“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3074

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mật cảnh Mê Cung.  Hiển nhiên, Lâm Nhất không hay biết trận chiến này được mọi người ở đỉnh núi Huyền Hoàng xem như một trận chiến quyết định vận mệnh.  Nếu thắng, cổ vực Nam Hoa sẽ hoàn toàn vùng dậy, thuận tiện tính toán nhân quả của Kiếm Tông năm đó, còn nếu bại, sự quật khởi của cổ vực Nam Hoa sẽ bị gián đoạn.  Trong mắt mọi người, trận chiến này không chỉ liên quan đến danh ngạch tuyển chọn, mà nó còn mang một tầng nghĩa sâu hơn.  Dưới ánh sáng chói lóa từ những ngôi sao trên đỉnh mái vòm, Diêm Ma lạnh lùng dò xét Lâm Nhất rồi trầm ngâm nói: “Đúng là ta vẫn có chút kỳ vọng vào ngươi, dù sao thì Vũ Hạo Thiên cũng chẳng phải thứ lương thiện gì, nếu ngươi đã có thể đánh bại được hắn ta, có lẽ kiếm ý Thông Linh của ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng”.  Ầm ầm!  Vừa dứt lời, Diêm Ma đã tiến lên trước một bước, phút chốc, khí thế trên người hắn ta ầm ầm bộc phát.  Chân nguyên khủng bố như núi lửa phun trào, không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, khiến cả tòa cung điện bắt đầu rung lắc, nhưng việc khiến người ta cảm thấy chấn động đó chính là ẩn bên trong luồng uy áp kia còn có ý chí Giết Chóc cực kỳ khủng bố, trong lúc mơ hồ, khí tức khiến người ta hãi hùng khiếp vía.  Ý chí Giết Chóc!  Mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, ý chí võ đạo bực này khá là khó lĩnh ngộ, trong cổ vực Nam Hoa cũng chỉ có mỗi Ô Tiếu Thiên nắm giữ.  Tuy nhiên, ý chí Giết Chóc của Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không thể so sánh với Diêm Ma, cảnh giới ý chí Giết Chóc của tên này cao hơn rất nhiều, lại vô cùng bao la, rộng lớn.  Trong huyết quang vô tận dường như có ngàn vạn oan hồn bị thảm sát đang kêu gào thê lương, gió lạnh cuồn cuộn,   Quỷ khóc sói gào!  Không hổ là người đứng đầu bảng Đông La Vực, cũng chỉ có nơi mà tất cả đều là tà tu mới có thể tu luyện ý chí Giết Chóc đến cảnh giới khủng bố như thế.  Còn chưa hết, giữa tiếng gào rú chết chóc đầy thô bạo kia, đột nhiên, có kiếm âm vang lên từ trong cơ thể Diêm Ma. Kiếm uy trên người hắn ta bùng nổ, phút chốc, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, ý chí Giết Chóc cùng ý chí Kiếm Đạo dung hợp hoàn mỹ.  “Lâm Nhất, kiếm ý Giết Chóc của ta còn chưa từng gặp trở ngại!”  Ngay khi kiếm ý Giết Chóc dung hợp, Diêm Ma liền bật cười dữ tợn, mang theo cuồng phong huyết sắc ác liệt mà sắc bén lao vọt đến, thời điểm hắn ta sắp va chạm, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một thanh kiếm bén nhọn, lưỡi kiếm sáng lóng lánh, đâm thủng hư không, hướng thẳng đến ngực Lâm Nhất.  Thanh thế khủng bố như thế, thậm chí không cần đâm trúng cũng có thể dễ dàng giết chết cao thủ Bán Bộ Thiên Phách.  “Cũng thường thôi!”  Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, đối mặt với kiếm ý Giết Chóc chưa từng thấy qua trước đó, hắn vẫn chẳng chút hoang mang, cơ thể khẽ run lên, hộp đựng kiếm sau lưng phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra, hắn nhanh tay nắm lấy kiếm Táng Hoa đang chuẩn bị ra khỏi vỏ.  Âm vang!  Giữa không trung, kiếm quang va chạm kịch liệt, tia lửa bắn tung tóe, Lâm Nhất thúc giục kiếm Táng Hoa chính diện nghênh đón. Chân nguyên hùng hậu bắt đầu khởi động, hắn lui về sau nửa bước, hoàn toàn đỡ lấy kiếm uy vô cùng thô bạo từ đối phương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mật cảnh Mê Cung.  