“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3095

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Đúng rồi, ngươi nói rất đúng!"  Lâm Nhất lười tranh cãi với hắn ta, nhếch môi cười.  Cái tên này!  Phương Thiếu Vũ nổi giận không thôi, quay ngoắt đi không thèm để ý tới hắn nữa.Đoàn người tiếp tục lên đường, năm bóng người mạnh mẽ lao đi như những mũi tên đến một cánh đồng hoang vu không một chút sự sống.  Khi sắc trời gần sập tối, đằng cuối tầm mắt cũng đã nhìn thấy được hình dáng một tòa thành trì. Hai mắt đám người Phương Thiếu Vũ sáng lên, quả nhiên nắm bản đồ trong tay thì dễ dàng hơn rất nhiều.  Sau nửa giờ, rốt cuộc cũng đã đến trước tòa thành trì này.  Nghiêm túc mà nói đây cũng không được tính là một tòa thành trì, nơi đây bốc lên mùi thô sơ hoang tàn, phải nói là thành trấn thì đúng hơn.  Tường thành trái lại được xây rất cao, bên ngoài thành có rất nhiều võ giả của những vực khác, tất cả cũng đang hướng về cửa thành giống như đám người Lâm Nhất.  Khi đến gần, lúc này bọn họ mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập trước cổng thành, dường như họ đang bị ngăn lại ở bên ngoài.  "Để ta qua đó xem thử".  Phương Thiếu Vũ mặt không đổi sắc, lách mình đã chui tọt vào trong đám người hỏi dò tin tức.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên tường thành có một nhóm người đang đi dạo, cầm đầu đeo đầy trang sức. Cả người khoác một trường bào màu đỏ tươi, có thêu một hoa văn hình ngọn lửa rất lớn, trên y phục khảm nạm đầy vàng, nâng tầm giá trị của mấy người họ cao quý vô cùng.  Sau lưng mấy người họ còn có một nhóm y phục khác nhau, rõ ràng là người đến từ những giới vực khác.  Vèo!  Một tiếng xé gió vang lên, Phương Thiếu Vũ trở lại với vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói: "Chỗ này đã bị một đám người đến từ Hỏa Vân Giới chiếm đóng, muốn vào thành thì phải nộp ba mươi viên nguyên đan, nếu không thì..."  "Nếu không thì sao?"  Chúc Thanh Sơn lên tiếng hỏi.  "Các ngươi đều biết quy tắc rồi, ta không cần lặp lại nữa, nếu ai không tuân thủ quy tắc, đừng trách Đường Nham ta lòng dạ độc ác!"  Ngay lúc này, một tên thanh niên mặc trường bào đỏ rực đứng trên tường thành lạnh lùng nhìn xuống nói. Trên người hắn ta tràn ngập khí tức cực kỳ cường hãn, tu vi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách, chân nguyên vô cùng thâm hậu, mạnh hơn đám người Phương Thiếu Vũ và Vũ Hạo Thiên không ít.  Vũ Hạo Thiên cũng đã đạt đến tiểu thành Thiên Phách, nhưng khi so với người này, khí tức lại thua kém hơn rất nhiều. Hiển nhiên, nội lực của cả hai đều chênh lệch quá lớn, mặc dù vẫn chưa vượt qua kiếp Thiên Phách, nhưng chỉ bàn về tu vi thì không thể so sánh được.  "Hừ, đây là đất hoang, ai cũng có thể vào, ngươi là cái thá gì!"  Đường Nham vừa dứt lời, lập tức có người hừ lạnh, bay vọt lên đánh về phía hắn ta.  Nhưng khi người nọ vừa mới chạm chân trên tường thành, còn chưa kịp xuất thủ, liền có một bóng người đỏ rực vọt đến trước mặt.  "Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!" 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Đúng rồi, ngươi nói rất đúng!"  Lâm Nhất lười tranh cãi với hắn ta, nhếch môi cười.  Cái tên này!  Phương Thiếu Vũ nổi giận không thôi, quay ngoắt đi không thèm để ý tới hắn nữa.Đoàn người tiếp tục lên đường, năm bóng người mạnh mẽ lao đi như những mũi tên đến một cánh đồng hoang vu không một chút sự sống.  Khi sắc trời gần sập tối, đằng cuối tầm mắt cũng đã nhìn thấy được hình dáng một tòa thành trì. Hai mắt đám người Phương Thiếu Vũ sáng lên, quả nhiên nắm bản đồ trong tay thì dễ dàng hơn rất nhiều.  Sau nửa giờ, rốt cuộc cũng đã đến trước tòa thành trì này.  Nghiêm túc mà nói đây cũng không được tính là một tòa thành trì, nơi đây bốc lên mùi thô sơ hoang tàn, phải nói là thành trấn thì đúng hơn.  Tường thành trái lại được xây rất cao, bên ngoài thành có rất nhiều võ giả của những vực khác, tất cả cũng đang hướng về cửa thành giống như đám người Lâm Nhất.  Khi đến gần, lúc này bọn họ mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập trước cổng thành, dường như họ đang bị ngăn lại ở bên ngoài.  "Để ta qua đó xem thử".  Phương Thiếu Vũ mặt không đổi sắc, lách mình đã chui tọt vào trong đám người hỏi dò tin tức.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên tường thành có một nhóm người đang đi dạo, cầm đầu đeo đầy trang sức. Cả người khoác một trường bào màu đỏ tươi, có thêu một hoa văn hình ngọn lửa rất lớn, trên y phục khảm nạm đầy vàng, nâng tầm giá trị của mấy người họ cao quý vô cùng.  