“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3140

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Thiếu Vũ nhíu mày nói: “Người này cho ta cảm giác không tốt lắm, trong cơ thể hắn ta giống như có một luồng khí tức khác. Tử Nguyệt Động Thiên có lai lịch quỷ dị. Lâm Nhất, người không được có chút sơ suất nào, năm xưa Kiếm Tông từ hưng thịnh đi đến diệt vong cũng vì Tử Nguyệt Động Thiên giở trò sau lưng”.  “Chuyện này ta biết”.  Lâm Nhất gật đầu, nhìn về phía Phương Thiếu Vũ, nói: “Nhưng bây giờ ngươi nên nói hết tin tức về con đường thông thiên này cho bọn ta rồi nhỉ? Ví dụ như người của những giới vực khác rõ ràng đến sớm hơn chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ thời gian mọi người đến đây đều khác nhau?”  “Quả thật khác nhau”.  Phương Thiếu Vũ giải thích: “Cuộc tranh tài vạn giới, cái gọi là vạn giới và đại thế Côn Luân đều là hư ảo, thực tế không chỉ có vạn giới. Ngoài mười phương chiến giới ra, quy tắc thời không của các giới vực khác và Côn Luân đều khác nhau. Con đường thông thiên này cũng có quy tắc thời không đặc biệt của nó”.  “Nói tóm lại, giới vực có nội tình thực lực càng mạnh thì sẽ đến đây càng sớm. Đối với các giới vực đỉnh cao mà nói thì hơn kém nhau không bao nhiêu, nhưng nếu nội tình chênh lệch quá nhiều, thời gian xuống đây sẽ chênh lệch rất lớn”.  Nghe xong, mọi người mới hiểu ra.  Phương Thiếu Vũ lấy bản đồ bí ẩn trong túi trữ vật ra, nói: “Khu vực mà bây giờ chúng ta đang đứng tên là Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Địa có hơn một trăm tòa Long Thành thượng cổ. Cái gọi là Long Thành chỉ thành trì cỡ lớn được thần long cự tượng bảo vệ. Long Thành ít nhất có thể chứa được mấy vạn người, Long Thành cỡ lớn thậm chí có thể chứa mười vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người”.  “Nhiều vậy sao?”  Triệu Thần và Chúc Thanh Sơn đều bị lời nói của Phương Thiếu Vũ làm kinh ngạc, thực sự không ngờ cái gọi là cuộc tranh tài vạn giới lại đáng sợ như vậy.  Một tòa Long Thành là có thể tụ tập mấy vạn người, thậm chí là mười vạn người, hơn nữa mỗi một người đều là nhân tài đỉnh cao trong mỗi giới vực.  Đây lại mới chỉ là Nhật Diệu Chi Địa!  Cuộc tranh tài mức độ này sẽ thảm khốc đến thế nào, đúng là không dám tưởng tượng.  Phương Thiếu Vũ nói tiếp: “Long Thành bao phủ cứ điểm đơn sơ của chúng ta tên là thành Lôi Hỏa. Vào Long Thành, bái Long Tượng sẽ nhận được một mảnh long bài. Có được long bài, chúng ta mới xem như có chỗ đứng chính thức trong con đường thông thiên, long bài sẽ ghi lại long vận và chiến tích của chúng ta… Nếu bóp nát long bài có thể rời khỏi con đường thông thiên, trở về giới vực cũ”.  Đồng nghĩa có được đường lui, nếu thất bại trong cuộc tranh tài, ít nhất còn có thể bảo toàn một mạng.  Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có lẽ không ai muốn bóp nát long bài.  Trừ điều đó ra, cuối con đường thông thiên sẽ có một bảo kính thông thiên. Nếu long vận và chiến tích trên long bài đủ siêu phàm sẽ xuất hiện trên bảo kính đó, được các tông phái siêu cấp trong Hoang Cổ Vực đại thế bên kia chú ý đến.