“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3190

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Muốn tránh một chiêu này, hoặc là trực tiếp nghiền ép ta, hoặc là nhanh hơn kiếm của ta.  Kiếm tơ quá mảnh, quá sắc bén, có thể ngăn cản hoặc trực tiếp hủy diệt kẻ địch, e rằng không chênh lệch nghiền ép ta bao nhiêu.  Nhưng muốn nghiền ép ta thì ít nhất phải là Thiên Phách tầng thứ hai, đồng thời thúc giục hai đại thất hải. Chỉ với áp lực đó, ta muốn rút kiếm cũng là chuyện vô cùng khó khăn.  Tuy nhiên, trên Thiên Lộ này thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, rất khó đảm bảo ở các giới vực cấp cao không có yêu nghiệt nghịch thiên.  “Còn phải tiếp tục nỗ lực, phải luyện thành Trảm Thiên tam kiếm mới được”.  Lâm Nhất lấy lại bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ và bắt đầu diễn luyện kiếm thứ hai của Trảm Thiên tam kiếm, Thanh Liên.  Thanh Liên, phong lôi như mưa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen.  Nếu nói Kén Lôi tinh tế và tỉ mỉ đến mức tận cùng, khiến người ta không rét mà run thì Thanh Liên lại mang theo một loại khí phách to lớn, theo đuổi thứ tư tưởng hào hùng mà lại biến ảo khôn lường, nước chảy hoa rơi, chớp mắt vĩnh hằng.  “Rốt cuộc Kiếm Vô Nhai tiền bối là một tồn tại như thế nào?”  Lâm Nhất tinh tế tưởng thức ý tượng của chiêu này, chỉ một thoáng kinh hồng mà vị tiền bối kia đã tạo ra kiếm pháp kinh người như thế, khiến hắn có cảm giác bản thân thật sự nhỏ bé.  Sau khi luyện thành Kén Lôi, Lâm Nhất bắt đầu tu luyện Thanh Liên, có cảm giác như nước chảy thành sông, không còn tối nghĩa như trước đó nữa.  Nửa ngày sau.  Trong diễn võ trường cực lớn bỗng chốc có mưa bụi mịt mờ, mưa nhanh chóng đọng lại thành hồ. Mỗi một giọt mưa đều ẩn chứa kiếm khí Phong Lôi cực hạn, trong suốt, toàn bộ hồ nước trăm trượng này đều do mưa đọng lại mà thành, trông như một tấm gương trong vắt, phẳng lặng như tờ.  “Trăm trượng…”  Lâm Nhất đang khoanh chân ngồi chợt mở mắt, khẽ nói: “Có lẽ trăm trượng đã là cực hạn của ta rồi, một chiêu này tiêu hao quá nhiều chân nguyên, lại có yêu cầu cực cao đối với tâm trạng. Tâm của ta chưa đạt đến cảnh giới đó, sợ rằng sẽ bị hồ nước ẩn chứa kiếm khí mênh mông này cắn nuốt trước tiên”.  Hắn từ từ đứng dậy, hồ nước Không Linh trải dài trăm trượng chỉ thoáng qua trong tích tắc. Hồ nước bực này thì dù có là Lâm Nhất cũng chỉ duy trì được một cái chớp mắt, ngay sau đó sẽ bị rút cạn.  Nói cách khác, ta muốn trong một cái chớp mắt vung kiếm ra khỏi vỏ, phải làm được như nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng.  Hơn nữa ta không thể gấp được, phải thả lỏng tâm trạng, từ từ chờ đợi lá rụng thành sen. Tuy nhiên, hồ nước này chỉ có thể duy trì trong tích tắc, tốc độ lá rơi đương nhiên sẽ chậm, bản chất cả hai việc này vốn đã mâu thuẫn rồi.  Hắn nghĩ cùng lắm chỉ là tu luyện đến tiểu thành, cũng rất đơn giản, khiến hồ nước này duy trì trong khoảng 10 trượng là đủ. Nhưng hiển nhiên, Thanh Liên tiểu thành không cách nào lĩnh hội được ý tượng trong đó, không đạt đến khí phách của tiền bối Kiếm Vô Nhai. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Muốn tránh một chiêu này, hoặc là trực tiếp nghiền ép ta, hoặc là nhanh hơn kiếm của ta.  Kiếm tơ quá mảnh, quá sắc bén, có thể ngăn cản hoặc trực tiếp hủy diệt kẻ địch, e rằng không chênh lệch nghiền ép ta bao nhiêu.  Nhưng muốn nghiền ép ta thì ít nhất phải là Thiên Phách tầng thứ hai, đồng thời thúc giục hai đại thất hải. Chỉ với áp lực đó, ta muốn rút kiếm cũng là chuyện vô cùng khó khăn.  Tuy nhiên, trên Thiên Lộ này thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, rất khó đảm bảo ở các giới vực cấp cao không có yêu nghiệt nghịch thiên.  “Còn phải tiếp tục nỗ lực, phải luyện thành Trảm Thiên tam kiếm mới được”.  Lâm Nhất lấy lại bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ và bắt đầu diễn luyện kiếm thứ hai của Trảm Thiên tam kiếm, Thanh Liên.  Thanh Liên, phong lôi như mưa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen.  Nếu nói Kén Lôi tinh tế và tỉ mỉ đến mức tận cùng, khiến người ta không rét mà run thì Thanh Liên lại mang theo một loại khí phách to lớn, theo đuổi thứ tư tưởng hào hùng mà lại biến ảo khôn lường, nước chảy hoa rơi, chớp mắt vĩnh hằng.  “Rốt cuộc Kiếm Vô Nhai tiền bối là một tồn tại như thế nào?”  Lâm Nhất tinh tế tưởng thức ý tượng của chiêu này, chỉ một thoáng kinh hồng mà vị tiền bối kia đã tạo ra kiếm pháp kinh người như thế, khiến hắn có cảm giác bản thân thật sự nhỏ bé.  Sau khi luyện thành Kén Lôi, Lâm Nhất bắt đầu tu luyện Thanh Liên, có cảm giác như nước chảy thành sông, không còn tối nghĩa như trước đó nữa.  Nửa ngày sau.  Trong diễn võ trường cực lớn bỗng chốc có mưa bụi mịt mờ, mưa nhanh chóng đọng lại thành hồ. Mỗi một giọt mưa đều ẩn chứa kiếm khí Phong Lôi cực hạn, trong suốt, toàn bộ hồ nước trăm trượng này đều do mưa đọng lại mà thành, trông như một tấm gương trong vắt, phẳng lặng như tờ.  “Trăm trượng…”  Lâm Nhất đang khoanh chân ngồi chợt mở mắt, khẽ nói: “Có lẽ trăm trượng đã là cực hạn của ta rồi, một chiêu này tiêu hao quá nhiều chân nguyên, lại có yêu cầu cực cao đối với tâm trạng. Tâm của ta chưa đạt đến cảnh giới đó, sợ rằng sẽ bị hồ nước ẩn chứa kiếm khí mênh mông này cắn nuốt trước tiên”.  Hắn từ từ đứng dậy, hồ nước Không Linh trải dài trăm trượng chỉ thoáng qua trong tích tắc. Hồ nước bực này thì dù có là Lâm Nhất cũng chỉ duy trì được một cái chớp mắt, ngay sau đó sẽ bị rút cạn.  Nói cách khác, ta muốn trong một cái chớp mắt vung kiếm ra khỏi vỏ, phải làm được như nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng.  Hơn nữa ta không thể gấp được, phải thả lỏng tâm trạng, từ từ chờ đợi lá rụng thành sen. Tuy nhiên, hồ nước này chỉ có thể duy trì trong tích tắc, tốc độ lá rơi đương nhiên sẽ chậm, bản chất cả hai việc này vốn đã mâu thuẫn rồi.  Hắn nghĩ cùng lắm chỉ là tu luyện đến tiểu thành, cũng rất đơn giản, khiến hồ nước này duy trì trong khoảng 10 trượng là đủ. Nhưng hiển nhiên, Thanh Liên tiểu thành không cách nào lĩnh hội được ý tượng trong đó, không đạt đến khí phách của tiền bối Kiếm Vô Nhai. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Muốn tránh một chiêu này, hoặc là trực tiếp nghiền ép ta, hoặc là nhanh hơn kiếm của ta.  Kiếm tơ quá mảnh, quá sắc bén, có thể ngăn cản hoặc trực tiếp hủy diệt kẻ địch, e rằng không chênh lệch nghiền ép ta bao nhiêu.  Nhưng muốn nghiền ép ta thì ít nhất phải là Thiên Phách tầng thứ hai, đồng thời thúc giục hai đại thất hải. Chỉ với áp lực đó, ta muốn rút kiếm cũng là chuyện vô cùng khó khăn.  Tuy nhiên, trên Thiên Lộ này thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, rất khó đảm bảo ở các giới vực cấp cao không có yêu nghiệt nghịch thiên.  “Còn phải tiếp tục nỗ lực, phải luyện thành Trảm Thiên tam kiếm mới được”.  Lâm Nhất lấy lại bình tĩnh, thu hồi suy nghĩ và bắt đầu diễn luyện kiếm thứ hai của Trảm Thiên tam kiếm, Thanh Liên.  Thanh Liên, phong lôi như mưa, kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen.  Nếu nói Kén Lôi tinh tế và tỉ mỉ đến mức tận cùng, khiến người ta không rét mà run thì Thanh Liên lại mang theo một loại khí phách to lớn, theo đuổi thứ tư tưởng hào hùng mà lại biến ảo khôn lường, nước chảy hoa rơi, chớp mắt vĩnh hằng.  “Rốt cuộc Kiếm Vô Nhai tiền bối là một tồn tại như thế nào?”  Lâm Nhất tinh tế tưởng thức ý tượng của chiêu này, chỉ một thoáng kinh hồng mà vị tiền bối kia đã tạo ra kiếm pháp kinh người như thế, khiến hắn có cảm giác bản thân thật sự nhỏ bé.  Sau khi luyện thành Kén Lôi, Lâm Nhất bắt đầu tu luyện Thanh Liên, có cảm giác như nước chảy thành sông, không còn tối nghĩa như trước đó nữa.  Nửa ngày sau.  Trong diễn võ trường cực lớn bỗng chốc có mưa bụi mịt mờ, mưa nhanh chóng đọng lại thành hồ. Mỗi một giọt mưa đều ẩn chứa kiếm khí Phong Lôi cực hạn, trong suốt, toàn bộ hồ nước trăm trượng này đều do mưa đọng lại mà thành, trông như một tấm gương trong vắt, phẳng lặng như tờ.  “Trăm trượng…”  Lâm Nhất đang khoanh chân ngồi chợt mở mắt, khẽ nói: “Có lẽ trăm trượng đã là cực hạn của ta rồi, một chiêu này tiêu hao quá nhiều chân nguyên, lại có yêu cầu cực cao đối với tâm trạng. Tâm của ta chưa đạt đến cảnh giới đó, sợ rằng sẽ bị hồ nước ẩn chứa kiếm khí mênh mông này cắn nuốt trước tiên”.  Hắn từ từ đứng dậy, hồ nước Không Linh trải dài trăm trượng chỉ thoáng qua trong tích tắc. Hồ nước bực này thì dù có là Lâm Nhất cũng chỉ duy trì được một cái chớp mắt, ngay sau đó sẽ bị rút cạn.  Nói cách khác, ta muốn trong một cái chớp mắt vung kiếm ra khỏi vỏ, phải làm được như nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng.  Hơn nữa ta không thể gấp được, phải thả lỏng tâm trạng, từ từ chờ đợi lá rụng thành sen. Tuy nhiên, hồ nước này chỉ có thể duy trì trong tích tắc, tốc độ lá rơi đương nhiên sẽ chậm, bản chất cả hai việc này vốn đã mâu thuẫn rồi.  Hắn nghĩ cùng lắm chỉ là tu luyện đến tiểu thành, cũng rất đơn giản, khiến hồ nước này duy trì trong khoảng 10 trượng là đủ. Nhưng hiển nhiên, Thanh Liên tiểu thành không cách nào lĩnh hội được ý tượng trong đó, không đạt đến khí phách của tiền bối Kiếm Vô Nhai. 

Chương 3190