Sau lưng mấy người họ còn có một nhóm y phục khác nhau, rõ ràng là người đến từ những giới vực khác.  Vèo!  Một tiếng xé gió vang lên, Phương Thiếu Vũ trở lại với vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói: "Chỗ này đã bị một đám người đến từ Hỏa Vân Giới chiếm đóng, muốn vào thành thì phải nộp ba mươi viên nguyên đan, nếu không thì..."  "Nếu không thì sao?"  Chúc Thanh Sơn lên tiếng hỏi.  "Các ngươi đều biết quy tắc rồi, ta không cần lặp lại nữa, nếu ai không tuân thủ quy tắc, đừng trách Đường Nham ta lòng dạ độc ác!"  Ngay lúc này, một tên thanh niên mặc trường bào đỏ rực đứng trên tường thành lạnh lùng nhìn xuống nói. Trên người hắn ta tràn ngập khí tức cực kỳ cường hãn, tu vi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách, chân nguyên vô cùng thâm hậu, mạnh hơn đám người Phương Thiếu Vũ và Vũ Hạo Thiên không ít.  Vũ Hạo Thiên cũng đã đạt đến tiểu thành Thiên Phách, nhưng khi so với người này, khí tức lại thua kém hơn rất nhiều. Hiển nhiên, nội lực của cả hai đều chênh lệch quá lớn, mặc dù vẫn chưa vượt qua kiếp Thiên Phách, nhưng chỉ bàn về tu vi thì không thể so sánh được.  "Hừ, đây là đất hoang, ai cũng có thể vào, ngươi là cái thá gì!"  Đường Nham vừa dứt lời, lập tức có người hừ lạnh, bay vọt lên đánh về phía hắn ta.  Nhưng khi người nọ vừa mới chạm chân trên tường thành, còn chưa kịp xuất thủ, liền có một bóng người đỏ rực vọt đến trước mặt.  "Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!" 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Đúng rồi, ngươi nói rất đúng!"  Lâm Nhất lười tranh cãi với hắn ta, nhếch môi cười.  Cái tên này!  Phương Thiếu Vũ nổi giận không thôi, quay ngoắt đi không thèm để ý tới hắn nữa.Đoàn người tiếp tục lên đường, năm bóng người mạnh mẽ lao đi như những mũi tên đến một cánh đồng hoang vu không một chút sự sống.  Khi sắc trời gần sập tối, đằng cuối tầm mắt cũng đã nhìn thấy được hình dáng một tòa thành trì. Hai mắt đám người Phương Thiếu Vũ sáng lên, quả nhiên nắm bản đồ trong tay thì dễ dàng hơn rất nhiều.  Sau nửa giờ, rốt cuộc cũng đã đến trước tòa thành trì này.  Nghiêm túc mà nói đây cũng không được tính là một tòa thành trì, nơi đây bốc lên mùi thô sơ hoang tàn, phải nói là thành trấn thì đúng hơn.  Tường thành trái lại được xây rất cao, bên ngoài thành có rất nhiều võ giả của những vực khác, tất cả cũng đang hướng về cửa thành giống như đám người Lâm Nhất.  Khi đến gần, lúc này bọn họ mới phát hiện có rất nhiều người đang tụ tập trước cổng thành, dường như họ đang bị ngăn lại ở bên ngoài.  "Để ta qua đó xem thử".  Phương Thiếu Vũ mặt không đổi sắc, lách mình đã chui tọt vào trong đám người hỏi dò tin tức.  Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên tường thành có một nhóm người đang đi dạo, cầm đầu đeo đầy trang sức. Cả người khoác một trường bào màu đỏ tươi, có thêu một hoa văn hình ngọn lửa rất lớn, trên y phục khảm nạm đầy vàng, nâng tầm giá trị của mấy người họ cao quý vô cùng.  Sau lưng mấy người họ còn có một nhóm y phục khác nhau, rõ ràng là người đến từ những giới vực khác.  Vèo!  Một tiếng xé gió vang lên, Phương Thiếu Vũ trở lại với vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói: "Chỗ này đã bị một đám người đến từ Hỏa Vân Giới chiếm đóng, muốn vào thành thì phải nộp ba mươi viên nguyên đan, nếu không thì..."  "Nếu không thì sao?"  Chúc Thanh Sơn lên tiếng hỏi.  "Các ngươi đều biết quy tắc rồi, ta không cần lặp lại nữa, nếu ai không tuân thủ quy tắc, đừng trách Đường Nham ta lòng dạ độc ác!"  Ngay lúc này, một tên thanh niên mặc trường bào đỏ rực đứng trên tường thành lạnh lùng nhìn xuống nói. Trên người hắn ta tràn ngập khí tức cực kỳ cường hãn, tu vi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Thiên Phách, chân nguyên vô cùng thâm hậu, mạnh hơn đám người Phương Thiếu Vũ và Vũ Hạo Thiên không ít.  Vũ Hạo Thiên cũng đã đạt đến tiểu thành Thiên Phách, nhưng khi so với người này, khí tức lại thua kém hơn rất nhiều. Hiển nhiên, nội lực của cả hai đều chênh lệch quá lớn, mặc dù vẫn chưa vượt qua kiếp Thiên Phách, nhưng chỉ bàn về tu vi thì không thể so sánh được.  "Hừ, đây là đất hoang, ai cũng có thể vào, ngươi là cái thá gì!"  Đường Nham vừa dứt lời, lập tức có người hừ lạnh, bay vọt lên đánh về phía hắn ta.  Nhưng khi người nọ vừa mới chạm chân trên tường thành, còn chưa kịp xuất thủ, liền có một bóng người đỏ rực vọt đến trước mặt.  "Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!" 

Chương 3095