Hiển nhiên, Lâm Nhất không hay biết trận chiến này được mọi người ở đỉnh núi Huyền Hoàng xem như một trận chiến quyết định vận mệnh.  Nếu thắng, cổ vực Nam Hoa sẽ hoàn toàn vùng dậy, thuận tiện tính toán nhân quả của Kiếm Tông năm đó, còn nếu bại, sự quật khởi của cổ vực Nam Hoa sẽ bị gián đoạn.  Trong mắt mọi người, trận chiến này không chỉ liên quan đến danh ngạch tuyển chọn, mà nó còn mang một tầng nghĩa sâu hơn.  Dưới ánh sáng chói lóa từ những ngôi sao trên đỉnh mái vòm, Diêm Ma lạnh lùng dò xét Lâm Nhất rồi trầm ngâm nói: “Đúng là ta vẫn có chút kỳ vọng vào ngươi, dù sao thì Vũ Hạo Thiên cũng chẳng phải thứ lương thiện gì, nếu ngươi đã có thể đánh bại được hắn ta, có lẽ kiếm ý Thông Linh của ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng”.  Ầm ầm!  Vừa dứt lời, Diêm Ma đã tiến lên trước một bước, phút chốc, khí thế trên người hắn ta ầm ầm bộc phát.  Chân nguyên khủng bố như núi lửa phun trào, không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, khiến cả tòa cung điện bắt đầu rung lắc, nhưng việc khiến người ta cảm thấy chấn động đó chính là ẩn bên trong luồng uy áp kia còn có ý chí Giết Chóc cực kỳ khủng bố, trong lúc mơ hồ, khí tức khiến người ta hãi hùng khiếp vía.  Ý chí Giết Chóc!  Mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, ý chí võ đạo bực này khá là khó lĩnh ngộ, trong cổ vực Nam Hoa cũng chỉ có mỗi Ô Tiếu Thiên nắm giữ.  Tuy nhiên, ý chí Giết Chóc của Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không thể so sánh với Diêm Ma, cảnh giới ý chí Giết Chóc của tên này cao hơn rất nhiều, lại vô cùng bao la, rộng lớn.  Trong huyết quang vô tận dường như có ngàn vạn oan hồn bị thảm sát đang kêu gào thê lương, gió lạnh cuồn cuộn,   Quỷ khóc sói gào!  Không hổ là người đứng đầu bảng Đông La Vực, cũng chỉ có nơi mà tất cả đều là tà tu mới có thể tu luyện ý chí Giết Chóc đến cảnh giới khủng bố như thế.  Còn chưa hết, giữa tiếng gào rú chết chóc đầy thô bạo kia, đột nhiên, có kiếm âm vang lên từ trong cơ thể Diêm Ma. Kiếm uy trên người hắn ta bùng nổ, phút chốc, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, ý chí Giết Chóc cùng ý chí Kiếm Đạo dung hợp hoàn mỹ.  “Lâm Nhất, kiếm ý Giết Chóc của ta còn chưa từng gặp trở ngại!”  Ngay khi kiếm ý Giết Chóc dung hợp, Diêm Ma liền bật cười dữ tợn, mang theo cuồng phong huyết sắc ác liệt mà sắc bén lao vọt đến, thời điểm hắn ta sắp va chạm, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một thanh kiếm bén nhọn, lưỡi kiếm sáng lóng lánh, đâm thủng hư không, hướng thẳng đến ngực Lâm Nhất.  Thanh thế khủng bố như thế, thậm chí không cần đâm trúng cũng có thể dễ dàng giết chết cao thủ Bán Bộ Thiên Phách.  “Cũng thường thôi!”  Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, đối mặt với kiếm ý Giết Chóc chưa từng thấy qua trước đó, hắn vẫn chẳng chút hoang mang, cơ thể khẽ run lên, hộp đựng kiếm sau lưng phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra, hắn nhanh tay nắm lấy kiếm Táng Hoa đang chuẩn bị ra khỏi vỏ.  Âm vang!  Giữa không trung, kiếm quang va chạm kịch liệt, tia lửa bắn tung tóe, Lâm Nhất thúc giục kiếm Táng Hoa chính diện nghênh đón. Chân nguyên hùng hậu bắt đầu khởi động, hắn lui về sau nửa bước, hoàn toàn đỡ lấy kiếm uy vô cùng thô bạo từ đối phương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mật cảnh Mê Cung.  