“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3076
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, hắn dung hợp sáu thức của Bá Kiếm, kiếm quang bổ ra hùng hậu, phút chốc đã hòa tan và cắn nuốt kiếm chiêu của đối phương, rồi lại dùng phương thức càng thêm hung hãn và bá đạo trảm xuống. Nhìn thấy sát chiêu như thế, sắc mặt Diêm Ma biến hóa, hắn ta có hơi bất ngờ khi kiếm pháp của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến như vậy. Khi kiếm sắp đánh đến, quần áo hắn ta bị gió thổi tung, phút chốc, cả người nhanh chóng lui về sau một khoảng dài. Trong lúc lui, kiếm quang không ngừng vung vẩy, liên tục lột bỏ uy năng của Bá Trảm Thiên Hạ. Sau khi lui được mười bước, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, như một trận cuồng phong, dễ dàng thổi tắng uy năng còn sót lại của Bá Trảm Thiên Hạ. Vèo! Không dừng lại, hai người một lần nữa bắt đầu chém giết, trong chớp mắt đã giao đấu hơn mấy chục chiêu. Ban đầu, Diêm Ma còn có thể dựa vào kiếm ý Giết Chóc thô bạo và quỷ dị để đánh ngang tay với Lâm Nhất, nhưng dần dần đã có xu thế yếu hơn. Kiếm ý của Lâm Nhất gần như hoàn mỹ, một phần nào đó đã tiếp cận vô hạ, ý chí Phong, ý chí Lôi Đình, uy lực Thương Long, kiếm ý Thông Linh dung hợp hoàn mỹ trong bất diệt. Ầm! Lại một kiếm giao nhau, cả người Diêm Ma bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, hắn ta phải lui thêm vài bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững. “Cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?” Lâm Nhất híp mắt nhìn và lạnh lùng nói: “Người đứng đầu Đông La Vực, ngươi hãy lấy ra át chủ bài của mình đi, chỉ một chút thủ đoạn đó thì thật sự không đủ nhìn đâu!” Quả thật đối phương rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với Chung Huyền. Nhưng sau khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Linh thì thật sự có vẻ không đáng coi trọng, tạo nghệ về kiếm đạo của hai người có sự chênh lệch quá lớn. “Quả nhiên là một tên quái vật về kiếm đạo, khó mà tưởng tượng được ngươi chỉ mới 18 tuổi. Tuy nhiên, cũng chỉ như vậy thôi, trong mắt ta, đúng là ngươi còn rất non kém”. Tuy bị đánh bay ra ngoài nhưng Diêm Ma lại chẳng chút để tâm, chỉ cười khẩy một tiếng, có điều, trong đối mắt bắn ra tia sáng lạnh vô cùng sắc bén và ác liệt. Ầm! Đột nhiên, kiếm trong tay Diêm Ma bùng nổ huyết quang, kế đó, hắn ta hất mạnh lên, huyết quang như điện, hóa thành một còn Giao Long, xé toạc hư không mà lao thẳng đến Lâm Nhất. Một kiếm này có hơi đột ngột, nếu là nhân tài kiệt xuất bình thường thì e rằng sơ sẩy một chút sẽ trực tiếp bị đâm xuyên. Lâm Nhất không biết đối phương đang chơi trò gì, tuy nhiên, hắn vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, nên khi kiếm quang của đối phương vừa rời tay, Lâm Nhất đã có phản ứng. Khi còn cách Lâm Nhất khoảng nửa mét, trường kiếm tạo thành huyết quang hung hiểm rốt cuộc cũng hiện thân, nhưng dường như nó bị một luồng kiếm uy vô hình ngăn cản, khó có thể tiến lên được. Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, hắn dung hợp sáu thức của Bá Kiếm, kiếm quang bổ ra hùng hậu, phút chốc đã hòa tan và cắn nuốt kiếm chiêu của đối phương, rồi lại dùng phương thức càng thêm hung hãn và bá đạo trảm xuống. Nhìn thấy sát chiêu như thế, sắc mặt Diêm Ma biến hóa, hắn ta có hơi bất ngờ khi kiếm pháp của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến như vậy. Khi kiếm sắp đánh đến, quần áo hắn ta bị gió thổi tung, phút chốc, cả người nhanh chóng lui về sau một khoảng dài. Trong lúc lui, kiếm quang không ngừng vung vẩy, liên tục lột bỏ uy năng của Bá Trảm Thiên Hạ. Sau khi lui được mười bước, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, như một trận cuồng phong, dễ dàng thổi tắng uy năng còn sót lại của Bá Trảm Thiên Hạ. Vèo! Không dừng lại, hai người một lần nữa bắt đầu chém giết, trong chớp mắt đã giao đấu hơn mấy chục chiêu. Ban đầu, Diêm Ma còn có thể dựa vào kiếm ý Giết Chóc thô bạo và quỷ dị để đánh ngang tay với Lâm Nhất, nhưng dần dần đã có xu thế yếu hơn. Kiếm ý của Lâm Nhất gần như hoàn mỹ, một phần nào đó đã tiếp cận vô hạ, ý chí Phong, ý chí Lôi Đình, uy lực Thương Long, kiếm ý Thông Linh dung hợp hoàn mỹ trong bất diệt. Ầm! Lại một kiếm giao nhau, cả người Diêm Ma bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, hắn ta phải lui thêm vài bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững. “Cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?” Lâm Nhất híp mắt nhìn