“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3268
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả hai đều thôi thúc khí hải đến cực hạn, dùng một khí thế vô cùng khủng bố xông về phía Lâm Nhất. Ong! Ong! Vẻ sắc bén tung hoành ngang dọc trong mắt Lâm Nhất, Táng Hoa trong hộp kiếm trên lưng hắn điên cuồng chấn động, nó đã cất trong hộp lâu lắm nên khao khát có một trận chiến. Lâm Nhất cũng hơi kinh ngạc trước chiến ý mà Táng Hoa tỏa ra, nghĩ bụng hai người này cũng không đáng giá ngươi ra khỏi vỏ. Ngay cả khi đánh nhau với Trần Khung và Tiên Vân Chân của giới vực cấp cao thì Táng Hoa cũng không ra khỏi vỏ. Huống chi là mấy con chó con mèo này. Thôi, dù gì trong lúc thăng lên đạo binh cũng cần phải uống máu. Dù sao cũng chẳng qua chỉ là một kiếm, chỉ thoáng chốc, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định. "Ha ha ha, tên nhóc nhà ngươi sợ ngu người rồi hả? Chưa thấy Thiên Phách nhất trọng thiên đáng sợ đến mức nào đúng không. Có điều, giờ muốn chạy cũng muộn rồi!" Bùi Vũ và Lãnh Nhạc thấy mình đánh đến trước mặt rồi mà Lâm Nhất kia vẫn chẳng thèm để ý thì không khỏi toát ra vẻ mặt tàn nhẫn cười như điên. Suy cho cùng chỉ là cảnh giới Thiên Phách, chưa độ kiếp thì cũng vẫn là con kiến trước mặt hai người họ, sao có thể chịu nổi uy áp do cả hai hợp tác. "Cẩn thận!" Trần Huyền hoảng sợ, không nhịn được hét lên thất thanh. Nhưng mặt mày Lâm Nhất vẫn không chút cảm xúc, chỉ bước lên trước một bước, vươn tay khẽ vẫy, bộp! Hộp kiếm văng ra, năm ngón tay hắn chộp một cái nắm lấy chiêu kiếm. Ngay khi sát chiêu của hai người sắp hạ xuống thì rút kiếm ra khỏi vỏ. Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi! Thoáng chốc đã có kiếm quang khủng bố bắn ra từ trong vỏ kiếm, được rót vào chân nguyên, thắp sáng cả một mảnh không gian với hai màu xanh tím. Kiếm thế bàng bạc ập tới, khí thế trên người Bùi Vũ và Lãnh Nhạc giống như một tờ giấy bị chọc thủng một cách hết sức dễ dàng. Con ngươi hai người co rút lại, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, vội vàng thu chiêu điên cuồng lui lại. Kiếm quang vô cùng chói mắt, đợi đến khi Trần Huyền nhìn lại được thì đất trời đã hoàn toàn yên tĩnh. Bùi Vũ và Lãnh Nhạc cũng đã rơi xuống đất. Vẻ mặt hai người đổi tới đổi lui, ánh mắt lập lòe, nhìn vết thương trên người. Một kiếm ban nãy quá kinh khủng, thoáng chốc đã chọc thủng khí thế của hai người khiến họ sợ tới mức không dám làm bừa, vội vàng lùi lại. Một lát sau, cả hai mới đầy mặt kinh ngạc liếc nhìn nhau. Lãnh Nhạc xác định mình vẫn hoàn hảo nguyên vẹn thì không khỏi cười lạnh nói: "Giả thần giả quỷ, ta còn tưởng rằng một kiếm của ngươi đáng sợ đến mức nào, làm nữa ngày chỉ là làm màu!" "Tên nhóc nhà ngươi cũng can đảm đấy, chết đến nơi còn dám dọa chúng ta? Cái trò mèo ấy, cũng chẳng thú vị tý nào..." Bùi Vũ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt rõ ràng có đôi nét kiêng kỵ. Khi gã ta thấy Lâm Nhất chậm rãi đút kiếm vào vỏ thì không khỏi nhìn hắn với vẻ hài hước, lạnh nhạt nói: "Trận chiến còn chưa kết thúc mà giờ ngươi lại cất kiếm đi. Hay là cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi vậy". "Xin lỗi nhé, ngươi đã chết rồi. Ta giết người thì chỉ cần một kiếm". Vẻ lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ lại, kiếm tơ trong đầu hai tên kia cũng thoáng chốc tụ lại thành một cái kén sấm sét màu tím. "Nhóc con nhà ngươi nói cái gì vậy! Ta thấy ngươi điên rồi thì có..." Hai người chợt biến sắc, song mới nói được một nữa bỗng dưng im bặt. Xoẹt!