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Thiếu Vũ nhíu mày nói: “Người này cho ta cảm giác không tốt lắm, trong cơ thể hắn ta giống như có một luồng khí tức khác. Tử Nguyệt Động Thiên có lai lịch quỷ dị. Lâm Nhất, người không được có chút sơ suất nào, năm xưa Kiếm Tông từ hưng thịnh đi đến diệt vong cũng vì Tử Nguyệt Động Thiên giở trò sau lưng”.  “Chuyện này ta biết”.  Lâm Nhất gật đầu, nhìn về phía Phương Thiếu Vũ, nói: “Nhưng bây giờ ngươi nên nói hết tin tức về con đường thông thiên này cho bọn ta rồi nhỉ? Ví dụ như người của những giới vực khác rõ ràng đến sớm hơn chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ thời gian mọi người đến đây đều khác nhau?”  “Quả thật khác nhau”.  Phương Thiếu Vũ giải thích: “Cuộc tranh tài vạn giới, cái gọi là vạn giới và đại thế Côn Luân đều là hư ảo, thực tế không chỉ có vạn giới. Ngoài mười phương chiến giới ra, quy tắc thời không của các giới vực khác và Côn Luân đều khác nhau. Con đường thông thiên này cũng có quy tắc thời không đặc biệt của nó”.  “Nói tóm lại, giới vực có nội tình thực lực càng mạnh thì sẽ đến đây càng sớm. Đối với các giới vực đỉnh cao mà nói thì hơn kém nhau không bao nhiêu, nhưng nếu nội tình chênh lệch quá nhiều, thời gian xuống đây sẽ chênh lệch rất lớn”.  Nghe xong, mọi người mới hiểu ra.  Phương Thiếu Vũ lấy bản đồ bí ẩn trong túi trữ vật ra, nói: “Khu vực mà bây giờ chúng ta đang đứng tên là Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Địa có hơn một trăm tòa Long Thành thượng cổ. Cái gọi là Long Thành chỉ thành trì cỡ lớn được thần long cự tượng bảo vệ. Long Thành ít nhất có thể chứa được mấy vạn người, Long Thành cỡ lớn thậm chí có thể chứa mười vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người”.  “Nhiều vậy sao?”  Triệu Thần và Chúc Thanh Sơn đều bị lời nói của Phương Thiếu Vũ làm kinh ngạc, thực sự không ngờ cái gọi là cuộc tranh tài vạn giới lại đáng sợ như vậy.  Một tòa Long Thành là có thể tụ tập mấy vạn người, thậm chí là mười vạn người, hơn nữa mỗi một người đều là nhân tài đỉnh cao trong mỗi giới vực.  Đây lại mới chỉ là Nhật Diệu Chi Địa!  Cuộc tranh tài mức độ này sẽ thảm khốc đến thế nào, đúng là không dám tưởng tượng.  Phương Thiếu Vũ nói tiếp: “Long Thành bao phủ cứ điểm đơn sơ của chúng ta tên là thành Lôi Hỏa. Vào Long Thành, bái Long Tượng sẽ nhận được một mảnh long bài. Có được long bài, chúng ta mới xem như có chỗ đứng chính thức trong con đường thông thiên, long bài sẽ ghi lại long vận và chiến tích của chúng ta… Nếu bóp nát long bài có thể rời khỏi con đường thông thiên, trở về giới vực cũ”.  Đồng nghĩa có được đường lui, nếu thất bại trong cuộc tranh tài, ít nhất còn có thể bảo toàn một mạng.  Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có lẽ không ai muốn bóp nát long bài.  Trừ điều đó ra, cuối con đường thông thiên sẽ có một bảo kính thông thiên. Nếu long vận và chiến tích trên long bài đủ siêu phàm sẽ xuất hiện trên bảo kính đó, được các tông phái siêu cấp trong Hoang Cổ Vực đại thế bên kia chú ý đến.