“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3258
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngựa Huyết Long kéo hộp gấm đến, mở ra rồi cuốn Thánh đan vào miệng trực tiếp nhai. Khóe miệng Trần Khung lập tức run rẩy, trong lòng thầm ức chế muốn chết, Thánh đan mà mình vất vả lắm mới tìm được lại bị con long miêu kia thuận miệng ăn. "Tạm biệt". Trần Khung liếc Lâm Nhất, thấy đối phương không định ngăn cản bèn lập tức xoay người rời đi chẳng dám ở lâu. Chuyện hôm nay quá chật vật, mai sau chắc chắn sẽ bị coi như trò hề. Tiên Vân Chân mặt mày xám ngoét, nghiến răng lấy ra hai trăm vạn đan Tinh Nguyên, còn phải lấy ra một viện Thánh đan ba sao. Ngựa Huyết Long vẫn không chút do dự, nuốt luôn viên Thánh đan ba sao kia. Tiên Vân Chân tức muốn hộc máu, lại là con long miêu kia! Con thú này đầu tiên là phá cửa lầu bảo tàng, khiến mình mất mặt, lại dọn sách hết bảo vật bên trong. Ngay cả một sợi lông cũng không để lại. Trước mắt, nó nuốt một viên Thánh đan song còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ giống như ăn trái cây. Tiên Vân Chân dằn cơn tức xuống, nhìn Lâm Nhất nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn còn chút lý trí, giết rồi thì ta và Vạn Mang giới sẽ không chết không ngừng. Nhưng, ân oán riêng giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ không cứ thể bỏ qua. Hôm nay, ngươi thả ta thì mai sau nhất định sẽ hối hận!" Hắn ta trái lại khá ngay thẳng, vẫn chưa giấu sự oán hận trong lòng. Lâm Nhất hờ hững, nhàn nhạt nói: "Hai người các ngươi vẫn chưa thật sự đụng vào ranh giới của ta, giết hay không chỉ là một suy nghĩ của ta mà thôi. Ngươi vẫn nên quý trọng cái mạng vừa nhặt về được đi. Nếu ta dám thả ngươi đi thì đương nhiên có lý do của nó. Nói thật, giờ ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một kiếm". "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Tiên Vân Chân hoàn toàn không tin, lạnh lùng liếc Lâm Nhất một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Nhất cong môi, không biết gì mãi mãi là đáng sợ nhất. Trước mắt, Lâm Nhất muốn giết hắn ta thì chỉ cần một kiếm cũng không phải là khoác lác. Trảm Thiên tam kiếm, mỗi một kiếm đều là sát chiêu mạnh nhất của hắn. Nói là một kiếm, nhưng bên trong cũng không chỉ là một kiếm đơn giản như vậy. Đằng xa, vô số ánh mắt đổ dồn đến nhìn Lâm Nhất với ánh mắt vô cùng khó tin. Khi hắn quay đầu lại nhìn thì những người kia lập tức vội vàng quay đi, nhanh chóng chạy xa. Một kẻ mà ngay cả giới vực cấp cao cũng dám vơ vét, muốn dùng họ trút giận thì cũng đừng nghĩ chạy. Chắc chắn rằng sau ngày hôm nay, danh tiếng của Lâm Nhất sẽ lan rộng trong di tích Long Thành. Người của giới vực cấp cao bị người giới vực cấp thấp vơ vét tài sản, chuyện đó vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở khu vực Thương Long. Lâm Nhất nhìn đám người kia rời đi, cũng mặc kệ họ, vừa hay có thể yên tĩnh hơn. "Bốn trăm vạn đan Tinh Nguyên cộng thêm võ kỹ Tạo Hóa mà mình để lại trước đó chắc cũng đủ đám Phương Thiếu Vũ vượt qua kiếp Thiên Phách... Chỉ tiếc hai viên Thánh đan, còn chưa nhìn kỹ trông thế nào đã bị con ngựa ngốc này ăn". Đương nhiên là Lâm Nhất vơ vét đan Tinh Nguyên cũng không phải cho mình dùng. Giờ, hắn đã có đan Tinh Thần càng tốt hơn nên hoàn toàn chướng mắt nó. Linh khí phát ra từ trong đan Tinh Nguyên còn chẳng thể so sánh nổi với đan Tinh Thần.