“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3240
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Trần Khung đỏ lên, lập tức xấu hổ không thôi. Đúng là miệng quạ đen, tốt không linh xui thì linh, muốn xem trò cười của người khác, kết quả mình lại thành trò cười. Nhưng lại không thể cười nổi, Trần Khung vô cùng hổ thẹn, tức giận nói: “Tên khốn đó, hai ta cũng quên mất hắn là kiếm khách, còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh, rất giỏi khắc chế Ma cương. Phải nhanh chóng đuổi theo hắn mới được, nếu không hai ta thật sự sẽ bị hắn bỏ xa”. Đường đường hai nhân tài của giới vực cao cấp, nếu bị một thằng nhóc của Huyền Hoàng Giới đùa bỡn, trò cười này sẽ rất khó coi. “Đợi một lát”. Tiên Vân Chân gọi Trần Khung đã co chân muốn đuổi theo. “Ý gì?” Trần Khung khó hiểu hỏi, bây giờ còn đợi gì nữa. Tiên Vân Chân nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc, nói: “Ngươi ngu à, chỗ này nhiều lối rẽ như vậy, ngươi tùy tiện đi vào lối nào cũng sẽ bị Ma cương vây công. Phải tìm được con đường mà hắn đi, nếu không mãi mãi cũng không thể đuổi kịp hắn”. Tâm tư hắn ta rốt cuộc cũng tinh tế hơn nhiều, một lời làm tỉnh người trong mộng, Trần Khung bừng tỉnh. Nhưng ở đây có quá nhiều lối rẽ, tìm kiếm cũng hơi rắc rối, song chung quy cũng đã có một tia hi vọng đuổi kịp đối phương. Trong điện chính ở tầng hai lầu tàng bảo, một người một mèo sớm đã giết đến nơi. Trảm Thiên tam kiếm, Kén Lôi. Ầm! Hai trưởng lão Ma cương thủ các nổ tung thành vô số mảnh vụn trước mặt Lâm Nhất. Kén Lôi này càng ngày càng thuần thục. Lâm Nhất đưa Táng Hoa vào vỏ, đặt vào hộp đựng kiếm trở lại, quan sát điện chính của tầng thứ hai. Khác với bảo rương trong tầng một, điện chính tầng hai xếp đầy các loại võ học Tạo Hóa, nhìn kỹ lại thì có đến mấy chục cuốn. Xem kỹ một phen, đa số đều là võ học Tạo Hóa hạ phẩm và trung phẩm, võ học Tạo Hóa thượng phẩm rất ít ỏi. Còn võ học Tạo Hóa cao cấp thì xem xong hoàn toàn ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy. Đừng nói là võ học Tạo Hóa cao cấp hoàn chỉnh, ngay cả tàn quyển cũng không thấy. Nhưng Lâm Nhất vẫn chọn ra mấy cuốn võ học Tạo Hóa cao cấp đó, sau đó cẩn thận cất đi. Số này ở bên ngoài cũng là một tài sản cực kỳ khổng lồ. Lâm Nhất phải để lại cho những người bạn ở Huyền Hoàng Giới như Phương Thiếu Vũ, Chúc Thanh Sơn, có một số võ học Tạo Hóa đủ để họ có tư cách độ kiếp. “Với nội tình của gia tộc này chắc chắn có võ học Tạo Hóa cao cấp, nếu đoán không sai thì có lẽ nó ở tầng cao hơn. Đáng tiếc… lầu tàng bảo này chỉ còn lại ba tầng dưới”. Lâm Nhất phỏng đoán trong ba tầng này chưa chắc đã có võ học Tạo Hóa, mỗi tầng có lẽ đều cất giữ các bảo vật khác nhau, tầng cao nhất thì cất giữ các bảo vật phẩm cấp cao nhất. Vù!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Trần Khung đỏ lên, lập tức xấu hổ không thôi. Đúng là miệng quạ đen, tốt không linh xui thì linh, muốn xem trò cười của người khác, kết quả mình lại thành trò cười. Nhưng lại không thể cười nổi, Trần Khung vô cùng hổ thẹn, tức giận nói: “Tên khốn đó, hai ta cũng quên mất hắn là kiếm khách, còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh, rất giỏi khắc chế Ma cương. Phải nhanh chóng đuổi theo hắn mới được, nếu không hai ta thật sự sẽ bị hắn bỏ xa”. Đường đường hai nhân tài của giới vực cao cấp, nếu bị một thằng nhóc của Huyền Hoàng Giới đùa bỡn, trò cười này sẽ rất khó coi. “Đợi một lát”. Tiên Vân Chân gọi Trần Khung đã co chân muốn đuổi theo. “Ý gì?” Trần Khung khó hiểu hỏi, bây giờ còn đợi gì nữa. Tiên Vân Chân nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc, nói: “Ngươi ngu à, chỗ này nhiều lối rẽ như vậy, ngươi tùy tiện đi vào lối nào cũng sẽ bị Ma cương vây công. Phải tìm được con đường mà hắn đi, nếu không mãi mãi cũng không thể đuổi kịp hắn”. Tâm tư hắn ta rốt cuộc cũng tinh tế hơn nhiều, một lời làm tỉnh người trong mộng, Trần Khung bừng tỉnh. Nhưng ở đây có quá nhiều lối rẽ, tìm kiếm cũng hơi rắc rối, song chung quy cũng đã có một tia hi vọng đuổi kịp đối phương. Trong điện chính ở tầng hai lầu tàng