và lạnh lùng nói: “Người đứng đầu Đông La Vực, ngươi hãy lấy ra át chủ bài của mình đi, chỉ một chút thủ đoạn đó thì thật sự không đủ nhìn đâu!” Quả thật đối phương rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với Chung Huyền. Nhưng sau khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Linh thì thật sự có vẻ không đáng coi trọng, tạo nghệ về kiếm đạo của hai người có sự chênh lệch quá lớn. “Quả nhiên là một tên quái vật về kiếm đạo, khó mà tưởng tượng được ngươi chỉ mới 18 tuổi. Tuy nhiên, cũng chỉ như vậy thôi, trong mắt ta, đúng là ngươi còn rất non kém”. Tuy bị đánh bay ra ngoài nhưng Diêm Ma lại chẳng chút để tâm, chỉ cười khẩy một tiếng, có điều, trong đối mắt bắn ra tia sáng lạnh vô cùng sắc bén và ác liệt. Ầm! Đột nhiên, kiếm trong tay Diêm Ma bùng nổ huyết quang, kế đó, hắn ta hất mạnh lên, huyết quang như điện, hóa thành một còn Giao Long, xé toạc hư không mà lao thẳng đến Lâm Nhất. Một kiếm này có hơi đột ngột, nếu là nhân tài kiệt xuất bình thường thì e rằng sơ sẩy một chút sẽ trực tiếp bị đâm xuyên. Lâm Nhất không biết đối phương đang chơi trò gì, tuy nhiên, hắn vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, nên khi kiếm quang của đối phương vừa rời tay, Lâm Nhất đã có phản ứng. Khi còn cách Lâm Nhất khoảng nửa mét, trường kiếm tạo thành huyết quang hung hiểm rốt cuộc cũng hiện thân, nhưng dường như nó bị một luồng kiếm uy vô hình ngăn cản, khó có thể tiến lên được. Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất dùng hai tay cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống, hắn dung hợp sáu thức của Bá Kiếm, kiếm quang bổ ra hùng hậu, phút chốc đã hòa tan và cắn nuốt kiếm chiêu của đối phương, rồi lại dùng phương thức càng thêm hung hãn và bá đạo trảm xuống. Nhìn thấy sát chiêu như thế, sắc mặt Diêm Ma biến hóa, hắn ta có hơi bất ngờ khi kiếm pháp của Lâm Nhất lại mạnh mẽ đến như vậy. Khi kiếm sắp đánh đến, quần áo hắn ta bị gió thổi tung, phút chốc, cả người nhanh chóng lui về sau một khoảng dài. Trong lúc lui, kiếm quang không ngừng vung vẩy, liên tục lột bỏ uy năng của Bá Trảm Thiên Hạ. Sau khi lui được mười bước, một luồng kiếm thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra, như một trận cuồng phong, dễ dàng thổi tắng uy năng còn sót lại của Bá Trảm Thiên Hạ. Vèo! Không dừng lại, hai người một lần nữa bắt đầu chém giết, trong chớp mắt đã giao đấu hơn mấy chục chiêu. Ban đầu, Diêm Ma còn có thể dựa vào kiếm ý Giết Chóc thô bạo và quỷ dị để đánh ngang tay với Lâm Nhất, nhưng dần dần đã có xu thế yếu hơn. Kiếm ý của Lâm Nhất gần như hoàn mỹ, một phần nào đó đã tiếp cận vô hạ, ý chí Phong, ý chí Lôi Đình, uy lực Thương Long, kiếm ý Thông Linh dung hợp hoàn mỹ trong bất diệt. Ầm! Lại một kiếm giao nhau, cả người Diêm Ma bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, hắn ta phải lui thêm vài bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững. “Cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao?” Lâm Nhất híp mắt nhìn và lạnh lùng nói: “Người đứng đầu Đông La Vực, ngươi hãy lấy ra át chủ bài của mình đi, chỉ một chút thủ đoạn đó thì thật sự không đủ nhìn đâu!” Quả thật đối phương rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với Chung Huyền. Nhưng sau khi Lâm Nhất thi triển kiếm ý Thông Linh thì thật sự có vẻ không đáng coi trọng, tạo nghệ về kiếm đạo của hai người có sự chênh lệch quá lớn. “Quả nhiên là một tên quái vật về kiếm đạo, khó mà tưởng tượng được ngươi chỉ mới 18 tuổi. Tuy nhiên, cũng chỉ như vậy thôi, trong mắt ta, đúng là ngươi còn rất non kém”. Tuy bị đánh bay ra ngoài nhưng Diêm Ma lại chẳng chút để tâm, chỉ cười khẩy một tiếng, có điều, trong đối mắt bắn ra tia sáng lạnh vô cùng sắc bén và ác liệt. Ầm! Đột nhiên, kiếm trong tay Diêm Ma bùng nổ huyết quang, kế đó, hắn ta hất mạnh lên, huyết quang như điện, hóa thành một còn Giao Long, xé toạc hư không mà lao thẳng đến Lâm Nhất. Một kiếm này có hơi đột ngột, nếu là nhân tài kiệt xuất bình thường thì e rằng sơ sẩy một chút sẽ trực tiếp bị đâm xuyên. Lâm Nhất không biết đối phương đang chơi trò gì, tuy nhiên, hắn vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, nên khi kiếm quang của đối phương vừa rời tay, Lâm Nhất đã có phản ứng. Khi còn cách Lâm Nhất khoảng nửa mét, trường kiếm tạo thành huyết quang hung hiểm rốt cuộc cũng hiện thân, nhưng dường như nó bị một luồng kiếm uy vô hình ngăn cản, khó có thể tiến lên được. Kiếm ta tức Thương Long, kiếm xuất kinh phong lôi