“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3193
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất híp hai mắt lại, so với Kén Lôi, thì một kiếm này có thể gánh vác được cái tên của nó rồi. Khi chân nguyên hồi phục lại, Lâm Nhất làm quen một lát, bắt đầu diễn luyện một kiếm cuối cùng của Trảm Thiên tam kiếm. Kiếm thứ ba tên Nhật Nguyệt, trên tầng mây xanh, sấm sét và gió đã trỗi dậy, ta có một kiếm, nhật nguyệt cùng sáng! Trong kiếm quyết ban đầu, trên tầng mây xanh, dùng sấm và gió hóa thành trời và trăng, kiếm ý của gió diễn hóa mặt trời, kiếm ý của sấm diễn hóa thành mặt trăng, dùng lực cây thần khiến mặt trời và mặt trăng cùng sáng. Trước mắt nó đã thay đổi, Lâm Nhất định để kiếm quyết Thanh Tiêu diễn hóa thành mặt trời, dù kiếm quyết Tử Diên diễn hóa thành mặt trăng. Nếu đã tu luyện hai kiếm quyết, thì tất nhiên phải tranh thủ dùng nó một phen, nếu tiền bối Kiếm Vô Nhai cũng tu hai kiếm quyết, chắc cũng sẽ nghĩ giống hắn. Dùng hai loại thuộc tính phong và lôi khác nhau đều diễn hóa thành trời và trăng thì hào quang chắc chắn không thể sánh bằng hai kiếm quyết, tu luyện thì cái sau cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao thì cả Thanh Tiêu lẫn Tử Kiên, Lâm Nhất cũng đã tu luyện đến cảnh giới cao siêu nào đó rồi.Để tu luyện được một kiếm này, thời gian có vẻ nhiều hơn hai kiếm trước đó một chút. Hắn lập tức ngồi xuống sàn diễn võ gần như đã biến thành đống đổ nát, cùng vận chuyển cả hai kiếm quyết. Thần thụ Thanh Tiêu xuất hiện trước tiên, sau đó hoa Tử Diên như điểm xuyến lên nó, dị tượng song kiếm hợp nhất lại hiện lên. Tâm pháp của mười ba kiếm Thanh Tiêu cùng hiện lên trong đầu, Lâm Nhất khẽ thay đổi cách dùng gió và sấm sét diễn hóa thành kiếm pháp Nhật Nguyệt, thay thế bằng kiếm quyết Thanh Tiêu là mặt trời, kiếm quyết Tử Diên là mặt trăng, một vòng sấm sét làm mặt trời, một vòng băng tím làm mặt trăng. Chẳng mấy chốc, thần thụ Thanh Tiêu đã diễn hóa thành mặt trời sấm sét, mấy trăm đóa tử diên gộp lại thành mặt trăng băng tím. Thoạt đầu, chỉ có hai hình bóng mơ hồ với vầng hào quang mờ nhạt, hình dạng thô sơ. Chẳng những không có thần thái của Nhật Nguyệt, mà hình thể cũng chẳng giống. Xì xào! Khi tâm pháp mười ba kiếm Thanh Tiêu được vận chuyển vài lần, trong đầu Lâm Nhất bỗng nhiên có thứ gì đó ầm ầm nổ mạnh, sau đó là cảnh tượng mặt trời mặt trăng cùng sáng đầy hùng vĩ xuất hiện. Đó là dị tượng mà Kiếm Vô Nhai đã sáng chế ra, bỏ vào kiếm quyết, để người đời sau có thể nhìn thấy. Nếu không với sức tưởng tượng bình thường, căn bản là rất khó đạt tới được cốt tủy của sự thần thánh từ chiêu kiếm này, còn việc lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của người đời sau. Trong cảnh tượng đó, mặt trời và mặt trăng không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu Kiếm Vô Nhai, như hai cái lốc xoáy khổng lồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất híp hai mắt lại, so với Kén Lôi, thì một kiếm này có thể gánh vác được cái tên của nó rồi. Khi chân nguyên hồi phục lại, Lâm Nhất làm quen một lát, bắt đầu diễn luyện một kiếm cuối cùng của Trảm Thiên tam kiếm. Kiếm thứ ba tên Nhật Nguyệt, trên tầng mây xanh, sấm sét và gió đã trỗi dậy, ta có một kiếm, nhật nguyệt cùng sáng! Trong kiếm quyết ban đầu, trên tầng mây xanh, dùng sấm và gió hóa thành trời và trăng, kiếm ý của gió diễn hóa mặt trời, kiếm ý của sấm diễn hóa thành mặt trăng, dùng lực cây thần khiến mặt trời và mặt trăng cùng sáng. Trước mắt nó đã thay đổi, Lâm Nhất định để kiếm quyết Thanh Tiêu diễn hóa thành mặt trời, dù kiếm quyết Tử Diên diễn hóa thành mặt trăng. Nếu đã tu luyện hai kiếm quyết, thì tất nhiên phải tranh thủ dùng nó một phen, nếu tiền bối Kiếm Vô Nhai cũng tu hai kiếm quyết, chắc cũng sẽ nghĩ giống hắn. Dùng hai loại thuộc tính phong và lôi khác nhau đều diễn hóa thành trời và trăng thì hào quang chắc chắn không thể sánh bằng hai kiếm quyết, tu luyện thì cái sau cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao thì cả Thanh Tiêu lẫn Tử Kiên, Lâm Nhất cũng đã tu luyện đến cảnh giới cao siêu nào đó rồi.