đồng cổ xưa tỏa ra từng đợt hào quang bao phủ phía sau lưng hắn ta. Phù! Lâm Nhất thở hắt ra, ánh nến trong mắt tiêu tan, thay vào đó là kiếm ý hùng hậu, mênh mông vô tận đang điên cuồng hội tụ. Đôi mắt thanh tịnh kia một lần nữa trở nên sâu thẳm, chân nguyên đang hỗn loạn trong cơ thể lại một lần nữa hội tụ như Giang Hà cuồn cuộn. Nguy hiểm thật, đứng đầu bảng ngoại vực quả nhiên không ai là đèn cạn dầu! Tuy nhiên, ra tay nặng thật, nếu không phải hắn có quá nhiều át chủ bài, sợ rằng một điểm ngay mi tâm kia, không chết cũng đánh mất nửa cái mạng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, nếu ngươi đã bất nhân thì cũng chớ trách ta ra tay tàn nhẫn. Chung Huyền Tây Sơn Vực, chuẩn bị trả một cái giá đắt đi! “YAA.A.A.. Nha nha, tên tiểu quỷ Nam Vực kia, có vẻ như ngươi cảm thấy ngươi sẽ có cơ hội thắng ta?” Chung Huyền lộ vẻ đăm chiêu, tuy vừa rồi có hơi chật vật một chút, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tên nhóc này bày ra vẻ mặt quỷ quái gì vậy chứ, tưởng rằng tránh được một kích đột kích trí mạng là đã đủ năng lực đánh chính diện với hắn ta ư?Có thể thoát khỏi cục diện do bản thân mình dày công bày ra, quái vật kiếm khách này quả thật có chút bản lĩnh, nhưng muốn thắng được ta, nằm mơ giữa ban ngày! Trưởng lão của các vực đều tụ hội trên đỉnh núi Huyền Hoàng, chăm chú quan sát hình ảnh trên màn sáng. Sau cùng thì hai người đứng đầu đã chính thức nghênh chiến, những người theo dõi trận chiến quyết liệt kia đang vô cùng căng thẳng. Ngoại trừ Thánh Minh trưởng lão ra, trên đỉnh núi còn có thêm những bóng người khác, đương nhiên bọn họ cũng không ngờ hai người đứng đầu sẽ đụng độ nhau. Nhìn kỹ lại, những người vừa xuất hiện đều là tuyển thủ đã bị loại, có rất nhiều người nằm trong bảng Long Vân của Nam Vực. Có Nam Cung Vãn Ngọc, Phương Hàn Lạc, Ô Tiếu Thiên và cả Khương Tử Diệp, bọn họ đều bị các anh tài vực khác loại từ ải thứ nhất, hoặc gục trước thử thách cơ quan ở ải thứ hai. "Cuộc...cuộc chiến này không phải là vương bất kiến vương sao?" Phương Hàn Lạc bất ngờ kinh hô.