“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3212

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Soạt!  Thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí vốn khô hanh tăng thêm sự lạnh lẽo.  Nhiều người cảm thấy sau lưng lạnh toát, ánh mắt không khác gì Tần Phong. Xem ra hung danh của giới vực cao cấp ở con đường thông thiên này đúng là hơi đáng sợ.  Chỉ một người đã đè ép người khác không thở nổi.  Trần Huyền nghiêm nghị, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trầm giọng nói: “Người này là Phong Vô Kỵ ở giới vực Huyết Cốt, có thể lọt vào mười hạng đầu trên bảng Thương Long, một khi vượt qua kiếp Thiên Phách lần thứ hai, rất có khả năng tiến vào bảng Thương Long. Hắn ta là một đao khách, đao pháp cực kỳ tàn bạo, nắm giữ đao ý nhị phẩm. Cây đao trong tay hắn ta nghe nói là đạo binh hạ phẩm, dựa vào đao này có thể tranh tài với cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng hai!”  Đạo binh!  Trong lòng Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, không hổ danh là giới vực cấp cao, bất kỳ ai cũng có đạo binh.  Vậy nếu là yêu nghiệt giới vực cấp cao trên bảng Thương Long, nội tình còn mạnh đến mức nào, không thể tưởng tượng được.  Chưa nói tới tu vi khủng khiếp của Phong Vô Kỵ, chỉ riêng đạo binh hạ phẩm đã đủ để áp đảo đa số người ở đây.  Đám người Liễu Vân ngẩng đầu nhìn, phong mang của thanh niên áo đen đó không hề quá khoa trương, nhưng nơi nó đi qua đều sẽ có người cảm giác được sự lạnh lẽo sâu tận xương tủy.  “Kẻ đó… hắn ta độ kiếp ít nhất phải sử dụng hai trăm vạn viên đan Tinh Nguyên”.  Tần Phong nghiến răng nói. Đó là con số khá khoa trương, có thể dùng trăm vạn viên đan Tinh Nguyên độ kiếp gần như là cực hạn mà giới vực trung cấp có thể đạt tới.  Nhưng độ hùng hậu của khí hải người này, khí hải với chân nguyên dồi dào dâng tràn, đúng là đáng sợ giống như biển cả.  Vút!  Phong Vô Kỵ vừa mới hiện thân không bao lâu, giữa đất trời lại vang lên tiếng xé gió chói tai, một bóng người màu xám vững vàng đáp xuống.  Khí tức trên người người đó không hề thua kém gì Phong Vô Kỵ, ngay lập tức dẫn tới hàng loạt tiếng xì xào bàn tán.  Lại là nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao!  Sắc mặt mọi người ở Nhật Diệu Chi Địa đều có vẻ cực kỳ khó coi. Một nhân tài kiệt xuất ở giới vực cấp cao đến đây đã đành, bây giờ lại thêm một người, bọn họ ngay cả tư cách húp miếng canh e là cũng cực kỳ khó khăn.  Khó chịu nhất là người của giới vực cấp cao không coi ai ra gì, trừ khi ngươi cũng là người của giới vực cấp cao, nếu không ở trong mắt hắn ta chỉ là sâu kiến.  Chém giết người ở ngoài giới vực cấp cao đối với bọn họ mà nói không hề có gánh nặng tâm lý nào cả, không hề có gì kiêng dè.  Nhiều người thay đổi sắc mặt, thậm chí trong lòng đã nhụt chí. Ở thành Hỏa Vũ, chỉ cần xui xẻo đụng phải hai người này có lẽ sẽ rất khó sống sót.  “Người này là Mạc Hàn ở giới vực Hắc Viêm, thực lực không thua kém Phong Vô Kỵ, hai người đều có thanh danh không nhỏ ở khu Thương Long. Cao thủ trên bảng Thương Long không xuất hiện, rất khó có ai có thể thắng bọn họ, hai người này đều đã đến đây…”  Lúc này, dù là Trần Huyền, sắc mặt cũng đã xuất hiện chút thay đổi.  Hắn ta đã biết từ trước sẽ có giới vực cấp cao xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ngờ hai người này sẽ đến. Với thực lực của Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn, ở ngũ đại tinh diệu chi địa cũng sẽ có một vị trí cho họ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Soạt!  Thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí vốn khô hanh tăng thêm sự lạnh lẽo.  Nhiều người cảm thấy sau lưng lạnh toát, ánh mắt không khác gì Tần Phong. Xem ra hung danh của giới vực cao cấp ở con đường thông thiên này đúng là hơi đáng sợ.  Chỉ một người đã đè ép người khác không thở nổi.  Trần Huyền nghiêm nghị, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trầm giọng nói: “Người này là Phong Vô Kỵ ở giới vực Huyết Cốt, có thể lọt vào mười hạng đầu trên bảng Thương Long, một khi vượt qua kiếp Thiên Phách lần thứ hai, rất có khả năng tiến vào bảng Thương Long. Hắn ta là một đao khách, đao pháp cực kỳ tàn bạo, nắm giữ đao ý nhị phẩm. Cây đao trong tay hắn ta nghe nói là đạo binh hạ phẩm, dựa vào đao này có thể tranh tài với cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng hai!”  Đạo binh!  Trong lòng Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, không hổ danh là giới vực cấp cao, bất kỳ ai cũng có đạo binh.  Vậy nếu là yêu nghiệt giới vực cấp cao trên bảng Thương Long, nội tình còn mạnh đến mức nào, không thể tưởng tượng được.  Chưa nói tới tu vi khủng khiếp của Phong Vô Kỵ, chỉ riêng đạo binh hạ phẩm đã đủ để áp đảo đa số người ở đây.  Đám người Liễu Vân ngẩng đầu nhìn, phong mang của thanh niên áo đen đó không hề quá khoa trương, nhưng nơi nó đi qua đều sẽ có người cảm giác được sự lạnh lẽo sâu tận xương tủy.  “Kẻ đó… hắn ta độ kiếp ít nhất phải sử dụng hai trăm vạn viên đan Tinh Nguyên”.  Tần Phong nghiến răng nói. Đó là con số khá khoa trương, có thể dùng trăm vạn viên đan Tinh Nguyên độ kiếp gần như là cực hạn mà giới vực trung cấp có thể đạt tới.  Nhưng độ hùng hậu của khí hải người này, khí hải với chân nguyên dồi dào dâng tràn, đúng là đáng sợ giống như biển cả.  Vút!  Phong Vô Kỵ vừa mới hiện thân không bao lâu, giữa đất trời lại vang lên tiếng xé gió chói tai, một bóng người màu xám vững vàng đáp xuống.  Khí tức trên người người đó không hề thua kém gì Phong Vô Kỵ, ngay lập tức dẫn tới hàng loạt tiếng xì xào bàn tán.  Lại là nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao!  Sắc mặt mọi người ở Nhật Diệu Chi Địa đều có vẻ cực kỳ khó coi. Một nhân tài kiệt xuất ở giới vực cấp cao đến đây đã đành, bây giờ lại thêm một người, bọn họ ngay cả tư cách húp miếng canh e là cũng cực kỳ khó khăn.  Khó chịu nhất là người của giới vực cấp cao không coi ai ra gì, trừ khi ngươi cũng là người của giới vực cấp cao, nếu không ở trong mắt hắn ta chỉ là sâu kiến.  Chém giết người ở ngoài giới vực cấp cao đối với bọn họ mà nói không hề có gánh nặng tâm lý nào cả, không hề có gì kiêng dè.  Nhiều người thay đổi sắc mặt, thậm chí trong lòng đã nhụt chí. Ở thành Hỏa Vũ, chỉ cần xui xẻo đụng phải hai người này có lẽ sẽ rất khó sống sót.  “Người này là Mạc Hàn ở giới vực Hắc Viêm, thực lực không thua kém Phong Vô Kỵ, hai người đều có thanh danh không nhỏ ở khu Thương Long. Cao thủ trên bảng Thương Long không xuất hiện, rất khó có ai có thể thắng bọn họ, hai người này đều đã đến đây…”  Lúc này, dù là Trần Huyền, sắc mặt cũng đã xuất hiện chút thay đổi.  Hắn ta đã biết từ trước sẽ có giới vực cấp cao xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ngờ hai người này sẽ đến. Với thực lực của Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn, ở ngũ đại tinh diệu chi địa cũng sẽ có một vị trí cho họ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Soạt!  