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngựa Huyết Long kéo hộp gấm đến, mở ra rồi cuốn Thánh đan vào miệng trực tiếp nhai. Khóe miệng Trần Khung lập tức run rẩy, trong lòng thầm ức chế muốn chết, Thánh đan mà mình vất vả lắm mới tìm được lại bị con long miêu kia thuận miệng ăn. "Tạm biệt". Trần Khung liếc Lâm Nhất, thấy đối phương không định ngăn cản bèn lập tức xoay người rời đi chẳng dám ở lâu. Chuyện hôm nay quá chật vật, mai sau chắc chắn sẽ bị coi như trò hề. Tiên Vân Chân mặt mày xám ngoét, nghiến răng lấy ra hai trăm vạn đan Tinh Nguyên, còn phải lấy ra một viện Thánh đan ba sao. Ngựa Huyết Long vẫn không chút do dự, nuốt luôn viên Thánh đan ba sao kia. Tiên Vân Chân tức muốn hộc máu, lại là con long miêu kia! Con thú này đầu tiên là phá cửa lầu bảo tàng, khiến mình mất mặt, lại dọn sách hết bảo vật bên trong. Ngay cả một sợi lông cũng không để lại. Trước mắt, nó nuốt một viên Thánh đan song còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ giống như ăn trái cây. Tiên Vân Chân dằn cơn tức xuống, nhìn Lâm Nhất nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn còn chút lý trí, giết rồi thì ta và Vạn Mang giới sẽ không chết không ngừng. Nhưng, ân oán riêng giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ không cứ thể bỏ qua. Hôm nay, ngươi thả ta thì mai sau nhất định sẽ hối hận!" Hắn ta trái lại khá ngay thẳng, vẫn chưa giấu sự oán hận trong lòng. Lâm Nhất hờ hững, nhàn nhạt nói: "Hai người các ngươi vẫn chưa thật sự đụng vào ranh giới của ta, giết hay không chỉ là một suy nghĩ của ta mà thôi. Ngươi vẫn nên quý trọng cái mạng vừa nhặt về được đi. Nếu ta dám thả ngươi đi thì đương nhiên có lý do của nó. Nói thật, giờ ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một kiếm". "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Tiên Vân Chân hoàn toàn không tin, lạnh lùng liếc Lâm Nhất một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Nhất cong môi, không biết gì mãi mãi là đáng sợ nhất. Trước mắt, Lâm Nhất muốn giết hắn ta thì chỉ cần một kiếm cũng không phải là khoác lác. Trảm Thiên tam kiếm, mỗi một kiếm đều là sát chiêu mạnh nhất của hắn. Nói là một kiếm, nhưng bên trong cũng không chỉ là một kiếm đơn giản như vậy. Đằng xa, vô số ánh mắt đổ dồn đến nhìn Lâm Nhất với ánh mắt vô cùng khó tin. Khi hắn quay đầu lại nhìn thì những người kia lập tức vội vàng quay đi, nhanh chóng chạy xa. Một kẻ mà ngay cả giới vực cấp cao cũng dám vơ vét, muốn dùng họ trút giận thì cũng đừng nghĩ chạy. Chắc chắn rằng sau ngày hôm nay, danh tiếng của Lâm Nhất sẽ lan rộng trong di tích Long Thành. Người của giới vực cấp cao bị người giới vực cấp thấp vơ vét tài sản, chuyện đó vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở khu vực Thương Long. Lâm Nhất nhìn đám người kia rời đi, cũng mặc kệ họ, vừa hay có thể yên tĩnh hơn. "Bốn trăm vạn đan Tinh Nguyên cộng thêm võ kỹ Tạo Hóa mà mình để lại trước đó chắc cũng đủ đám Phương Thiếu Vũ vượt qua kiếp Thiên Phách... Chỉ tiếc hai viên Thánh đan, còn chưa nhìn kỹ trông thế nào đã bị con ngựa ngốc này ăn". Đương nhiên là Lâm Nhất vơ vét đan Tinh Nguyên cũng không phải cho mình dùng. Giờ, hắn đã có đan Tinh Thần càng tốt hơn nên hoàn toàn chướng mắt nó. Linh khí phát ra từ trong đan Tinh Nguyên còn chẳng thể so sánh nổi với đan Tinh Thần.