“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3215

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt!  Tiến vào hoang nguyên chưa được bao xa, đoàn người đã đối mặt với sóng nhiệt ngập trời, cả bọn lập tức thôi thúc chân nguyên. Ngẩng đầu nhìn lại, di tích Long thành ở trung tâm hoang nguyên không hề gần như bọn họ đã nghĩ.  Không bao lâu nữa sẽ có bão cát.  Vốn đã nóng bỏng khó chịu, toàn thân cứ như bị lửa đốt, cuồng phong nổi lên lại càng thêm khó mà chịu được.  Những người miễn cưỡng tụ lại cùng nhau lập tức bị đánh tan tác, khoảng cách giữa người với người ngày càng kéo giãn.  “Mọi người chớ loạn, sau khi vào thành nhớ nhanh chóng tụ họp”.  Bên tai vang lên âm thanh của Trần Huyền, Lâm Nhất liếc nhìn trận bão cát đang ập đến, khẽ lắc đầu.  Ngoại trừ mấy người Tần Phong, Diêm Khôi còn có thể miễn cưỡng duy trì phương hướng thì trên cơ bản, những người khác đều đã mất phương hướng. Dưới sự ảnh hưởng của Nhật Diệu Chi Linh, linh khí thuộc tính hỏa trong không khí quá mức điên cuồng.  Không có một giây phút nào mà không giống như đang ở trong dung nham, mồ hôi đầm đìa, tầm mắt đã sớm trở nên mơ hồ.  Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, mau chóng đi đến Long thành, dù tình thế cấp bách cũng không được hoảng loạn.  Lâm Nhất chậm rãi bước đi trong đó, kiếm ý tràn ngập quanh thân, linh khí thuộc tính lửa địa ngục sôi trào. Kiếm ý Bất Diệt tựa như một tấm màn ngăn vô hình, bất kể những… linh khí thuộc tính hỏa này có công kích bao nhiêu thì vẫn không cách nào thẩm thấu vào được.  So với hắn thì Liễu Vân có vẻ thảm hơn nhiều.  Hắn ta còn chưa đạt đến kiếm ý Thông Linh tiểu thành, trực tiếp bị linh khí thuộc tính hỏa ở đây thiêu đốt, kiếm ý quanh thân cháy hừng hực.  Sợ là còn chưa đi đến thành Hỏa Vũ thì kiếm ý đã bị tiêu hao sạch sẽ.  Nửa canh giờ sau, một tòa di tích Long thành không cách nào mô tả bằng lời xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Thành Hỏa Vũ, đến rồi!  Tốc độ của Lâm Nhất không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc, hắn đã đến di tích Long thành.  Sau khi tiến đến gần, bão cát biến mất, Lâm Nhất có hơi kinh ngạc khi phát hiện tòa Long thành khổng lồ này còn hoang phế hơn so với trong tưởng tượng.  Hầu hết kiến trúc đều chôn vùi dưới cát vàng, liếc nhìn thật sự rất hoang vu.  Tuy nhiên, ngay khi đặt chân vào di tích Long thành, Lâm Nhất liền phát hiện linh khí thuộc tính hỏa cuồng bạo bỗng nhiên có xu hướng dịu lại, nhưng phải cẩn thận cảm nhận mới phát giác được.  Những… linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng này không hoàn toàn tiêu tán, mà dung nhập vào trong không khí, cũng có nghĩa là mỗi một nhịp thở, chúng sẽ tràn vào trong cơ thể, dù có đóng chặt lỗ chân lông, không hô hấp thì cũng sẽ thẩm thấu vào.  Lâm Nhất rót kiếm ý vào đôi mắt, hắn lập tức nhìn thấy rất nhiều đốm lửa màu đen mà mắt thường không thấy được, ngay cả kiếm ý cũng không thể chém vỡ chút.  Tính công kích của đốm lửa đen không quá mức trí mạng, nhưng nếu tích tụ đến một mức độ nhất định thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.  “Thì ra là thế!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt!  Tiến vào hoang nguyên chưa được bao xa, đoàn người đã đối mặt với sóng nhiệt ngập trời, cả bọn lập tức thôi thúc chân nguyên. Ngẩng đầu nhìn lại, di tích Long thành ở trung tâm hoang nguyên không hề gần như bọn họ đã nghĩ.  Không bao lâu nữa sẽ có bão cát.  Vốn đã nóng bỏng khó chịu, toàn thân cứ như bị lửa đốt, cuồng phong nổi lên lại càng thêm khó mà chịu được.  Những người miễn cưỡng tụ lại cùng nhau lập tức bị đánh tan tác, khoảng cách giữa người với người ngày càng kéo giãn.  “Mọi người chớ loạn, sau khi vào thành nhớ nhanh chóng tụ họp”.  Bên tai vang lên âm thanh của Trần Huyền, Lâm Nhất liếc nhìn trận bão cát đang ập đến, khẽ lắc đầu.  Ngoại trừ mấy người Tần Phong, Diêm Khôi còn có thể miễn cưỡng duy trì phương hướng thì trên cơ bản, những người khác đều đã mất phương hướng. Dưới sự ảnh hưởng của Nhật Diệu Chi Linh, linh khí thuộc tính hỏa trong không khí quá mức điên cuồng.  Không có một giây phút nào mà không giống như đang ở trong dung nham, mồ hôi đầm đìa, tầm mắt đã sớm trở nên mơ hồ.  Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, mau chóng đi đến Long thành, dù tình thế cấp bách cũng không được hoảng loạn.  Lâm Nhất chậm rãi bước đi trong đó, kiếm ý tràn ngập quanh thân, linh khí thuộc tính lửa địa ngục sôi trào. Kiếm ý Bất Diệt tựa như một tấm màn ngăn vô hình, bất kể những… linh khí thuộc tính hỏa này có công kích bao nhiêu thì vẫn không cách nào thẩm thấu vào được.  So với hắn thì Liễu Vân có vẻ thảm hơn nhiều.  Hắn ta còn chưa đạt đến kiếm ý Thông Linh tiểu thành, trực tiếp bị linh khí thuộc tính hỏa ở đây thiêu đốt, kiếm ý quanh thân cháy hừng hực.  Sợ là còn chưa đi đến thành Hỏa Vũ thì kiếm ý đã bị tiêu hao sạch sẽ.  Nửa canh giờ sau, một tòa di tích Long thành không cách nào mô tả bằng lời xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Thành Hỏa Vũ, đến rồi!  Tốc độ của Lâm Nhất không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc, hắn đã đến di tích Long thành.  Sau khi tiến đến gần, bão cát biến mất, Lâm Nhất có hơi kinh ngạc khi phát hiện tòa Long thành khổng lồ này còn hoang phế hơn so với trong tưởng tượng.  Hầu hết kiến trúc đều chôn vùi dưới cát vàng, liếc nhìn thật sự rất hoang vu.  Tuy nhiên, ngay khi đặt chân vào di tích Long thành, Lâm Nhất liền phát hiện linh khí thuộc tính hỏa cuồng bạo bỗng nhiên có xu hướng dịu lại, nhưng phải cẩn thận cảm nhận mới phát giác được.  Những… linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng này không hoàn toàn tiêu tán, mà dung nhập vào trong không khí, cũng có nghĩa là mỗi một nhịp thở, chúng sẽ tràn vào trong cơ thể, dù có đóng chặt lỗ chân lông, không hô hấp thì cũng sẽ thẩm thấu vào.  Lâm Nhất rót kiếm ý vào đôi mắt, hắn lập tức nhìn thấy rất nhiều đốm lửa màu đen mà mắt thường không thấy được, ngay cả kiếm ý cũng không thể chém vỡ chút.  Tính công kích của đốm lửa đen không quá mức trí mạng, nhưng nếu tích tụ đến một mức độ nhất định thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.  “Thì ra là thế!”  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Xoạt!  Tiến vào hoang nguyên chưa được bao xa, đoàn người đã đối mặt với sóng nhiệt ngập trời, cả bọn lập tức thôi thúc chân nguyên. Ngẩng đầu nhìn lại, di tích Long thành ở trung tâm hoang nguyên không hề gần như bọn họ đã nghĩ.  Không bao lâu nữa sẽ có bão cát.  Vốn đã nóng bỏng khó chịu, toàn thân cứ như bị lửa đốt, cuồng phong nổi lên lại càng thêm khó mà chịu được.  Những người miễn cưỡng tụ lại cùng nhau lập tức bị đánh tan tác, khoảng cách giữa người với người ngày càng kéo giãn.  “Mọi người chớ loạn, sau khi vào thành nhớ nhanh chóng tụ họp”.  Bên tai vang lên âm thanh của Trần Huyền, Lâm Nhất liếc nhìn trận bão cát đang ập đến, khẽ lắc đầu.  Ngoại trừ mấy người Tần Phong, Diêm Khôi còn có thể miễn cưỡng duy trì phương hướng thì trên cơ bản, những người khác đều đã mất phương hướng. Dưới sự ảnh hưởng của Nhật Diệu Chi Linh, linh khí thuộc tính hỏa trong không khí quá mức điên cuồng.  Không có một giây phút nào mà không giống như đang ở trong dung nham, mồ hôi đầm đìa, tầm mắt đã sớm trở nên mơ hồ.  Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, mau chóng đi đến Long thành, dù tình thế cấp bách cũng không được hoảng loạn.  Lâm Nhất chậm rãi bước đi trong đó, kiếm ý tràn ngập quanh thân, linh khí thuộc tính lửa địa ngục sôi trào. Kiếm ý Bất Diệt tựa như một tấm màn ngăn vô hình, bất kể những… linh khí thuộc tính hỏa này có công kích bao nhiêu thì vẫn không cách nào thẩm thấu vào được.  So với hắn thì Liễu Vân có vẻ thảm hơn nhiều.  Hắn ta còn chưa đạt đến kiếm ý Thông Linh tiểu thành, trực tiếp bị linh khí thuộc tính hỏa ở đây thiêu đốt, kiếm ý quanh thân cháy hừng hực.  Sợ là còn chưa đi đến thành Hỏa Vũ thì kiếm ý đã bị tiêu hao sạch sẽ.  Nửa canh giờ sau, một tòa di tích Long thành không cách nào mô tả bằng lời xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất.  Thành Hỏa Vũ, đến rồi!  Tốc độ của Lâm Nhất không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc, hắn đã đến di tích Long thành.  Sau khi tiến đến gần, bão cát biến mất, Lâm Nhất có hơi kinh ngạc khi phát hiện tòa Long thành khổng lồ này còn hoang phế hơn so với trong tưởng tượng.  Hầu hết kiến trúc đều chôn vùi dưới cát vàng, liếc nhìn thật sự rất hoang vu.  Tuy nhiên, ngay khi đặt chân vào di tích Long thành, Lâm Nhất liền phát hiện linh khí thuộc tính hỏa cuồng bạo bỗng nhiên có xu hướng dịu lại, nhưng phải cẩn thận cảm nhận mới phát giác được.  Những… linh khí thuộc tính hỏa điên cuồng này không hoàn toàn tiêu tán, mà dung nhập vào trong không khí, cũng có nghĩa là mỗi một nhịp thở, chúng sẽ tràn vào trong cơ thể, dù có đóng chặt lỗ chân lông, không hô hấp thì cũng sẽ thẩm thấu vào.  Lâm Nhất rót kiếm ý vào đôi mắt, hắn lập tức nhìn thấy rất nhiều đốm lửa màu đen mà mắt thường không thấy được, ngay cả kiếm ý cũng không thể chém vỡ chút.  Tính công kích của đốm lửa đen không quá mức trí mạng, nhưng nếu tích tụ đến một mức độ nhất định thì sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.  “Thì ra là thế!”  

Chương 3215