Thanh niên áo đen đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí vốn khô hanh tăng thêm sự lạnh lẽo.  Nhiều người cảm thấy sau lưng lạnh toát, ánh mắt không khác gì Tần Phong. Xem ra hung danh của giới vực cao cấp ở con đường thông thiên này đúng là hơi đáng sợ.  Chỉ một người đã đè ép người khác không thở nổi.  Trần Huyền nghiêm nghị, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trầm giọng nói: “Người này là Phong Vô Kỵ ở giới vực Huyết Cốt, có thể lọt vào mười hạng đầu trên bảng Thương Long, một khi vượt qua kiếp Thiên Phách lần thứ hai, rất có khả năng tiến vào bảng Thương Long. Hắn ta là một đao khách, đao pháp cực kỳ tàn bạo, nắm giữ đao ý nhị phẩm. Cây đao trong tay hắn ta nghe nói là đạo binh hạ phẩm, dựa vào đao này có thể tranh tài với cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng hai!”  Đạo binh!  Trong lòng Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, không hổ danh là giới vực cấp cao, bất kỳ ai cũng có đạo binh.  Vậy nếu là yêu nghiệt giới vực cấp cao trên bảng Thương Long, nội tình còn mạnh đến mức nào, không thể tưởng tượng được.  Chưa nói tới tu vi khủng khiếp của Phong Vô Kỵ, chỉ riêng đạo binh hạ phẩm đã đủ để áp đảo đa số người ở đây.  Đám người Liễu Vân ngẩng đầu nhìn, phong mang của thanh niên áo đen đó không hề quá khoa trương, nhưng nơi nó đi qua đều sẽ có người cảm giác được sự lạnh lẽo sâu tận xương tủy.  “Kẻ đó… hắn ta độ kiếp ít nhất phải sử dụng hai trăm vạn viên đan Tinh Nguyên”.  Tần Phong nghiến răng nói. Đó là con số khá khoa trương, có thể dùng trăm vạn viên đan Tinh Nguyên độ kiếp gần như là cực hạn mà giới vực trung cấp có thể đạt tới.  Nhưng độ hùng hậu của khí hải người này, khí hải với chân nguyên dồi dào dâng tràn, đúng là đáng sợ giống như biển cả.  Vút!  Phong Vô Kỵ vừa mới hiện thân không bao lâu, giữa đất trời lại vang lên tiếng xé gió chói tai, một bóng người màu xám vững vàng đáp xuống.  Khí tức trên người người đó không hề thua kém gì Phong Vô Kỵ, ngay lập tức dẫn tới hàng loạt tiếng xì xào bàn tán.  Lại là nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao!  Sắc mặt mọi người ở Nhật Diệu Chi Địa đều có vẻ cực kỳ khó coi. Một nhân tài kiệt xuất ở giới vực cấp cao đến đây đã đành, bây giờ lại thêm một người, bọn họ ngay cả tư cách húp miếng canh e là cũng cực kỳ khó khăn.  Khó chịu nhất là người của giới vực cấp cao không coi ai ra gì, trừ khi ngươi cũng là người của giới vực cấp cao, nếu không ở trong mắt hắn ta chỉ là sâu kiến.  Chém giết người ở ngoài giới vực cấp cao đối với bọn họ mà nói không hề có gánh nặng tâm lý nào cả, không hề có gì kiêng dè.  Nhiều người thay đổi sắc mặt, thậm chí trong lòng đã nhụt chí. Ở thành Hỏa Vũ, chỉ cần xui xẻo đụng phải hai người này có lẽ sẽ rất khó sống sót.  “Người này là Mạc Hàn ở giới vực Hắc Viêm, thực lực không thua kém Phong Vô Kỵ, hai người đều có thanh danh không nhỏ ở khu Thương Long. Cao thủ trên bảng Thương Long không xuất hiện, rất khó có ai có thể thắng bọn họ, hai người này đều đã đến đây…”  Lúc này, dù là Trần Huyền, sắc mặt cũng đã xuất hiện chút thay đổi.  Hắn ta đã biết từ trước sẽ có giới vực cấp cao xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ngờ hai người này sẽ đến. Với thực lực của Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn, ở ngũ đại tinh diệu chi địa cũng sẽ có một vị trí cho họ.

Chương 3212