“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3098
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên là phải chuẩn bị thật tốt, tích lũy tinh nguyên thật nhiều, hết thảy đều vì tấn thăng lên Thiên Phách! "Cứ tạm ở đây đã, ta nói trước, nên nhẫn thì nhẫn, chịu thiệt một chút cũng không sao. Cố gắng không được xảy ra xung đột với đám người Hỏa Vân Giới kia..." Nhắc tới Hỏa Vân Giới, trong mắt Phương Thiếu Vũ thoáng hiện rõ vẻ kiêng kỵ, đương nhiên là do cảnh tượng kia đã tạo thành ấn tượng sâu sắc với hắn ta. Tu vi và thực lực của anh tài kia không thua kém hắn ta là bao, nhưng vẫn không chống đỡ nổi một chiêu của Đường Nham, tên kia quả thật mạnh đến mức khó tưởng. "Lâm Nhất, hẳn là ngươi hiểu ý ta đúng không?" Phương Thiếu Vũ nhướng mày, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Nhất, những người khác cũng đều quay sang nhìn theo. Ngay cả trên mặt của Vũ Hạo Thiên cũng lộ ra vẻ nghiền ngẫm ít thấy. Lâm Nhất hơi ngẩn ra, trong lòng buồn cười, tên Phương Thiếu Vũ này sợ mình gây phiền phức cho hắn ta đến vậy sao. Đường đường là người đứng đầu bảng Huyền Vực, còn phải e sợ đến mức này, thật đúng là một chuyện lạ. Nếu như đối phương biết được mình có hứng thú với võ học Tạo Hóa của Hỏa Vân Giới, không biết biểu tình sẽ đặc sắc đến mức nào nữa. Lâm Nhất không trả lời đối phương, chỉ nhắc nhở: "Các ngươi không nhận ra ánh mắt của đám người nhìn chúng ta lúc mới vào thành rất kỳ quái sao?" "Đúng là có hơi là lạ". "Nhìn đến nỗi muốn ngứa người, chẳng qua lúc đó mãi mê đắm chìm thiên địa linh ngào ngạt trong thành mà quên bén đi mất". Chúc Thanh Sơn và Triệu Thần hơi biến sắc, lần lượt mở miệng nói. Phương Thiếu Vũ suy nghĩ chốc lát, trầm ngâm nói: "Đúng là có hơi kỳ lạ, Thanh Sơn, huynh đi với ta tìm hiểu tin tức, còn lại đừng vội quay lại". Không lâu sau, Chúc Thanh Sơn và Phương Thiếu Vũ đã trở lại, chẳng qua sắc mặt của hai người họ rất khó coi. Chúc Thanh Sơn vốn đeo nửa miếng mặt nạ nên không nhìn rõ lắm, nhưng sắc mặt của Phương Thiếu Vũ thì hoàn toàn không chỉ đơn giản là khó coi. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Triệu Thần lộp bộp, cảm thấy không ổn. Sắc mặt Phương Thiếu Vũ trắng bệch, há mở miệng mấy lần nhưng vẫn chưa thốt ra được nửa chữ. Chúc Thanh Sơn lạnh giọng nói: "Đám khốn kiếp kia xem chúng ta như gia súc, bắt mỗi một người chúng ta phải nộp một ngàn viên đan Tinh Nguyên mới có thể ra khỏi thành. Nếu không được mà tự ý rời đi, thấy một người là giết một người!" Triệu Thần nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, cả người run lên, cảm giác đầu hơi choáng váng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên là phải chuẩn bị thật tốt, tích lũy tinh nguyên thật nhiều, hết thảy đều vì tấn thăng lên Thiên Phách! "Cứ tạm ở đây đã, ta nói trước, nên nhẫn thì nhẫn, chịu thiệt một chút cũng không sao. Cố gắng không được xảy ra xung đột với đám người Hỏa Vân Giới kia..." Nhắc tới Hỏa Vân Giới, trong mắt Phương Thiếu Vũ thoáng hiện rõ vẻ kiêng kỵ, đương nhiên là do cảnh tượng kia đã tạo thành ấn tượng sâu sắc với hắn ta. Tu vi và thực lực của anh tài kia không thua kém hắn ta là bao, nhưng vẫn không chống đỡ nổi một chiêu của Đường Nham, tên kia quả thật mạnh đến mức khó tưởng. "Lâm Nhất, hẳn là ngươi hiểu ý ta đúng không?" Phương Thiếu Vũ nhướng mày, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Nhất, những người khác cũng đều quay sang nhìn theo. Ngay cả trên mặt của Vũ Hạo Thiên cũng lộ ra vẻ nghiền ngẫm ít thấy. Lâm Nhất hơi ngẩn ra, trong lòng buồn cười, tên Phương Thiếu Vũ này sợ mình gây phiền phức cho hắn ta đến vậy sao. Đường đường là người đứng đầu bảng Huyền Vực, còn phải e sợ đến mức này, thật đúng là một chuyện lạ. Nếu như đối phương biết được mình có hứng thú với võ học Tạo Hóa của Hỏa Vân Giới, không biết biểu tình sẽ đặc sắc đến mức