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả hai đều thôi thúc khí hải đến cực hạn, dùng một khí thế vô cùng khủng bố xông về phía Lâm Nhất. Ong! Ong! Vẻ sắc bén tung hoành ngang dọc trong mắt Lâm Nhất, Táng Hoa trong hộp kiếm trên lưng hắn điên cuồng chấn động, nó đã cất trong hộp lâu lắm nên khao khát có một trận chiến. Lâm Nhất cũng hơi kinh ngạc trước chiến ý mà Táng Hoa tỏa ra, nghĩ bụng hai người này cũng không đáng giá ngươi ra khỏi vỏ. Ngay cả khi đánh nhau với Trần Khung và Tiên Vân Chân của giới vực cấp cao thì Táng Hoa cũng không ra khỏi vỏ. Huống chi là mấy con chó con mèo này. Thôi, dù gì trong lúc thăng lên đạo binh cũng cần phải uống máu. Dù sao cũng chẳng qua chỉ là một kiếm, chỉ thoáng chốc, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định. "Ha ha ha, tên nhóc nhà ngươi sợ ngu người rồi hả? Chưa thấy Thiên Phách nhất trọng thiên đáng sợ đến mức nào đúng không. Có điều, giờ muốn chạy cũng muộn rồi!" Bùi Vũ và Lãnh Nhạc thấy mình đánh đến trước mặt rồi mà Lâm Nhất kia vẫn chẳng thèm để ý thì không khỏi toát ra vẻ mặt tàn nhẫn cười như điên. Suy cho cùng chỉ là cảnh giới Thiên Phách, chưa độ kiếp thì cũng vẫn là con kiến trước mặt hai người họ, sao có thể chịu nổi uy áp do cả hai hợp tác. "Cẩn thận!" Trần Huyền hoảng sợ, không nhịn được hét lên thất thanh. Nhưng mặt mày Lâm Nhất vẫn không chút cảm xúc, chỉ bước lên trước một bước, vươn tay khẽ vẫy, bộp! Hộp kiếm văng ra, năm ngón tay hắn chộp một cái nắm lấy chiêu kiếm. Ngay khi sát chiêu của hai người sắp hạ xuống thì rút kiếm ra khỏi vỏ. Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi! Thoáng chốc đã có kiếm quang khủng bố bắn ra từ trong vỏ kiếm, được rót vào chân nguyên, thắp sáng cả một mảnh không gian với hai màu xanh tím. Kiếm thế bàng bạc ập tới, khí thế trên người Bùi Vũ và Lãnh Nhạc giống như một tờ giấy bị chọc thủng một cách hết sức dễ dàng. Con ngươi hai người co rút lại, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, vội vàng thu chiêu điên cuồng lui lại. Kiếm quang vô cùng chói mắt, đợi đến khi Trần Huyền nhìn lại được thì đất trời đã hoàn toàn yên tĩnh. Bùi Vũ và Lãnh Nhạc cũng đã rơi xuống đất. Vẻ mặt hai người đổi tới đổi lui, ánh mắt lập lòe, nhìn vết thương trên người. Một kiếm ban nãy quá kinh khủng, thoáng chốc đã chọc thủng khí thế của hai người khiến họ sợ tới mức không dám làm bừa, vội vàng lùi lại. Một lát sau, cả hai mới đầy mặt kinh ngạc liếc nhìn nhau. Lãnh Nhạc xác định mình vẫn hoàn hảo nguyên vẹn thì không khỏi cười lạnh nói: "Giả thần giả quỷ, ta còn tưởng rằng một kiếm của ngươi đáng sợ đến mức nào, làm nữa ngày chỉ là làm màu!" "Tên nhóc nhà ngươi cũng can đảm đấy, chết đến nơi còn dám dọa chúng ta? Cái trò mèo ấy, cũng chẳng thú vị tý nào..." Bùi Vũ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt rõ ràng có đôi nét kiêng kỵ. Khi gã ta thấy Lâm Nhất chậm rãi đút kiếm vào vỏ thì không khỏi nhìn hắn với vẻ hài hước, lạnh nhạt nói: "Trận chiến còn chưa kết thúc mà giờ ngươi lại cất kiếm đi. Hay là cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi vậy". "Xin lỗi nhé, ngươi đã chết rồi. Ta giết người thì chỉ cần một kiếm". Vẻ lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ lại, kiếm tơ trong đầu hai tên kia cũng thoáng chốc tụ lại thành một cái kén sấm sét màu tím. "Nhóc con nhà ngươi nói cái gì vậy! Ta thấy ngươi điên rồi thì có..." Hai người chợt biến sắc, song mới nói được một nữa bỗng dưng im bặt. Xoẹt!