“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3185
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương Thiếu Vũ suy tư hồi lâu mới nói: “Hình như tên Tần Phong này đã che giấu một số thông tin quan trọng, hắn ta chưa nói cho ngươi biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra”. Lâm Nhất bình tĩnh tiếp lời: “Trước mắt chỉ có những giới vực có cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra. Lần đầu gặp nhau, hắn ta che giấu cũng coi như bình thường, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng vào hắn ta”. Nhật Diệu Chi Địa tập trung hàng trăm, hàng nghìn giới vực trung đẳng. Nhân vật cỡ như Phong Huyền đặt ở thành Lôi Hỏa còn tạm được, nhưng nếu ở Nhật Diệu Chi Địa thì hoàn toàn chẳng là gì cả. Chỉ khi nào độ kiếp Thiên Phách, đạt tới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới có thể có chỗ đứng ở Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Linh không quá cấp bách đối với Lâm Nhất, thứ mà hắn thực sự quan tâm là Lưu Quang Kim Trản, loại kỳ hoa hiếm thấy có thể giúp kiếm Táng Hoa biến thành đạo binh kia. Nhưng Tần Phong nói cũng rất đúng, số người mơ ước Lưu Quang Kim Trản này chắc chắn sẽ nhiều không kể xiết, trong đó sẽ khó tránh được kẻ địch mạnh, có lẽ cao thủ mạnh hơn Tần Phong và Diêm Khôi cũng có thể có. Kiếm vẫn chưa đủ nhanh! Lâm Nhất nhắm mắt lại, trong mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh. Nếu thực lực đủ mạnh thì không cần phức tạp như vậy, cứ cho một nhát kiếm là được. Nhật Diệu Chi Địa nho nhỏ còn phiền phức như thế, đợi đến Thương Long Cấm Giới đối mặt với yêu nghiệt của giới vực cao đẳng sẽ tới mức nào? Con đường thông thiên đã được định sẵn rằng vô cùng tàn khốc, đừng nói là không tiến ắt lùi, chỉ cần sự tiến bộ của ngươi chậm hơn người khác thì đã là đang lùi. Thực lực không đủ, đừng nói là gặp phải yêu nghiệt của giới vực cao đẳng, chỉ sợ gặp Vũ Hạo Thiên thôi cũng đã quá sức. Nghĩ đến Vũ Hạo Thiên, mối hoạ âm hồn không tan này, áp lực trên người Lâm Nhất lại lớn hơn rất nhiều. “Chiêu kiếm tất sát của Thanh Tiêu Kiếm Quyết không được có sai lầm, mình phải nắm giữ ý nghĩa thật sự của nó trong vòng bảy ngày này mới được”. Lâm Nhất nói thầm trong lòng. Hai ngày sau. Màn đêm buông xuống, thành Lôi Hỏa vẫn sáng choang dưới sự che chở của cự tượng thần long. Tại khu vực của Phong Sát giới, trong một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra có khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Nơi đây linh khí thiên địa dồi dào, thậm chí ở sân sau còn có linh trì to vừa phải, hòn non bộ, đình đài và hành lang quanh co. Dưới nền đất ngôi nhà còn có một không gian rộng lớn hơn, nơi này không chỉ có phòng tu luyện kết hợp linh trận mà còn có sàn diễn võ rất lớn. Trong một căn phòng khói xanh lượn lờ, ánh đèn chập chờn. Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trong linh trận, trong trận pháp chứa đầy đan Tinh Nguyên đã hấp thu sạch sẽ. Soạt!Phần còn lại của những viên đan Tinh Nguyên này đang bay múa như đom đóm, phát ra ánh sáng dìu dịu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương Thiếu Vũ suy tư hồi lâu mới nói: “Hình như tên Tần Phong này đã che giấu một số thông tin quan trọng, hắn ta chưa nói cho ngươi biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra”. Lâm Nhất bình tĩnh tiếp lời: “Trước mắt chỉ có những giới vực có cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra. Lần đầu gặp nhau, hắn ta che giấu cũng coi như bình thường, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng vào hắn ta”. Nhật Diệu Chi Địa tập trung hàng trăm, hàng nghìn giới vực trung đẳng. Nhân vật cỡ như Phong Huyền đặt ở thành Lôi Hỏa còn tạm được, nhưng nếu ở Nhật Diệu Chi Địa thì hoàn toàn chẳng là gì cả. Chỉ khi nào độ kiếp Thiên Phách, đạt tới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới có thể có chỗ đứng ở Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Linh không quá cấp bách đối với Lâm Nhất, thứ mà hắn thực sự quan tâm là Lưu Quang Kim Trản, loại kỳ hoa hiếm thấy có thể giúp kiếm Táng Hoa biến thành đạo binh kia. Nhưng Tần Phong nói cũng rất đúng, số người mơ ước Lưu Quang Kim Trản này chắc chắn sẽ nhiều không kể xiết, trong đó sẽ khó tránh được kẻ địch mạnh, có lẽ cao thủ mạnh hơn Tần Phong và Diêm Khôi cũng có thể có. Kiếm vẫn chưa đủ nhanh! Lâm Nhất nhắm mắt lại, trong mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh. Nếu thực lực đủ mạnh thì không cần phức tạp như vậy, cứ cho một nhát kiếm là được. Nhật Diệu Chi Địa nho nhỏ còn phiền phức như