“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3151

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm ý tăng lên vốn bởi kiếm quyết, kiếm pháp và cảm ngộ của bản thân, còn có một phần nhờ vào sự phụ trợ của bảo vật cùng linh dược. Hai đại kiếm quyết thăng cấp cùng lúc, hơn nữa đều là võ học Tạo Hóa thượng phẩm, thậm chí Tử Diên Kiếm Quyết còn khủng bố hơn so với võ học Tạo Hóa cấp bá chủ, kiếm ý Thông Linh của hắn có không muốn thăng cấp cũng khó. Thoáng chốc, nó đã đạt đến đại thành đỉnh phong, gần như tiếp cận viên mãn.  “Có lẽ ta nên thử một phen…”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, ngước nhìn vòi rồng cao trăm mét trước mặt, như có điều suy nghĩ.  Trước kia, hắn còn có thể cảm nhận được kết giới vô hình tồn tại, long uy đang áp chế hắn, nhưng giờ kiếm ý tăng vọt, còn có Thần thụ Thanh tiêu cao trăm trượng sau lưng phụ trợ, khiến hắn cảm giác trở ngại phía trước chỉ như một ô cửa sổ, có thể nhẹ nhàng đâm thủng.  “Kiếm ý tăng lên, cuối cùng vẫn phải có thời gian tôi luyện sinh tử. Kiếm ý của ta đã đạt đến Thông Linh đại thành đỉnh phong, muốn dựa vào kiếm quyết để đột phá như trước quả thật rất khó…”   Lâm Nhất suy nghĩ nhanh chóng, hắn có thể nắm giữ được kiếm ý Thông Linh ở Huyền Hoàng giới thật ra không hẳn là toàn bộ dựa vào Tử Diên Kiếm Quyết.  Quan trọng nhất là cảm ngộ của bản thân cùng với sự dẫn dắt của kiếm quang Bất Diện ở sườn núi Lạc Long, suy cho cùng vẫn phải dựa vào chính mình.  Liều mạng vậy!  Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!  Trong tình huống tất cả mọi người đều không ngờ đến, Lâm Nhất phóng ra một bước, thân như lưỡi dao sắc bén chọc thủng bình chướng vô hình kia, hướng về phía đầu rồng rơi xuống.  Răng rắc!  Phút chốc, trong hư không vang lên tiếng ngọc thạch vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh lan đến mọi ngóc ngách trong thành.  “Không hay rồi!”  Sắc mặt Phương Thiếu Vũ thoáng thay đổi, cuối cùng Lâm Nhất vẫn đi đến một bước này, giẫm lên đầu rồng, nơi được xưng là cấm kỵ.  Xoạt!  Khoảnh khắc Lâm Nhất đạp lên đầu rồng, hắn như bước vào một khoảng không gian khác, Thần thụ Thanh Tiêu sau lưng đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, võ giả trong thành vô cùng hoảng sợ khi giữa đêm tối, kết giới bao phủ toàn bộ tòa thành bỗng biến mất.  Ngay lập tức, bóng tối phủ đầy từng kẽ hở trong thành.  Ngẩng đầu nhìn lại, ma vân trên trời không bị khống chế nên đã lắng đọng xuống.  Tích tắc, tòa thành vỗn được Long Tượng che chở khỏi bóng tối giờ chẳng khác gì vùng hoang vu.Răng rắc!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm ý tăng lên vốn bởi kiếm quyết, kiếm pháp và cảm ngộ của bản thân, còn có một phần nhờ vào sự phụ trợ của bảo vật cùng linh dược. Hai đại kiếm quyết thăng cấp cùng lúc, hơn nữa đều là võ học Tạo Hóa thượng phẩm, thậm chí Tử Diên Kiếm Quyết còn khủng bố hơn so với võ học Tạo Hóa cấp bá chủ, kiếm ý Thông Linh của hắn có không muốn thăng cấp cũng khó. Thoáng chốc, nó đã đạt đến đại thành đỉnh phong, gần như tiếp cận viên mãn.  “Có lẽ ta nên thử một phen…”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, ngước nhìn vòi rồng cao trăm mét trước mặt, như có điều suy nghĩ.  Trước kia, hắn còn có thể cảm nhận được kết giới vô hình tồn tại, long uy đang áp chế hắn, nhưng giờ kiếm ý tăng vọt, còn có Thần thụ Thanh tiêu cao trăm trượng sau lưng phụ trợ, khiến hắn cảm giác trở ngại phía trước chỉ như một ô cửa sổ, có thể nhẹ nhàng đâm thủng.  “Kiếm ý tăng lên, cuối cùng vẫn phải có thời gian tôi luyện sinh tử. Kiếm ý của ta đã đạt đến Thông Linh đại thành đỉnh phong, muốn dựa vào kiếm quyết để đột phá như trước quả thật rất khó…”   Lâm Nhất suy nghĩ nhanh chóng, hắn có thể nắm giữ được kiếm ý Thông Linh ở Huyền Hoàng giới thật ra không hẳn là toàn bộ dựa vào Tử Diên Kiếm Quyết.  