“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3210

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chẳng lẽ tòa thành này bị tiêu diệt trong trận đại chiến kinh thiên tại thời điểm thịnh thế Thượng Cổ Hoàng Kim kia sao?  Khí tức cổ xưa trong thành lâu đời hơn nhiều so với thành Lôi Hỏa, nếu so sánh thì có cảm giác thành Lôi Hỏa là do hậu nhân tạo dựng vậy.  Di tích trước mắt mới thật sự là long thành Thượng Cổ.  Trên thực tế, Lâm Nhất đã đoán đúng hoàn toàn, những long thành như… thành Lôi Hỏa đều do hậu nhân trùng kiến xung quanh những cự tượng Thần Long được bảo tồn nguyên vẹn.  Long thành Thượng Cổ chính thức còn nguyên vẹn cực kỳ hiếm thấy trên Thiên Lộ, năm đó, trận đại chiến kia quá mức thảm thiết, đến nỗi sao trên trời cũng bị đánh nát vô số kể.  “Nơi này đúng là đáng sợ… còn chưa tiến vào thành mà lực lượng lửa đã mạnh đến mức như thế”.  Tần Phong nhíu mày, trước đó có nghe đồn cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất dù thoát ra thì cuối cùng vẫn chết bởi lửa độc.  Khi đó, hắn ta vẫn có chút không tin, nhưng giờ thì xem ra lời đồn không giả.  Nhật Diệu Chi Linh càng khiến di tích long thành hung hiểm này càng trở nên hung hiểm.  Lâm Nhất phóng tầm mắt nhìn ra xa, có rất nhiều võ giả Giới Vực lưu trú xung quanh hoang nguyên, thậm chí hắn còn thấy đám người Bùi Vũ của Giới Vực Hắc Sa.  Tuy nhiên, không một ai mạo hiểm tiến vào hoang nguyên, quả thật có hơi kỳ quái.  “Những người này đang chờ cái gì?”  Liễu Vân cũng nhìn ra điểm kỳ quái, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.  Tần Phong trầm ngâm nói: “Độ mạnh yếu của Nhật Diệu Chi Linh mang tính chu kỳ, sẽ biến hóa theo Nhật Diệu Chi Tinh, mấy ngày nữa, sau khi Nhật Diệu Chi Tinh không còn mạnh như hiện tại, chúng ta mới có thể tiến vào đó. Nói cách khác, thật sự rất mạo hiểm… có khi còn chưa đi đến di tích tòa long thành này, chúng ta đã bị đốt thành tro bụi rồi”.  “Khủng bố vậy sao?”  Liễu Vân biến sắc, thầm tặc lưỡi.Biên giới hoang nguyên, ngày càng nhiều cao thủ Giới Vực tiến đến, hàng trăm, hàng ngàn nhân tài kiệt xuất của các Giới Vực trung cấp tại Nhật Diệu Chi Địa đang liên tục đổ về đây.  Thậm chí, Giới Vực trung cấp của một số tinh diệu khác cũng nghe tin mà tiến đến.  Lại nói, thế trận của một vài đội ngũ còn mạnh hơn rất nhiều so với đám người Trần Huyền, không ngờ Nhật Diệu Chi Địa lại hội tụ nhiều cao thủ như vậy.  Người vượt qua kiếp Thiên Phách có thể nắm được một bó to, tùy tiện có thể thấy ít nhất đều là cao thủ có được tư cách độ kiếp Thiên Phách.  Bán Bộ Thiên Phách thì chỉ có một người là Lâm Nhất, cho nên rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, có kinh ngạc và cũng có cười khẩy.  Chắc là trong lòng bọn họ đang châm chọc, tu vi bực này e là không đến được thành Hỏa Vũ nữa kìa, vậy mà cũng dám đến mạo hiểm.  Lâm Nhất không rảnh để tâm đến việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng, có khoảng năm, sáu người để lại ấn tượng khá sâu với hắn. Tuy bọn họ che giấu cực sâu, nhưng trên thực tế, khí tức chân nguyên trong cơ thể lại vô cùng đáng sợ, e rằng thời điểm độ kiếp phải sử dụng trên trăm vạn đan Tinh Nguyên.  Tuy nhiên, có hơi thất vọng chính là không phát hiện tồn tại Thiên Phách tầng thứ hai. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chẳng lẽ tòa thành này bị tiêu diệt trong trận đại chiến kinh thiên tại thời điểm thịnh thế Thượng Cổ Hoàng Kim kia sao?  Khí tức cổ xưa trong thành lâu đời hơn nhiều so với thành Lôi Hỏa, nếu so sánh thì có cảm giác thành Lôi Hỏa là do hậu nhân tạo dựng vậy.  Di tích trước mắt mới thật sự là long thành Thượng Cổ.  Trên thực tế, Lâm Nhất đã đoán đúng hoàn toàn, những long thành như… thành Lôi Hỏa đều do hậu nhân trùng kiến xung quanh những cự tượng Thần Long được bảo tồn nguyên vẹn.  Long thành Thượng Cổ chính thức còn nguyên vẹn cực kỳ hiếm thấy trên Thiên Lộ, năm đó, trận đại chiến kia quá mức thảm thiết, đến nỗi sao trên trời cũng bị đánh nát vô số kể.  “Nơi này đúng là đáng sợ… còn chưa tiến vào thành mà lực lượng lửa đã mạnh đến mức như thế”.  Tần Phong nhíu mày, trước đó có nghe đồn cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất dù thoát ra thì cuối cùng vẫn chết bởi lửa độc.  Khi đó, hắn ta vẫn có chút không tin, nhưng giờ thì xem ra lời đồn không giả.  Nhật Diệu Chi Linh càng khiến di tích long thành hung hiểm này càng trở nên hung hiểm.  Lâm Nhất phóng tầm mắt nhìn ra xa, có rất nhiều võ giả Giới Vực lưu trú xung quanh hoang nguyên, thậm chí hắn còn thấy đám người Bùi Vũ của Giới Vực Hắc Sa.  Tuy nhiên, không một ai mạo hiểm tiến vào hoang nguyên, quả thật có hơi kỳ quái.  “Những người này đang chờ cái gì?”  Liễu Vân cũng nhìn ra điểm kỳ quái, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.  Tần Phong trầm ngâm nói: “Độ mạnh yếu của Nhật Diệu Chi Linh mang tính chu kỳ, sẽ biến hóa theo Nhật Diệu Chi Tinh, mấy ngày nữa, sau khi Nhật Diệu Chi Tinh không còn mạnh như hiện tại, chúng ta mới có thể tiến vào đó. Nói cách khác, thật sự rất mạo hiểm… có khi còn chưa đi đến di tích tòa long thành này, chúng ta đã bị đốt thành tro bụi rồi”.  “Khủng bố vậy sao?”  Liễu Vân biến sắc, thầm tặc lưỡi.Biên giới hoang nguyên, ngày càng nhiều cao thủ Giới Vực tiến đến, hàng trăm, hàng ngàn nhân tài kiệt xuất của các Giới Vực trung cấp tại Nhật Diệu Chi Địa đang liên tục đổ về đây.  Thậm chí, Giới Vực trung cấp của một số tinh diệu khác cũng nghe tin mà tiến đến.  Lại nói, thế trận của một vài đội ngũ còn mạnh hơn rất nhiều so với đám người Trần Huyền, không ngờ Nhật Diệu Chi Địa lại hội tụ nhiều cao thủ như vậy.  Người vượt qua kiếp Thiên Phách có thể nắm được một bó to, tùy tiện có thể thấy ít nhất đều là cao thủ có được tư cách độ kiếp Thiên Phách.  Bán Bộ Thiên Phách thì chỉ có một người là Lâm Nhất, cho nên rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, có kinh ngạc và cũng có cười khẩy.  Chắc là trong lòng bọn họ đang châm chọc, tu vi bực này e là không đến được thành Hỏa Vũ nữa kìa, vậy mà cũng dám đến mạo hiểm.  Lâm Nhất không rảnh để tâm đến việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng, có khoảng năm, sáu người để lại ấn tượng khá sâu với hắn. Tuy bọn họ che giấu cực sâu, nhưng trên thực tế, khí tức chân nguyên trong cơ thể lại vô cùng đáng sợ, e rằng thời điểm độ kiếp phải sử dụng trên trăm vạn đan Tinh Nguyên.  Tuy nhiên, có hơi thất vọng chính là không phát hiện tồn tại Thiên Phách tầng thứ hai. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chẳng lẽ tòa thành này bị tiêu diệt trong trận đại chiến kinh thiên tại thời điểm thịnh thế Thượng Cổ Hoàng Kim kia sao?  Khí tức cổ xưa trong thành lâu đời hơn nhiều so với thành Lôi Hỏa, nếu so sánh thì có cảm giác thành Lôi Hỏa là do hậu nhân tạo dựng vậy.  Di tích trước mắt mới thật sự là long thành Thượng Cổ.  Trên thực tế, Lâm Nhất đã đoán đúng hoàn toàn, những long thành như… thành Lôi Hỏa đều do hậu nhân trùng kiến xung quanh những cự tượng Thần Long được bảo tồn nguyên vẹn.  Long thành Thượng Cổ chính thức còn nguyên vẹn cực kỳ hiếm thấy trên Thiên Lộ, năm đó, trận đại chiến kia quá mức thảm thiết, đến nỗi sao trên trời cũng bị đánh nát vô số kể.  “Nơi này đúng là đáng sợ… còn chưa tiến vào thành mà lực lượng lửa đã mạnh đến mức như thế”.  Tần Phong nhíu mày, trước đó có nghe đồn cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất dù thoát ra thì cuối cùng vẫn chết bởi lửa độc.  Khi đó, hắn ta vẫn có chút không tin, nhưng giờ thì xem ra lời đồn không giả.  Nhật Diệu Chi Linh càng khiến di tích long thành hung hiểm này càng trở nên hung hiểm.  Lâm Nhất phóng tầm mắt nhìn ra xa, có rất nhiều võ giả Giới Vực lưu trú xung quanh hoang nguyên, thậm chí hắn còn thấy đám người Bùi Vũ của Giới Vực Hắc Sa.  Tuy nhiên, không một ai mạo hiểm tiến vào hoang nguyên, quả thật có hơi kỳ quái.  “Những người này đang chờ cái gì?”  Liễu Vân cũng nhìn ra điểm kỳ quái, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.  Tần Phong trầm ngâm nói: “Độ mạnh yếu của Nhật Diệu Chi Linh mang tính chu kỳ, sẽ biến hóa theo Nhật Diệu Chi Tinh, mấy ngày nữa, sau khi Nhật Diệu Chi Tinh không còn mạnh như hiện tại, chúng ta mới có thể tiến vào đó. Nói cách khác, thật sự rất mạo hiểm… có khi còn chưa đi đến di tích tòa long thành này, chúng ta đã bị đốt thành tro bụi rồi”.  “Khủng bố vậy sao?”  Liễu Vân biến sắc, thầm tặc lưỡi.Biên giới hoang nguyên, ngày càng nhiều cao thủ Giới Vực tiến đến, hàng trăm, hàng ngàn nhân tài kiệt xuất của các Giới Vực trung cấp tại Nhật Diệu Chi Địa đang liên tục đổ về đây.  Thậm chí, Giới Vực trung cấp của một số tinh diệu khác cũng nghe tin mà tiến đến.  Lại nói, thế trận của một vài đội ngũ còn mạnh hơn rất nhiều so với đám người Trần Huyền, không ngờ Nhật Diệu Chi Địa lại hội tụ nhiều cao thủ như vậy.  Người vượt qua kiếp Thiên Phách có thể nắm được một bó to, tùy tiện có thể thấy ít nhất đều là cao thủ có được tư cách độ kiếp Thiên Phách.  Bán Bộ Thiên Phách thì chỉ có một người là Lâm Nhất, cho nên rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, có kinh ngạc và cũng có cười khẩy.  Chắc là trong lòng bọn họ đang châm chọc, tu vi bực này e là không đến được thành Hỏa Vũ nữa kìa, vậy mà cũng dám đến mạo hiểm.  Lâm Nhất không rảnh để tâm đến việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng, có khoảng năm, sáu người để lại ấn tượng khá sâu với hắn. Tuy bọn họ che giấu cực sâu, nhưng trên thực tế, khí tức chân nguyên trong cơ thể lại vô cùng đáng sợ, e rằng thời điểm độ kiếp phải sử dụng trên trăm vạn đan Tinh Nguyên.  Tuy nhiên, có hơi thất vọng chính là không phát hiện tồn tại Thiên Phách tầng thứ hai. 

Chương 3210