thế, đợi đến Thương Long Cấm Giới đối mặt với yêu nghiệt của giới vực cao đẳng sẽ tới mức nào? Con đường thông thiên đã được định sẵn rằng vô cùng tàn khốc, đừng nói là không tiến ắt lùi, chỉ cần sự tiến bộ của ngươi chậm hơn người khác thì đã là đang lùi. Thực lực không đủ, đừng nói là gặp phải yêu nghiệt của giới vực cao đẳng, chỉ sợ gặp Vũ Hạo Thiên thôi cũng đã quá sức. Nghĩ đến Vũ Hạo Thiên, mối hoạ âm hồn không tan này, áp lực trên người Lâm Nhất lại lớn hơn rất nhiều. “Chiêu kiếm tất sát của Thanh Tiêu Kiếm Quyết không được có sai lầm, mình phải nắm giữ ý nghĩa thật sự của nó trong vòng bảy ngày này mới được”. Lâm Nhất nói thầm trong lòng. Hai ngày sau. Màn đêm buông xuống, thành Lôi Hỏa vẫn sáng choang dưới sự che chở của cự tượng thần long. Tại khu vực của Phong Sát giới, trong một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra có khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Nơi đây linh khí thiên địa dồi dào, thậm chí ở sân sau còn có linh trì to vừa phải, hòn non bộ, đình đài và hành lang quanh co. Dưới nền đất ngôi nhà còn có một không gian rộng lớn hơn, nơi này không chỉ có phòng tu luyện kết hợp linh trận mà còn có sàn diễn võ rất lớn. Trong một căn phòng khói xanh lượn lờ, ánh đèn chập chờn. Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trong linh trận, trong trận pháp chứa đầy đan Tinh Nguyên đã hấp thu sạch sẽ. Soạt!Phần còn lại của những viên đan Tinh Nguyên này đang bay múa như đom đóm, phát ra ánh sáng dìu dịu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương Thiếu Vũ suy tư hồi lâu mới nói: “Hình như tên Tần Phong này đã che giấu một số thông tin quan trọng, hắn ta chưa nói cho ngươi biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra”. Lâm Nhất bình tĩnh tiếp lời: “Trước mắt chỉ có những giới vực có cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới biết nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra. Lần đầu gặp nhau, hắn ta che giấu cũng coi như bình thường, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng vào hắn ta”. Nhật Diệu Chi Địa tập trung hàng trăm, hàng nghìn giới vực trung đẳng. Nhân vật cỡ như Phong Huyền đặt ở thành Lôi Hỏa còn tạm được, nhưng nếu ở Nhật Diệu Chi Địa thì hoàn toàn chẳng là gì cả. Chỉ khi nào độ kiếp Thiên Phách, đạt tới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên mới có thể có chỗ đứng ở Nhật Diệu Chi Địa. Nhật Diệu Chi Linh không quá cấp bách đối với Lâm Nhất, thứ mà hắn thực sự quan tâm là Lưu Quang Kim Trản, loại kỳ hoa hiếm thấy có thể giúp kiếm Táng Hoa biến thành đạo binh kia. Nhưng Tần Phong nói cũng rất đúng, số người mơ ước Lưu Quang Kim Trản này chắc chắn sẽ nhiều không kể xiết, trong đó sẽ khó tránh được kẻ địch mạnh, có lẽ cao thủ mạnh hơn Tần Phong và Diêm Khôi cũng có thể có. Kiếm vẫn chưa đủ nhanh! Lâm Nhất nhắm mắt lại, trong mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh. Nếu thực lực đủ mạnh thì không cần phức tạp như vậy, cứ cho một nhát kiếm là được. Nhật Diệu Chi Địa nho nhỏ còn phiền phức như thế, đợi đến Thương Long Cấm Giới đối mặt với yêu nghiệt của giới vực cao đẳng sẽ tới mức nào? Con đường thông thiên đã được định sẵn rằng vô cùng tàn khốc, đừng nói là không tiến ắt lùi, chỉ cần sự tiến bộ của ngươi chậm hơn người khác thì đã là đang lùi. Thực lực không đủ, đừng nói là gặp phải yêu nghiệt của giới vực cao đẳng, chỉ sợ gặp Vũ Hạo Thiên thôi cũng đã quá sức. Nghĩ đến Vũ Hạo Thiên, mối hoạ âm hồn không tan này, áp lực trên người Lâm Nhất lại lớn hơn rất nhiều. “Chiêu kiếm tất sát của Thanh Tiêu Kiếm Quyết không được có sai lầm, mình phải nắm giữ ý nghĩa thật sự của nó trong vòng bảy ngày này mới được”. Lâm Nhất nói thầm trong lòng. Hai ngày sau. Màn đêm buông xuống, thành Lôi Hỏa vẫn sáng choang dưới sự che chở của cự tượng thần long. Tại khu vực của Phong Sát giới, trong một ngôi nhà thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra có khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Nơi đây linh khí thiên địa dồi dào, thậm chí ở sân sau còn có linh trì to vừa phải, hòn non bộ, đình đài và hành lang quanh co. Dưới nền đất ngôi nhà còn có một không gian rộng lớn hơn, nơi này không chỉ có phòng tu luyện kết hợp linh trận mà còn có sàn diễn võ rất lớn. Trong một căn phòng khói xanh lượn lờ, ánh đèn chập chờn. Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trong linh trận, trong trận pháp chứa đầy đan Tinh Nguyên đã hấp thu sạch sẽ. Soạt!Phần còn lại của những viên đan Tinh Nguyên này đang bay múa như đom đóm, phát ra ánh sáng dìu dịu.