Hiển nhiên, Lâm Nhất không hay biết trận chiến này được mọi người ở đỉnh núi Huyền Hoàng xem như một trận chiến quyết định vận mệnh.  Nếu thắng, cổ vực Nam Hoa sẽ hoàn toàn vùng dậy, thuận tiện tính toán nhân quả của Kiếm Tông năm đó, còn nếu bại, sự quật khởi của cổ vực Nam Hoa sẽ bị gián đoạn.  Trong mắt mọi người, trận chiến này không chỉ liên quan đến danh ngạch tuyển chọn, mà nó còn mang một tầng nghĩa sâu hơn.  Dưới ánh sáng chói lóa từ những ngôi sao trên đỉnh mái vòm, Diêm Ma lạnh lùng dò xét Lâm Nhất rồi trầm ngâm nói: “Đúng là ta vẫn có chút kỳ vọng vào ngươi, dù sao thì Vũ Hạo Thiên cũng chẳng phải thứ lương thiện gì, nếu ngươi đã có thể đánh bại được hắn ta, có lẽ kiếm ý Thông Linh của ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng”.  Ầm ầm!  Vừa dứt lời, Diêm Ma đã tiến lên trước một bước, phút chốc, khí thế trên người hắn ta ầm ầm bộc phát.  Chân nguyên khủng bố như núi lửa phun trào, không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, khiến cả tòa cung điện bắt đầu rung lắc, nhưng việc khiến người ta cảm thấy chấn động đó chính là ẩn bên trong luồng uy áp kia còn có ý chí Giết Chóc cực kỳ khủng bố, trong lúc mơ hồ, khí tức khiến người ta hãi hùng khiếp vía.  Ý chí Giết Chóc!  Mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, ý chí võ đạo bực này khá là khó lĩnh ngộ, trong cổ vực Nam Hoa cũng chỉ có mỗi Ô Tiếu Thiên nắm giữ.  Tuy nhiên, ý chí Giết Chóc của Ô Tiếu Thiên hoàn toàn không thể so sánh với Diêm Ma, cảnh giới ý chí Giết Chóc của tên này cao hơn rất nhiều, lại vô cùng bao la, rộng lớn.  Trong huyết quang vô tận dường như có ngàn vạn oan hồn bị thảm sát đang kêu gào thê lương, gió lạnh cuồn cuộn,   Quỷ khóc sói gào!  Không hổ là người đứng đầu bảng Đông La Vực, cũng chỉ có nơi mà tất cả đều là tà tu mới có thể tu luyện ý chí Giết Chóc đến cảnh giới khủng bố như thế.  Còn chưa hết, giữa tiếng gào rú chết chóc đầy thô bạo kia, đột nhiên, có kiếm âm vang lên từ trong cơ thể Diêm Ma. Kiếm uy trên người hắn ta bùng nổ, phút chốc, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, ý chí Giết Chóc cùng ý chí Kiếm Đạo dung hợp hoàn mỹ.  “Lâm Nhất, kiếm ý Giết Chóc của ta còn chưa từng gặp trở ngại!”  Ngay khi kiếm ý Giết Chóc dung hợp, Diêm Ma liền bật cười dữ tợn, mang theo cuồng phong huyết sắc ác liệt mà sắc bén lao vọt đến, thời điểm hắn ta sắp va chạm, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một thanh kiếm bén nhọn, lưỡi kiếm sáng lóng lánh, đâm thủng hư không, hướng thẳng đến ngực Lâm Nhất.  Thanh thế khủng bố như thế, thậm chí không cần đâm trúng cũng có thể dễ dàng giết chết cao thủ Bán Bộ Thiên Phách.  “Cũng thường thôi!”  Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, đối mặt với kiếm ý Giết Chóc chưa từng thấy qua trước đó, hắn vẫn chẳng chút hoang mang, cơ thể khẽ run lên, hộp đựng kiếm sau lưng phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra, hắn nhanh tay nắm lấy kiếm Táng Hoa đang chuẩn bị ra khỏi vỏ.  Âm vang!  Giữa không trung, kiếm quang va chạm kịch liệt, tia lửa bắn tung tóe, Lâm Nhất thúc giục kiếm Táng Hoa chính diện nghênh đón. Chân nguyên hùng hậu bắt đầu khởi động, hắn lui về sau nửa bước, hoàn toàn đỡ lấy kiếm uy vô cùng thô bạo từ đối phương. 

Chương 3074