Để tu luyện được một kiếm này, thời gian có vẻ nhiều hơn hai kiếm trước đó một chút. Hắn lập tức ngồi xuống sàn diễn võ gần như đã biến thành đống đổ nát, cùng vận chuyển cả hai kiếm quyết. Thần thụ Thanh Tiêu xuất hiện trước tiên, sau đó hoa Tử Diên như điểm xuyến lên nó, dị tượng song kiếm hợp nhất lại hiện lên. Tâm pháp của mười ba kiếm Thanh Tiêu cùng hiện lên trong đầu, Lâm Nhất khẽ thay đổi cách dùng gió và sấm sét diễn hóa thành kiếm pháp Nhật Nguyệt, thay thế bằng kiếm quyết Thanh Tiêu là mặt trời, kiếm quyết Tử Diên là mặt trăng, một vòng sấm sét làm mặt trời, một vòng băng tím làm mặt trăng. Chẳng mấy chốc, thần thụ Thanh Tiêu đã diễn hóa thành mặt trời sấm sét, mấy trăm đóa tử diên gộp lại thành mặt trăng băng tím. Thoạt đầu, chỉ có hai hình bóng mơ hồ với vầng hào quang mờ nhạt, hình dạng thô sơ. Chẳng những không có thần thái của Nhật Nguyệt, mà hình thể cũng chẳng giống. Xì xào! Khi tâm pháp mười ba kiếm Thanh Tiêu được vận chuyển vài lần, trong đầu Lâm Nhất bỗng nhiên có thứ gì đó ầm ầm nổ mạnh, sau đó là cảnh tượng mặt trời mặt trăng cùng sáng đầy hùng vĩ xuất hiện. Đó là dị tượng mà Kiếm Vô Nhai đã sáng chế ra, bỏ vào kiếm quyết, để người đời sau có thể nhìn thấy. Nếu không với sức tưởng tượng bình thường, căn bản là rất khó đạt tới được cốt tủy của sự thần thánh từ chiêu kiếm này, còn việc lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của người đời sau. Trong cảnh tượng đó, mặt trời và mặt trăng không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu Kiếm Vô Nhai, như hai cái lốc xoáy khổng lồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất híp hai mắt lại, so với Kén Lôi, thì một kiếm này có thể gánh vác được cái tên của nó rồi. Khi chân nguyên hồi phục lại, Lâm Nhất làm quen một lát, bắt đầu diễn luyện một kiếm cuối cùng của Trảm Thiên tam kiếm. Kiếm thứ ba tên Nhật Nguyệt, trên tầng mây xanh, sấm sét và gió đã trỗi dậy, ta có một kiếm, nhật nguyệt cùng sáng! Trong kiếm quyết ban đầu, trên tầng mây xanh, dùng sấm và gió hóa thành trời và trăng, kiếm ý của gió diễn hóa mặt trời, kiếm ý của sấm diễn hóa thành mặt trăng, dùng lực cây thần khiến mặt trời và mặt trăng cùng sáng. Trước mắt nó đã thay đổi, Lâm Nhất định để kiếm quyết Thanh Tiêu diễn hóa thành mặt trời, dù kiếm quyết Tử Diên diễn hóa thành mặt trăng. Nếu đã tu luyện hai kiếm quyết, thì tất nhiên phải tranh thủ dùng nó một phen, nếu tiền bối Kiếm Vô Nhai cũng tu hai kiếm quyết, chắc cũng sẽ nghĩ giống hắn. Dùng hai loại thuộc tính phong và lôi khác nhau đều diễn hóa thành trời và trăng thì hào quang chắc chắn không thể sánh bằng hai kiếm quyết, tu luyện thì cái sau cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao thì cả Thanh Tiêu lẫn Tử Kiên, Lâm Nhất cũng đã tu luyện đến cảnh giới cao siêu nào đó rồi.Để tu luyện được một kiếm này, thời gian có vẻ nhiều hơn hai kiếm trước đó một chút. Hắn lập tức ngồi xuống sàn diễn võ gần như đã biến thành đống đổ nát, cùng vận chuyển cả hai kiếm quyết. Thần thụ Thanh Tiêu xuất hiện trước tiên, sau đó hoa Tử Diên như điểm xuyến lên nó, dị tượng song kiếm hợp nhất lại hiện lên. Tâm pháp của mười ba kiếm Thanh Tiêu cùng hiện lên trong đầu, Lâm Nhất khẽ thay đổi cách dùng gió và sấm sét diễn hóa thành kiếm pháp Nhật Nguyệt, thay thế bằng kiếm quyết Thanh Tiêu là mặt trời, kiếm quyết Tử Diên là mặt trăng, một vòng sấm sét làm mặt trời, một vòng băng tím làm mặt trăng. Chẳng mấy chốc, thần thụ Thanh Tiêu đã diễn hóa thành mặt trời sấm sét, mấy trăm đóa tử diên gộp lại thành mặt trăng băng tím. Thoạt đầu, chỉ có hai hình bóng mơ hồ với vầng hào quang mờ nhạt, hình dạng thô sơ. Chẳng những không có thần thái của Nhật Nguyệt, mà hình thể cũng chẳng giống. Xì xào! Khi tâm pháp mười ba kiếm Thanh Tiêu được vận chuyển vài lần, trong đầu Lâm Nhất bỗng nhiên có thứ gì đó ầm ầm nổ mạnh, sau đó là cảnh tượng mặt trời mặt trăng cùng sáng đầy hùng vĩ xuất hiện. Đó là dị tượng mà Kiếm Vô Nhai đã sáng chế ra, bỏ vào kiếm quyết, để người đời sau có thể nhìn thấy. Nếu không với sức tưởng tượng bình thường, căn bản là rất khó đạt tới được cốt tủy của sự thần thánh từ chiêu kiếm này, còn việc lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của người đời sau. Trong cảnh tượng đó, mặt trời và mặt trăng không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu Kiếm Vô Nhai, như hai cái lốc xoáy khổng lồ.