nào nữa. Lâm Nhất không trả lời đối phương, chỉ nhắc nhở: "Các ngươi không nhận ra ánh mắt của đám người nhìn chúng ta lúc mới vào thành rất kỳ quái sao?" "Đúng là có hơi là lạ". "Nhìn đến nỗi muốn ngứa người, chẳng qua lúc đó mãi mê đắm chìm thiên địa linh ngào ngạt trong thành mà quên bén đi mất". Chúc Thanh Sơn và Triệu Thần hơi biến sắc, lần lượt mở miệng nói. Phương Thiếu Vũ suy nghĩ chốc lát, trầm ngâm nói: "Đúng là có hơi kỳ lạ, Thanh Sơn, huynh đi với ta tìm hiểu tin tức, còn lại đừng vội quay lại". Không lâu sau, Chúc Thanh Sơn và Phương Thiếu Vũ đã trở lại, chẳng qua sắc mặt của hai người họ rất khó coi. Chúc Thanh Sơn vốn đeo nửa miếng mặt nạ nên không nhìn rõ lắm, nhưng sắc mặt của Phương Thiếu Vũ thì hoàn toàn không chỉ đơn giản là khó coi. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Triệu Thần lộp bộp, cảm thấy không ổn. Sắc mặt Phương Thiếu Vũ trắng bệch, há mở miệng mấy lần nhưng vẫn chưa thốt ra được nửa chữ. Chúc Thanh Sơn lạnh giọng nói: "Đám khốn kiếp kia xem chúng ta như gia súc, bắt mỗi một người chúng ta phải nộp một ngàn viên đan Tinh Nguyên mới có thể ra khỏi thành. Nếu không được mà tự ý rời đi, thấy một người là giết một người!" Triệu Thần nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, cả người run lên, cảm giác đầu hơi choáng váng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên là phải chuẩn bị thật tốt, tích lũy tinh nguyên thật nhiều, hết thảy đều vì tấn thăng lên Thiên Phách! "Cứ tạm ở đây đã, ta nói trước, nên nhẫn thì nhẫn, chịu thiệt một chút cũng không sao. Cố gắng không được xảy ra xung đột với đám người Hỏa Vân Giới kia..." Nhắc tới Hỏa Vân Giới, trong mắt Phương Thiếu Vũ thoáng hiện rõ vẻ kiêng kỵ, đương nhiên là do cảnh tượng kia đã tạo thành ấn tượng sâu sắc với hắn ta. Tu vi và thực lực của anh tài kia không thua kém hắn ta là bao, nhưng vẫn không chống đỡ nổi một chiêu của Đường Nham, tên kia quả thật mạnh đến mức khó tưởng. "Lâm Nhất, hẳn là ngươi hiểu ý ta đúng không?" Phương Thiếu Vũ nhướng mày, tầm mắt rơi vào trên người Lâm Nhất, những người khác cũng đều quay sang nhìn theo. Ngay cả trên mặt của Vũ Hạo Thiên cũng lộ ra vẻ nghiền ngẫm ít thấy. Lâm Nhất hơi ngẩn ra, trong lòng buồn cười, tên Phương Thiếu Vũ này sợ mình gây phiền phức cho hắn ta đến vậy sao. Đường đường là người đứng đầu bảng Huyền Vực, còn phải e sợ đến mức này, thật đúng là một chuyện lạ. Nếu như đối phương biết được mình có hứng thú với võ học Tạo Hóa của Hỏa Vân Giới, không biết biểu tình sẽ đặc sắc đến mức nào nữa. Lâm Nhất không trả lời đối phương, chỉ nhắc nhở: "Các ngươi không nhận ra ánh mắt của đám người nhìn chúng ta lúc mới vào thành rất kỳ quái sao?" "Đúng là có hơi là lạ". "Nhìn đến nỗi muốn ngứa người, chẳng qua lúc đó mãi mê đắm chìm thiên địa linh ngào ngạt trong thành mà quên bén đi mất". Chúc Thanh Sơn và Triệu Thần hơi biến sắc, lần lượt mở miệng nói. Phương Thiếu Vũ suy nghĩ chốc lát, trầm ngâm nói: "Đúng là có hơi kỳ lạ, Thanh Sơn, huynh đi với ta tìm hiểu tin tức, còn lại đừng vội quay lại". Không lâu sau, Chúc Thanh Sơn và Phương Thiếu Vũ đã trở lại, chẳng qua sắc mặt của hai người họ rất khó coi. Chúc Thanh Sơn vốn đeo nửa miếng mặt nạ nên không nhìn rõ lắm, nhưng sắc mặt của Phương Thiếu Vũ thì hoàn toàn không chỉ đơn giản là khó coi. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng Triệu Thần lộp bộp, cảm thấy không ổn. Sắc mặt Phương Thiếu Vũ trắng bệch, há mở miệng mấy lần nhưng vẫn chưa thốt ra được nửa chữ. Chúc Thanh Sơn lạnh giọng nói: "Đám khốn kiếp kia xem chúng ta như gia súc, bắt mỗi một người chúng ta phải nộp một ngàn viên đan Tinh Nguyên mới có thể ra khỏi thành. Nếu không được mà tự ý rời đi, thấy một người là giết một người!" Triệu Thần nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, cả người run lên, cảm giác đầu hơi choáng váng.