Quan trọng nhất là cảm ngộ của bản thân cùng với sự dẫn dắt của kiếm quang Bất Diện ở sườn núi Lạc Long, suy cho cùng vẫn phải dựa vào chính mình.  Liều mạng vậy!  Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!  Trong tình huống tất cả mọi người đều không ngờ đến, Lâm Nhất phóng ra một bước, thân như lưỡi dao sắc bén chọc thủng bình chướng vô hình kia, hướng về phía đầu rồng rơi xuống.  Răng rắc!  Phút chốc, trong hư không vang lên tiếng ngọc thạch vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh lan đến mọi ngóc ngách trong thành.  “Không hay rồi!”  Sắc mặt Phương Thiếu Vũ thoáng thay đổi, cuối cùng Lâm Nhất vẫn đi đến một bước này, giẫm lên đầu rồng, nơi được xưng là cấm kỵ.  Xoạt!  Khoảnh khắc Lâm Nhất đạp lên đầu rồng, hắn như bước vào một khoảng không gian khác, Thần thụ Thanh Tiêu sau lưng đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, võ giả trong thành vô cùng hoảng sợ khi giữa đêm tối, kết giới bao phủ toàn bộ tòa thành bỗng biến mất.  Ngay lập tức, bóng tối phủ đầy từng kẽ hở trong thành.  Ngẩng đầu nhìn lại, ma vân trên trời không bị khống chế nên đã lắng đọng xuống.  Tích tắc, tòa thành vỗn được Long Tượng che chở khỏi bóng tối giờ chẳng khác gì vùng hoang vu.Răng rắc!  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kiếm ý tăng lên vốn bởi kiếm quyết, kiếm pháp và cảm ngộ của bản thân, còn có một phần nhờ vào sự phụ trợ của bảo vật cùng linh dược. Hai đại kiếm quyết thăng cấp cùng lúc, hơn nữa đều là võ học Tạo Hóa thượng phẩm, thậm chí Tử Diên Kiếm Quyết còn khủng bố hơn so với võ học Tạo Hóa cấp bá chủ, kiếm ý Thông Linh của hắn có không muốn thăng cấp cũng khó. Thoáng chốc, nó đã đạt đến đại thành đỉnh phong, gần như tiếp cận viên mãn.  “Có lẽ ta nên thử một phen…”  Mắt Lâm Nhất lóe sáng, ngước nhìn vòi rồng cao trăm mét trước mặt, như có điều suy nghĩ.  Trước kia, hắn còn có thể cảm nhận được kết giới vô hình tồn tại, long uy đang áp chế hắn, nhưng giờ kiếm ý tăng vọt, còn có Thần thụ Thanh tiêu cao trăm trượng sau lưng phụ trợ, khiến hắn cảm giác trở ngại phía trước chỉ như một ô cửa sổ, có thể nhẹ nhàng đâm thủng.  “Kiếm ý tăng lên, cuối cùng vẫn phải có thời gian tôi luyện sinh tử. Kiếm ý của ta đã đạt đến Thông Linh đại thành đỉnh phong, muốn dựa vào kiếm quyết để đột phá như trước quả thật rất khó…”   Lâm Nhất suy nghĩ nhanh chóng, hắn có thể nắm giữ được kiếm ý Thông Linh ở Huyền Hoàng giới thật ra không hẳn là toàn bộ dựa vào Tử Diên Kiếm Quyết.  Quan trọng nhất là cảm ngộ của bản thân cùng với sự dẫn dắt của kiếm quang Bất Diện ở sườn núi Lạc Long, suy cho cùng vẫn phải dựa vào chính mình.  Liều mạng vậy!  Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!  Trong tình huống tất cả mọi người đều không ngờ đến, Lâm Nhất phóng ra một bước, thân như lưỡi dao sắc bén chọc thủng bình chướng vô hình kia, hướng về phía đầu rồng rơi xuống.  Răng rắc!  Phút chốc, trong hư không vang lên tiếng ngọc thạch vỡ vụn, âm thanh lanh lảnh lan đến mọi ngóc ngách trong thành.  “Không hay rồi!”  Sắc mặt Phương Thiếu Vũ thoáng thay đổi, cuối cùng Lâm Nhất vẫn đi đến một bước này, giẫm lên đầu rồng, nơi được xưng là cấm kỵ.  Xoạt!  Khoảnh khắc Lâm Nhất đạp lên đầu rồng, hắn như bước vào một khoảng không gian khác, Thần thụ Thanh Tiêu sau lưng đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, võ giả trong thành vô cùng hoảng sợ khi giữa đêm tối, kết giới bao phủ toàn bộ tòa thành bỗng biến mất.  Ngay lập tức, bóng tối phủ đầy từng kẽ hở trong thành.  Ngẩng đầu nhìn lại, ma vân trên trời không bị khống chế nên đã lắng đọng xuống.  Tích tắc, tòa thành vỗn được Long Tượng che chở khỏi bóng tối giờ chẳng khác gì vùng hoang vu.Răng rắc!  

Chương 3151