“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3254
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trần Khung hoảng sợ, không nghĩ được nhiều, cố gắng rút sát chiêu của mình về lại. Bùm! Hai bóng người va vào nhau giữa không trung, vỡ đầu chảy máu, toàn thân đau đến mức không muốn sống nữa. “Hắn đã làm bằng cách nào?” “Kiếm ý Thông Linh đại thành đã rất đáng sợ, còn dung hợp với ý chí Phong Lôi nữa…” “Không phải ý chí Phong Lôi, đây là kiếm uy Thương Long, quái vật… Người này là một con quái vật!” Dùng kiếm ý Thông Linh bất diệt chém đứt trói buộc, sau đó nhấc đối phương lên như nhấc đồ chơi, thủ đoạn này khiến người ta trợn mắt ngoác mồm, vô cùng khiếp sợ. Bùm! Trần Khung và Tiên Vân Chân hộc máu, ngã mạnh xuống đất. Lâm Nhất duỗi tay chân, cơ thể bị Tù Long Chi Xúc trói đã bình thường trở lại, chỉ là khí huyết không được thuận cho lắm. Bí thuật này quả thật hơi kì lạ, chân nguyên và khí lực đều không thể thoát được, ngược lại khiến cho nó siết chặt hơn. Nếu thực lực không đủ, chỉ sợ sẽ bị siết thành mảnh nhỏ, may mà chiêu sát thủ của hắn luôn là kiếm của hắn. “Chết tiệt!” Trần Khung và Tiên Vân Chân bị đùa cợt giận tái mặt, sau khi đứng dậy lập tức lao về phía Lâm Nhất. Cả hai người đều thôi động khí hải của mình, chân nguyên dồi dào cuốn theo khí thế ngập trời vẫn khiến người ta không dám khinh thường. “Đến đúng lúc lắm”. Lâm Nhất xoè tay ra, kiếm ý tập trung trên lòng bàn tay, không chút do dự đỡ chiêu. Hai đại kiếm quyết thôi động, kiếm ý Thông Linh bất diệt biến ra ánh sao ngập trời đều tập trung ở lòng bàn tay. Tiếng kiếm khiến đất trời rung chuyển, Lâm Nhất bay lên không trung, tung một chưởng về phía hai người. Hoa mọc từ trong lòng bàn tay, ta đến từ trên trời! Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá! Kiếm thế mênh mông trên lòng bàn tay dễ dàng đâm xuyên tầng lớp uy áp trên người hai người. Đợi đến khi tiên hoa nở rộ, hai người lập tức bị đánh bay ra xa, chân nguyên hộ thể trên người vỡ vụn, tiếp tục hộc ra một búng máu. Trần Khung và Tiên Vân Chân vừa định hợp lực giết Lâm Nhất lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đồng thời thu chiêu phòng thủ. Lâm Nhất được thế không tha người, hai ngón tay khép lại thành kiếm, thi triển Trần Quang kiếm pháp một cách xuất thần nhập hoá. Dùng ngón tay làm kiếm, không thua kém gì khi dùng Táng Hoa, thiếu một phần sắc bén, thêm một phần ngông cuồng. Trong kiếm thế mênh mông này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, khuôn mặt đẹp như yêu tinh lạnh lùng tựa sương, hàng lông mày sắc bén, ngông cuồng giữa không gian này! Keng! Keng! Keng! Dưới áp lực của kiếm thế này, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể phát huy tu vi của mình, cả hai như con thuyền cô độc chao đảo sắp đổ giữa mưa to gió lớn. Trong nháy mắt, trên người hai người đã chồng chất vết thương, máu tuôn như suối. “Chết tiệt, tại sao kiếm ý này lại đáng sợ như vậy?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trần Khung hoảng sợ, không nghĩ được nhiều, cố gắng rút sát chiêu của mình về lại. Bùm! Hai bóng người va vào nhau giữa không trung, vỡ đầu chảy máu, toàn thân đau đến mức không muốn sống nữa. “Hắn đã làm bằng cách nào?” “Kiếm ý Thông Linh đại thành đã rất đáng sợ, còn dung hợp với ý chí Phong Lôi nữa…” “Không phải ý chí Phong Lôi, đây là kiếm uy Thương Long, quái vật… Người này là một con quái vật!” Dùng kiếm ý Thông Linh bất diệt chém đứt trói buộc, sau đó nhấc đối phương lên như nhấc đồ chơi, thủ đoạn này khiến người ta trợn mắt ngoác mồm, vô cùng khiếp sợ. Bùm! Trần Khung và Tiên Vân Chân hộc máu, ngã mạnh xuống đất. Lâm Nhất duỗi tay chân, cơ thể bị Tù Long Chi Xúc trói đã bình thường trở lại, chỉ là khí huyết không được thuận cho lắm. Bí thuật này quả thật hơi kì lạ, chân nguyên và khí lực đều không thể thoát được, ngược lại khiến cho nó siết chặt hơn. Nếu thực lực không đủ, chỉ sợ sẽ bị siết thành mảnh nhỏ, may mà chiêu sát thủ của hắn luôn là kiếm của hắn. “Chết tiệt!” Trần Khung và Tiên Vân Chân bị đùa cợt giận tái mặt, sau khi đứng dậy lập tức lao về phía Lâm Nhất. Cả hai người đều thôi động khí hải của mình, chân nguyên dồi dào cuốn theo khí thế ngập trời vẫn khiến người ta không dám khinh thường. “Đến đúng lúc lắm”. Lâm Nhất xoè tay ra, kiếm ý tập trung trên lòng bàn tay, không chút do dự đỡ chiêu. Hai đại kiếm quyết thôi động, kiếm ý Thông Linh bất diệt biến ra ánh sao ngập trời đều tập trung ở lòng bàn tay. Tiếng kiếm khiến đất trời rung chuyển, Lâm Nhất bay lên không trung, tung một chưởng về phía hai người. Hoa mọc từ trong lòng bàn tay, ta đến từ trên trời! Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá! Kiếm thế mênh mông trên lòng bàn tay dễ dàng đâm xuyên tầng lớp uy áp trên người hai người. Đợi đến khi tiên hoa nở rộ, hai người lập tức bị đánh bay ra xa, chân nguyên hộ thể trên người vỡ vụn, tiếp tục hộc ra một búng máu. Trần Khung và Tiên Vân Chân vừa định hợp lực giết Lâm Nhất lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đồng thời thu chiêu phòng thủ. Lâm Nhất được thế không tha người, hai ngón tay khép lại thành kiếm, thi triển Trần Quang kiếm pháp một cách xuất thần nhập hoá. Dùng ngón tay làm kiếm, không thua kém gì khi dùng Táng Hoa, thiếu một phần sắc bén, thêm một phần ngông cuồng. Trong kiếm thế mênh mông này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, khuôn mặt đẹp như yêu tinh lạnh lùng tựa sương, hàng lông mày sắc bén, ngông cuồng giữa không gian này! Keng! Keng! Keng! Dưới áp lực của kiếm thế này, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể phát huy tu vi của mình, cả hai như con thuyền cô độc chao đảo sắp đổ giữa mưa to gió lớn. Trong nháy mắt, trên người hai người đã chồng chất vết thương, máu tuôn như suối. “Chết tiệt, tại sao kiếm ý này lại đáng sợ như vậy?”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trần Khung hoảng sợ, không nghĩ được nhiều, cố gắng rút sát chiêu của mình về lại. Bùm! Hai bóng người va vào nhau giữa không trung, vỡ đầu chảy máu, toàn thân đau đến mức không muốn sống nữa. “Hắn đã làm bằng cách nào?” “Kiếm ý Thông Linh đại thành đã rất đáng sợ, còn dung hợp với ý chí Phong Lôi nữa…” “Không phải ý chí Phong Lôi, đây là kiếm uy Thương Long, quái vật… Người này là một con quái vật!” Dùng kiếm ý Thông Linh bất diệt chém đứt trói buộc, sau đó nhấc đối phương lên như nhấc đồ chơi, thủ đoạn này khiến người ta trợn mắt ngoác mồm, vô cùng khiếp sợ. Bùm! Trần Khung và Tiên Vân Chân hộc máu, ngã mạnh xuống đất. Lâm Nhất duỗi tay chân, cơ thể bị Tù Long Chi Xúc trói đã bình thường trở lại, chỉ là khí huyết không được thuận cho lắm. Bí thuật này quả thật hơi kì lạ, chân nguyên và khí lực đều không thể thoát được, ngược lại khiến cho nó siết chặt hơn. Nếu thực lực không đủ, chỉ sợ sẽ bị siết thành mảnh nhỏ, may mà chiêu sát thủ của hắn luôn là kiếm của hắn. “Chết tiệt!” Trần Khung và Tiên Vân Chân bị đùa cợt giận tái mặt, sau khi đứng dậy lập tức lao về phía Lâm Nhất. Cả hai người đều thôi động khí hải của mình, chân nguyên dồi dào cuốn theo khí thế ngập trời vẫn khiến người ta không dám khinh thường. “Đến đúng lúc lắm”. Lâm Nhất xoè tay ra, kiếm ý tập trung trên lòng bàn tay, không chút do dự đỡ chiêu. Hai đại kiếm quyết thôi động, kiếm ý Thông Linh bất diệt biến ra ánh sao ngập trời đều tập trung ở lòng bàn tay. Tiếng kiếm khiến đất trời rung chuyển, Lâm Nhất bay lên không trung, tung một chưởng về phía hai người. Hoa mọc từ trong lòng bàn tay, ta đến từ trên trời! Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá! Kiếm thế mênh mông trên lòng bàn tay dễ dàng đâm xuyên tầng lớp uy áp trên người hai người. Đợi đến khi tiên hoa nở rộ, hai người lập tức bị đánh bay ra xa, chân nguyên hộ thể trên người vỡ vụn, tiếp tục hộc ra một búng máu. Trần Khung và Tiên Vân Chân vừa định hợp lực giết Lâm Nhất lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đồng thời thu chiêu phòng thủ. Lâm Nhất được thế không tha người, hai ngón tay khép lại thành kiếm, thi triển Trần Quang kiếm pháp một cách xuất thần nhập hoá. Dùng ngón tay làm kiếm, không thua kém gì khi dùng Táng Hoa, thiếu một phần sắc bén, thêm một phần ngông cuồng. Trong kiếm thế mênh mông này, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, khuôn mặt đẹp như yêu tinh lạnh lùng tựa sương, hàng lông mày sắc bén, ngông cuồng giữa không gian này! Keng! Keng! Keng! Dưới áp lực của kiếm thế này, Trần Khung và Tiên Vân Chân hoàn toàn không thể phát huy tu vi của mình, cả hai như con thuyền cô độc chao đảo sắp đổ giữa mưa to gió lớn. Trong nháy mắt, trên người hai người đã chồng chất vết thương, máu tuôn như suối. “Chết tiệt, tại sao kiếm ý này lại đáng sợ như vậy?”