“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3250
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy nổi da gà. Tranh giành bảo vật với thiên tài của Giới Vực cấp cao thì thôi đi, lại còn lấy sạch tất cả bảo vật trong lầu bảo tàng. Nếu tin này truyền ra ngoài, e rằng Trần Khung và Tiên Vân Chân sẽ mất hết mặt mũi. “Hai vị đúng là nhớ nhung tại hại, có điều… bảo vật trong lầu bảo tàng đều là vật vô chủ, đừng nói như ta lấy đi đồ của các ngươi như thế”, Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Trần Khung và Tiên Chân Nhân đang tỏ thái độ hùng hổ, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi. Hai người này đúng là dai như đỉa, đầu tiên là Trần Khung, sau đó thì đến Tiên Vân Chân. Người trước muốn thăm dò hắn, nếu không vì hắn có chút thực lực, e rằng đã bị người này đánh chết từ lâu rồi. Còn Tiên Vân Chân thì càng quá đáng hơn, xấu xa bày mưu tính kế với hắn, còn muốn ra oai phủ đầu hắn. Thật sự cho rằng hắn là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp à? Trong lúc nói chuyện, một uy áp Thiên Phách lặng lẽ tản ra từ trên người Lâm Nhất, dễ dàng giải trừ áp lực hai người liên thủ mang đến. Trước khi đột phá Thiên Phách, Lâm Nhất đã không sợ hai người họ, bây giờ đã đột phá, thực lực tăng mạnh, càng không cần phải để tâm đến hai người họ. “Thì ra là đột phá Thiên Phách rồi, chẳng trách lại to gan như thế, nhưng ngươi vẫn không đủ tư cách ở trước mặt ta đâu. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa bảo vật trong lầu ra đây đi!” Trần Khung hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên ra tay. Trước đó luận bàn chịu thiệt thòi bới Lâm Nhất, trong lòng Trần Khung vẫn còn cảm thấy vướng mắc, hôm nay vừa khéo trở mặt, có thể dạy Lâm Nhất một bài học làm người, để hắn biết thiên tài của Giới Vực cấp cao là tồn tại mà hắn không thể động vào! Vù! Trần Khung bay lên trời, trên người bộc phát ra khí thế hoả diễm vô cùng nóng bỏng, nhanh tay tấn công Lâm Nhất. Lúc này, hắn ta hoàn toàn không nương tay, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm gần như đại thành được hắn ta điều động đến mức tối đa. Hai khí hải lớn đồng thời được sử dụng, chân nguyên đáng sợ dâng trào, khí thế mạnh mẽ trông tựa như một con liệt mã lao ra từ trong mặt trời. “Tự tìm đường chết!” Lâm Nhất cau mày, trong mắt loé lên hàn mang ác liệt, bài học trước đó đúng là chưa đủ. Ầm! Hắn đồng thời điều động hai kiếm quyết, khí hải rộng nghìn trượng ở vùng Tử Hải bắt đầu sôi trào. Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ tay đánh ra một quyền để đỡ. Sau khi đột phá Thiên Phách, hắn cũng muốn thử rốt cuộc chân nguyên có còn chênh lệch với thiên tài của Giới Vực cấp cao không. Oanh! Quyền mang va vào nhau, mặt đất dưới chân hai người nhanh chóng nứt ra vì dư âm, sau đó ầm ầm nổ tung. Bụi đất tung bay, vô số đá vụn bay lên dưới dư âm, liên tục dâng cao. Ầm! Ầm! Ầm!Hai người bình tĩnh đối đầu với nhau điên cuồng, kình khí chấn động khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt, chớp mắt đã lan rộng ra mấy nghìn mét. Dưới sự giao đấu của hai người, không gian rộng lớn này như sắp nổ tung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy nổi da gà. Tranh giành bảo vật với thiên tài của Giới Vực cấp cao thì thôi đi, lại còn lấy sạch tất cả bảo vật trong lầu bảo tàng. Nếu tin này truyền ra ngoài, e rằng Trần Khung và Tiên Vân Chân sẽ mất hết mặt mũi. “Hai vị đúng là nhớ nhung tại hại, có điều… bảo vật trong lầu bảo tàng đều là vật vô chủ, đừng nói như ta lấy đi đồ của các ngươi như thế”, Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Trần Khung và Tiên Chân Nhân đang tỏ thái độ hùng hổ, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi. Hai người này đúng là dai như đỉa, đầu tiên là Trần Khung, sau đó thì đến Tiên Vân Chân. Người trước muốn thăm dò hắn, nếu không vì hắn có chút thực lực, e rằng đã bị người này đánh chết từ lâu rồi. Còn Tiên Vân Chân thì càng quá đáng hơn, xấu xa bày mưu tính kế với hắn, còn muốn ra oai phủ đầu hắn. Thật sự cho rằng hắn là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp à? Trong lúc nói chuyện, một uy áp Thiên Phách lặng lẽ tản ra từ trên người Lâm Nhất, dễ dàng giải trừ áp lực hai người liên thủ mang đến. Trước khi đột phá Thiên Phách, Lâm Nhất đã không sợ hai người họ, bây giờ đã đột phá, thực lực tăng mạnh, càng không cần phải để tâm đến hai người họ. “Thì ra là đột phá Thiên Phách rồi, chẳng trách lại to gan như thế, nhưng ngươi vẫn không đủ tư cách ở trước mặt ta đâu. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa bảo vật trong lầu ra đây đi!” Trần Khung hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên ra tay. Trước đó luận bàn chịu thiệt thòi bới Lâm Nhất, trong lòng Trần Khung vẫn còn cảm thấy vướng mắc, hôm nay vừa khéo trở mặt, có thể dạy Lâm Nhất một bài học làm người, để hắn biết thiên tài của Giới Vực cấp cao là tồn tại mà hắn không thể động vào! Vù! Trần Khung bay lên trời, trên người bộc phát ra khí thế hoả diễm vô cùng nóng bỏng, nhanh tay tấn công Lâm Nhất. Lúc này, hắn ta hoàn toàn không nương tay, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm gần như đại thành được hắn ta điều động đến mức tối đa. Hai khí hải lớn đồng thời được sử dụng, chân nguyên đáng sợ dâng trào, khí thế mạnh mẽ trông tựa như một con liệt mã lao ra từ trong mặt trời. “Tự tìm đường chết!” Lâm Nhất cau mày, trong mắt loé lên hàn mang ác liệt, bài học trước đó đúng là chưa đủ. Ầm! Hắn đồng thời điều động hai kiếm quyết, khí hải rộng nghìn trượng ở vùng Tử Hải bắt đầu sôi trào. Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ tay đánh ra một quyền để đỡ. Sau khi đột phá Thiên Phách, hắn cũng muốn thử rốt cuộc chân nguyên có còn chênh lệch với thiên tài của Giới Vực cấp cao không. Oanh! Quyền mang va vào nhau, mặt đất dưới chân hai người nhanh chóng nứt ra vì dư âm, sau đó ầm ầm nổ tung. Bụi đất tung bay, vô số đá vụn bay lên dưới dư âm, liên tục dâng cao. Ầm! Ầm! Ầm!Hai người bình tĩnh đối đầu với nhau điên cuồng, kình khí chấn động khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt, chớp mắt đã lan rộng ra mấy nghìn mét. Dưới sự giao đấu của hai người, không gian rộng lớn này như sắp nổ tung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mọi người đều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy nổi da gà. Tranh giành bảo vật với thiên tài của Giới Vực cấp cao thì thôi đi, lại còn lấy sạch tất cả bảo vật trong lầu bảo tàng. Nếu tin này truyền ra ngoài, e rằng Trần Khung và Tiên Vân Chân sẽ mất hết mặt mũi. “Hai vị đúng là nhớ nhung tại hại, có điều… bảo vật trong lầu bảo tàng đều là vật vô chủ, đừng nói như ta lấy đi đồ của các ngươi như thế”, Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Trần Khung và Tiên Chân Nhân đang tỏ thái độ hùng hổ, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi. Hai người này đúng là dai như đỉa, đầu tiên là Trần Khung, sau đó thì đến Tiên Vân Chân. Người trước muốn thăm dò hắn, nếu không vì hắn có chút thực lực, e rằng đã bị người này đánh chết từ lâu rồi. Còn Tiên Vân Chân thì càng quá đáng hơn, xấu xa bày mưu tính kế với hắn, còn muốn ra oai phủ đầu hắn. Thật sự cho rằng hắn là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp à? Trong lúc nói chuyện, một uy áp Thiên Phách lặng lẽ tản ra từ trên người Lâm Nhất, dễ dàng giải trừ áp lực hai người liên thủ mang đến. Trước khi đột phá Thiên Phách, Lâm Nhất đã không sợ hai người họ, bây giờ đã đột phá, thực lực tăng mạnh, càng không cần phải để tâm đến hai người họ. “Thì ra là đột phá Thiên Phách rồi, chẳng trách lại to gan như thế, nhưng ngươi vẫn không đủ tư cách ở trước mặt ta đâu. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa bảo vật trong lầu ra đây đi!” Trần Khung hừ lạnh một tiếng, là người đầu tiên ra tay. Trước đó luận bàn chịu thiệt thòi bới Lâm Nhất, trong lòng Trần Khung vẫn còn cảm thấy vướng mắc, hôm nay vừa khéo trở mặt, có thể dạy Lâm Nhất một bài học làm người, để hắn biết thiên tài của Giới Vực cấp cao là tồn tại mà hắn không thể động vào! Vù! Trần Khung bay lên trời, trên người bộc phát ra khí thế hoả diễm vô cùng nóng bỏng, nhanh tay tấn công Lâm Nhất. Lúc này, hắn ta hoàn toàn không nương tay, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm gần như đại thành được hắn ta điều động đến mức tối đa. Hai khí hải lớn đồng thời được sử dụng, chân nguyên đáng sợ dâng trào, khí thế mạnh mẽ trông tựa như một con liệt mã lao ra từ trong mặt trời. “Tự tìm đường chết!” Lâm Nhất cau mày, trong mắt loé lên hàn mang ác liệt, bài học trước đó đúng là chưa đủ. Ầm! Hắn đồng thời điều động hai kiếm quyết, khí hải rộng nghìn trượng ở vùng Tử Hải bắt đầu sôi trào. Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ tay đánh ra một quyền để đỡ. Sau khi đột phá Thiên Phách, hắn cũng muốn thử rốt cuộc chân nguyên có còn chênh lệch với thiên tài của Giới Vực cấp cao không. Oanh! Quyền mang va vào nhau, mặt đất dưới chân hai người nhanh chóng nứt ra vì dư âm, sau đó ầm ầm nổ tung. Bụi đất tung bay, vô số đá vụn bay lên dưới dư âm, liên tục dâng cao. Ầm! Ầm! Ầm!Hai người bình tĩnh đối đầu với nhau điên cuồng, kình khí chấn động khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt, chớp mắt đã lan rộng ra mấy nghìn mét. Dưới sự giao đấu của hai người, không gian rộng lớn này như sắp nổ tung.