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngựa Huyết Long kéo hộp gấm đến, mở ra rồi cuốn Thánh đan vào miệng trực tiếp nhai. Khóe miệng Trần Khung lập tức run rẩy, trong lòng thầm ức chế muốn chết, Thánh đan mà mình vất vả lắm mới tìm được lại bị con long miêu kia thuận miệng ăn. "Tạm biệt". Trần Khung liếc Lâm Nhất, thấy đối phương không định ngăn cản bèn lập tức xoay người rời đi chẳng dám ở lâu. Chuyện hôm nay quá chật vật, mai sau chắc chắn sẽ bị coi như trò hề. Tiên Vân Chân mặt mày xám ngoét, nghiến răng lấy ra hai trăm vạn đan Tinh Nguyên, còn phải lấy ra một viện Thánh đan ba sao. Ngựa Huyết Long vẫn không chút do dự, nuốt luôn viên Thánh đan ba sao kia. Tiên Vân Chân tức muốn hộc máu, lại là con long miêu kia! Con thú này đầu tiên là phá cửa lầu bảo tàng, khiến mình mất mặt, lại dọn sách hết bảo vật bên trong. Ngay cả một sợi lông cũng không để lại. Trước mắt, nó nuốt một viên Thánh đan song còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ giống như ăn trái cây. Tiên Vân Chân dằn cơn tức xuống, nhìn Lâm Nhất nói: "Rốt cuộc ngươi vẫn còn chút lý trí, giết rồi thì ta và Vạn Mang giới sẽ không chết không ngừng. Nhưng, ân oán riêng giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ không cứ thể bỏ qua. Hôm nay, ngươi thả ta thì mai sau nhất định sẽ hối hận!" Hắn ta trái lại khá ngay thẳng, vẫn chưa giấu sự oán hận trong lòng. Lâm Nhất hờ hững, nhàn nhạt nói: "Hai người các ngươi vẫn chưa thật sự đụng vào ranh giới của ta, giết hay không chỉ là một suy nghĩ của ta mà thôi. Ngươi vẫn nên quý trọng cái mạng vừa nhặt về được đi. Nếu ta dám thả ngươi đi thì đương nhiên có lý do của nó. Nói thật, giờ ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một kiếm". "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Tiên Vân Chân hoàn toàn không tin, lạnh lùng liếc Lâm Nhất một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Nhất cong môi, không biết gì mãi mãi là đáng sợ nhất. Trước mắt, Lâm Nhất muốn giết hắn ta thì chỉ cần một kiếm cũng không phải là khoác lác. Trảm Thiên tam kiếm, mỗi một kiếm đều là sát chiêu mạnh nhất của hắn. Nói là một kiếm, nhưng bên trong cũng không chỉ là một kiếm đơn giản như vậy. Đằng xa, vô số ánh mắt đổ dồn đến nhìn Lâm Nhất với ánh mắt vô cùng khó tin. Khi hắn quay đầu lại nhìn thì những người kia lập tức vội vàng quay đi, nhanh chóng chạy xa. Một kẻ mà ngay cả giới vực cấp cao cũng dám vơ vét, muốn dùng họ trút giận thì cũng đừng nghĩ chạy. Chắc chắn rằng sau ngày hôm nay, danh tiếng của Lâm Nhất sẽ lan rộng trong di tích Long Thành. Người của giới vực cấp cao bị người giới vực cấp thấp vơ vét tài sản, chuyện đó vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở khu vực Thương Long. Lâm Nhất nhìn đám người kia rời đi, cũng mặc kệ họ, vừa hay có thể yên tĩnh hơn. "Bốn trăm vạn đan Tinh Nguyên cộng thêm võ kỹ Tạo Hóa mà mình để lại trước đó chắc cũng đủ đám Phương Thiếu Vũ vượt qua kiếp Thiên Phách... Chỉ tiếc hai viên Thánh đan, còn chưa nhìn kỹ trông thế nào đã bị con ngựa ngốc này ăn". Đương nhiên là Lâm Nhất vơ vét đan Tinh Nguyên cũng không phải cho mình dùng. Giờ, hắn đã có đan Tinh Thần càng tốt hơn nên hoàn toàn chướng mắt nó. Linh khí phát ra từ trong đan Tinh Nguyên còn chẳng thể so sánh nổi với đan Tinh Thần.