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả hai đều thôi thúc khí hải đến cực hạn, dùng một khí thế vô cùng khủng bố xông về phía Lâm Nhất. Ong! Ong! Vẻ sắc bén tung hoành ngang dọc trong mắt Lâm Nhất, Táng Hoa trong hộp kiếm trên lưng hắn điên cuồng chấn động, nó đã cất trong hộp lâu lắm nên khao khát có một trận chiến. Lâm Nhất cũng hơi kinh ngạc trước chiến ý mà Táng Hoa tỏa ra, nghĩ bụng hai người này cũng không đáng giá ngươi ra khỏi vỏ. Ngay cả khi đánh nhau với Trần Khung và Tiên Vân Chân của giới vực cấp cao thì Táng Hoa cũng không ra khỏi vỏ. Huống chi là mấy con chó con mèo này. Thôi, dù gì trong lúc thăng lên đạo binh cũng cần phải uống máu. Dù sao cũng chẳng qua chỉ là một kiếm, chỉ thoáng chốc, trong lòng Lâm Nhất đã có quyết định. "Ha ha ha, tên nhóc nhà ngươi sợ ngu người rồi hả? Chưa thấy Thiên Phách nhất trọng thiên đáng sợ đến mức nào đúng không. Có điều, giờ muốn chạy cũng muộn rồi!" Bùi Vũ và Lãnh Nhạc thấy mình đánh đến trước mặt rồi mà Lâm Nhất kia vẫn chẳng thèm để ý thì không khỏi toát ra vẻ mặt tàn nhẫn cười như điên. Suy cho cùng chỉ là cảnh giới Thiên Phách, chưa độ kiếp thì cũng vẫn là con kiến trước mặt hai người họ, sao có thể chịu nổi uy áp do cả hai hợp tác. "Cẩn thận!" Trần Huyền hoảng sợ, không nhịn được hét lên thất thanh. Nhưng mặt mày Lâm Nhất vẫn không chút cảm xúc, chỉ bước lên trước một bước, vươn tay khẽ vẫy, bộp! Hộp kiếm văng ra, năm ngón tay hắn chộp một cái nắm lấy chiêu kiếm. Ngay khi sát chiêu của hai người sắp hạ xuống thì rút kiếm ra khỏi vỏ. Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi! Thoáng chốc đã có kiếm quang khủng bố bắn ra từ trong vỏ kiếm, được rót vào chân nguyên, thắp sáng cả một mảnh không gian với hai màu xanh tím. Kiếm thế bàng bạc ập tới, khí thế trên người Bùi Vũ và Lãnh Nhạc giống như một tờ giấy bị chọc thủng một cách hết sức dễ dàng. Con ngươi hai người co rút lại, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, vội vàng thu chiêu điên cuồng lui lại. Kiếm quang vô cùng chói mắt, đợi đến khi Trần Huyền nhìn lại được thì đất trời đã hoàn toàn yên tĩnh. Bùi Vũ và Lãnh Nhạc cũng đã rơi xuống đất. Vẻ mặt hai người đổi tới đổi lui, ánh mắt lập lòe, nhìn vết thương trên người. Một kiếm ban nãy quá kinh khủng, thoáng chốc đã chọc thủng khí thế của hai người khiến họ sợ tới mức không dám làm bừa, vội vàng lùi lại. Một lát sau, cả hai mới đầy mặt kinh ngạc liếc nhìn nhau. Lãnh Nhạc xác định mình vẫn hoàn hảo nguyên vẹn thì không khỏi cười lạnh nói: "Giả thần giả quỷ, ta còn tưởng rằng một kiếm của ngươi đáng sợ đến mức nào, làm nữa ngày chỉ là làm màu!" "Tên nhóc nhà ngươi cũng can đảm đấy, chết đến nơi còn dám dọa chúng ta? Cái trò mèo ấy, cũng chẳng thú vị tý nào..." Bùi Vũ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt rõ ràng có đôi nét kiêng kỵ. Khi gã ta thấy Lâm Nhất chậm rãi đút kiếm vào vỏ thì không khỏi nhìn hắn với vẻ hài hước, lạnh nhạt nói: "Trận chiến còn chưa kết thúc mà giờ ngươi lại cất kiếm đi. Hay là cho rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi vậy". "Xin lỗi nhé, ngươi đã chết rồi. Ta giết người thì chỉ cần một kiếm". Vẻ lạnh lẽo trong mắt Lâm Nhất ngưng tụ lại, kiếm tơ trong đầu hai tên kia cũng thoáng chốc tụ lại thành một cái kén sấm sét màu tím. "Nhóc con nhà ngươi nói cái gì vậy! Ta thấy ngươi điên rồi thì có..." Hai người chợt biến sắc, song mới nói được một nữa bỗng dưng im bặt. Xoẹt!