bảo, một người một mèo sớm đã giết đến nơi. Trảm Thiên tam kiếm, Kén Lôi. Ầm! Hai trưởng lão Ma cương thủ các nổ tung thành vô số mảnh vụn trước mặt Lâm Nhất. Kén Lôi này càng ngày càng thuần thục. Lâm Nhất đưa Táng Hoa vào vỏ, đặt vào hộp đựng kiếm trở lại, quan sát điện chính của tầng thứ hai. Khác với bảo rương trong tầng một, điện chính tầng hai xếp đầy các loại võ học Tạo Hóa, nhìn kỹ lại thì có đến mấy chục cuốn. Xem kỹ một phen, đa số đều là võ học Tạo Hóa hạ phẩm và trung phẩm, võ học Tạo Hóa thượng phẩm rất ít ỏi. Còn võ học Tạo Hóa cao cấp thì xem xong hoàn toàn ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy. Đừng nói là võ học Tạo Hóa cao cấp hoàn chỉnh, ngay cả tàn quyển cũng không thấy. Nhưng Lâm Nhất vẫn chọn ra mấy cuốn võ học Tạo Hóa cao cấp đó, sau đó cẩn thận cất đi. Số này ở bên ngoài cũng là một tài sản cực kỳ khổng lồ. Lâm Nhất phải để lại cho những người bạn ở Huyền Hoàng Giới như Phương Thiếu Vũ, Chúc Thanh Sơn, có một số võ học Tạo Hóa đủ để họ có tư cách độ kiếp. “Với nội tình của gia tộc này chắc chắn có võ học Tạo Hóa cao cấp, nếu đoán không sai thì có lẽ nó ở tầng cao hơn. Đáng tiếc… lầu tàng bảo này chỉ còn lại ba tầng dưới”. Lâm Nhất phỏng đoán trong ba tầng này chưa chắc đã có võ học Tạo Hóa, mỗi tầng có lẽ đều cất giữ các bảo vật khác nhau, tầng cao nhất thì cất giữ các bảo vật phẩm cấp cao nhất. Vù!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sắc mặt Trần Khung đỏ lên, lập tức xấu hổ không thôi. Đúng là miệng quạ đen, tốt không linh xui thì linh, muốn xem trò cười của người khác, kết quả mình lại thành trò cười. Nhưng lại không thể cười nổi, Trần Khung vô cùng hổ thẹn, tức giận nói: “Tên khốn đó, hai ta cũng quên mất hắn là kiếm khách, còn là kiếm khách nắm giữ kiếm ý Thông Linh, rất giỏi khắc chế Ma cương. Phải nhanh chóng đuổi theo hắn mới được, nếu không hai ta thật sự sẽ bị hắn bỏ xa”. Đường đường hai nhân tài của giới vực cao cấp, nếu bị một thằng nhóc của Huyền Hoàng Giới đùa bỡn, trò cười này sẽ rất khó coi. “Đợi một lát”. Tiên Vân Chân gọi Trần Khung đã co chân muốn đuổi theo. “Ý gì?” Trần Khung khó hiểu hỏi, bây giờ còn đợi gì nữa. Tiên Vân Chân nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc, nói: “Ngươi ngu à, chỗ này nhiều lối rẽ như vậy, ngươi tùy tiện đi vào lối nào cũng sẽ bị Ma cương vây công. Phải tìm được con đường mà hắn đi, nếu không mãi mãi cũng không thể đuổi kịp hắn”. Tâm tư hắn ta rốt cuộc cũng tinh tế hơn nhiều, một lời làm tỉnh người trong mộng, Trần Khung bừng tỉnh. Nhưng ở đây có quá nhiều lối rẽ, tìm kiếm cũng hơi rắc rối, song chung quy cũng đã có một tia hi vọng đuổi kịp đối phương. Trong điện chính ở tầng hai lầu tàng bảo, một người một mèo sớm đã giết đến nơi. Trảm Thiên tam kiếm, Kén Lôi. Ầm! Hai trưởng lão Ma cương thủ các nổ tung thành vô số mảnh vụn trước mặt Lâm Nhất. Kén Lôi này càng ngày càng thuần thục. Lâm Nhất đưa Táng Hoa vào vỏ, đặt vào hộp đựng kiếm trở lại, quan sát điện chính của tầng thứ hai. Khác với bảo rương trong tầng một, điện chính tầng hai xếp đầy các loại võ học Tạo Hóa, nhìn kỹ lại thì có đến mấy chục cuốn. Xem kỹ một phen, đa số đều là võ học Tạo Hóa hạ phẩm và trung phẩm, võ học Tạo Hóa thượng phẩm rất ít ỏi. Còn võ học Tạo Hóa cao cấp thì xem xong hoàn toàn ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy. Đừng nói là võ học Tạo Hóa cao cấp hoàn chỉnh, ngay cả tàn quyển cũng không thấy. Nhưng Lâm Nhất vẫn chọn ra mấy cuốn võ học Tạo Hóa cao cấp đó, sau đó cẩn thận cất đi. Số này ở bên ngoài cũng là một tài sản cực kỳ khổng lồ. Lâm Nhất phải để lại cho những người bạn ở Huyền Hoàng Giới như Phương Thiếu Vũ, Chúc Thanh Sơn, có một số võ học Tạo Hóa đủ để họ có tư cách độ kiếp. “Với nội tình của gia tộc này chắc chắn có võ học Tạo Hóa cao cấp, nếu đoán không sai thì có lẽ nó ở tầng cao hơn. Đáng tiếc… lầu tàng bảo này chỉ còn lại ba tầng dưới”. Lâm Nhất phỏng đoán trong ba tầng này chưa chắc đã có võ học Tạo Hóa, mỗi tầng có lẽ đều cất giữ các bảo vật khác nhau, tầng cao nhất thì cất giữ các bảo vật phẩm cấp cao nhất. Vù!