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Phương Thiếu Vũ nhíu mày nói: “Người này cho ta cảm giác không tốt lắm, trong cơ thể hắn ta giống như có một luồng khí tức khác. Tử Nguyệt Động Thiên có lai lịch quỷ dị. Lâm Nhất, người không được có chút sơ suất nào, năm xưa Kiếm Tông từ hưng thịnh đi đến diệt vong cũng vì Tử Nguyệt Động Thiên giở trò sau lưng”.  “Chuyện này ta biết”.  Lâm Nhất gật đầu, nhìn về phía Phương Thiếu Vũ, nói: “Nhưng bây giờ ngươi nên nói hết tin tức về con đường thông thiên này cho bọn ta rồi nhỉ? Ví dụ như người của những giới vực khác rõ ràng đến sớm hơn chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ thời gian mọi người đến đây đều khác nhau?”  “Quả thật khác nhau”.  Phương Thiếu Vũ giải thích: “Cuộc tranh tài vạn giới, cái gọi là vạn giới và đại thế Côn Luân đều là hư ảo, thực tế không chỉ có vạn giới. Ngoài mười phương chiến giới ra, quy tắc thời không của các giới vực khác và Côn Luân đều khác nhau. Con đường thông thiên này cũng có quy tắc thời không đặc biệt của nó”.  “Nói tóm lại, giới vực có nội tình thực lực càng mạnh thì sẽ đến đây càng sớm. Đối với các giới vực đỉnh cao mà nói thì hơn kém nhau không bao nhiêu, nhưng nếu nội tình chênh lệch quá nhiều, thời gian xuống đây sẽ chênh lệch rất lớn”.  Nghe xong, mọi người mới hiểu ra.  Phương Thiếu Vũ lấy bản đồ bí ẩn trong túi trữ vật ra, nói: “Khu vực mà bây giờ chúng ta đang đứng tên là Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Địa có hơn một trăm tòa Long Thành thượng cổ. Cái gọi là Long Thành chỉ thành trì cỡ lớn được thần long cự tượng bảo vệ. Long Thành ít nhất có thể chứa được mấy vạn người, Long Thành cỡ lớn thậm chí có thể chứa mười vạn người, thậm chí là mấy chục vạn người”.  “Nhiều vậy sao?”  Triệu Thần và Chúc Thanh Sơn đều bị lời nói của Phương Thiếu Vũ làm kinh ngạc, thực sự không ngờ cái gọi là cuộc tranh tài vạn giới lại đáng sợ như vậy.  Một tòa Long Thành là có thể tụ tập mấy vạn người, thậm chí là mười vạn người, hơn nữa mỗi một người đều là nhân tài đỉnh cao trong mỗi giới vực.  Đây lại mới chỉ là Nhật Diệu Chi Địa!  Cuộc tranh tài mức độ này sẽ thảm khốc đến thế nào, đúng là không dám tưởng tượng.  Phương Thiếu Vũ nói tiếp: “Long Thành bao phủ cứ điểm đơn sơ của chúng ta tên là thành Lôi Hỏa. Vào Long Thành, bái Long Tượng sẽ nhận được một mảnh long bài. Có được long bài, chúng ta mới xem như có chỗ đứng chính thức trong con đường thông thiên, long bài sẽ ghi lại long vận và chiến tích của chúng ta… Nếu bóp nát long bài có thể rời khỏi con đường thông thiên, trở về giới vực cũ”.  Đồng nghĩa có được đường lui, nếu thất bại trong cuộc tranh tài, ít nhất còn có thể bảo toàn một mạng.  Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có lẽ không ai muốn bóp nát long bài.  Trừ điều đó ra, cuối con đường thông thiên sẽ có một bảo kính thông thiên. Nếu long vận và chiến tích trên long bài đủ siêu phàm sẽ xuất hiện trên bảo kính đó, được các tông phái siêu cấp trong Hoang Cổ Vực đại thế bên kia chú ý đến.

Chương 3140