“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3272
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong bốn yêu nghiệt ở đây, hắn ta là người có tiếng hung ác nhất, tiếng tăm của giới vực Huyết Cốt cũng rõ mồn một ở khu vực Thương Long này. Phong Vô Kỵ không thể đắc tội, giới vực Huyết Cốt cũng như thế, yêu nghiệt như thế không ai dám thách thức trước phong mang của hắn ta. Sự xuất hiện của Phong Vô Kỵ khiếm sắc mặt Liễu Vân trở nên mất tự nhiên, có vẻ tái nhợt. “Có chuyện gì vậy?” Trần Huyền nhìn ra, bèn khẽ nhíu mày hỏi thăm. Liễu Vân tỏ vẻ khó xử, chần chừ một lát cuối cùng vẫn nói ra chuyện hắn ta cướp đi quả Huyết Dương từ trong tay Phong Vô Kỵ. Lâm Nhất đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết mọi chuyện, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên. Quả Huyết Dương của hoả hầu ba nghìn năm, chẳng trách khi nãy hắn ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt hơn người như thế, đây thật sự có thể xem là một thu hoạch lớn. Nhưng bây giờ lại sợ sệt như thế, bây giờ mới biết sợ, có phải hơi muộn rồi không. “Hồ đồ!” Sắc mặt Trần Huyền thay đổi, hắn ta nhỏ giọng mắng: “Thiên tài của Giới Vực cấp cao luôn rất thù dai, huống hồ còn là Phong Vô Kỵ, đệ muốn hắn xem như không có chuyện gì xảy ra là không thể nào!” Trong mắt mấy người nhóm Tần Phong và Diêm Khôi thoáng lộ vẻ sợ hãi. Thậm chí ngay cả đồ của Phong Vô Kỵ cũng dám cướp, đúng là to gan, hắn ta không gây chuyện với ngươi thì đúng là vô cùng may mắn. Lời của Trần Huyền khiến tim Liễu Vân đập thình thịch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi bất an. Nhớ lại những người đã chết dưới đao của đối phương, sắc mặt Liễu Vân tái mét, run rẩy nói: “Sư huynh, huynh phải cứu ta, phải làm sao đây, hay là trả lại quả Huyết Dương?” “Muộn rồi”. Trần Huyền thở dài, trầm ngâm nói: “Nếu đệ không bị hắn ta bắt gặp, thì chắc chắn hắn ta không biết là ai cướp quả Huyết Dương đi, chỉ cần không để lộ sơ hở sẽ không ai biết được. Đương nhiên kết quả tốt nhất là người này chỉ chú ý tranh cướp Nhật Diệu Chi Linh mà không so đo với chuyện này”. Liễu Vân gật đầu với vẻ thấp thỏm, tạm thời chỉ có thể như thế thôi. Ầm! Đúng vào lúc này, phía trước kết giới hoả diễm đột nhiên bộc phát ra sát ý ngút trời, sát ý kia bay lên tận trời cao, gần như muốn thổi sạch tầng mây nóng như lửa trên trời,chỉ có sát ý lạnh như băng tràn ngập không tan đi. Trong nháy mắt, sát ý này đã bao phủ cả thiên địa. Xung quanh vốn đang ồn ào náo động lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng trở nên yếu ớt. Là Phong Vô Kỵ! Sau khi xuất hiện, hắn ta liên tục đảo mắt nhìn mọi người, dường như muốn bắt được người nào đó vậy. Vào lúc thu hồi tầm mắt, sát ý trên người hắn chợt bùng nổ, khiến mọi người vô thức cảm thấy căng thẳng. Trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Phong Vô Kỵ hoàn toàn trở nên u ám, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong bốn yêu nghiệt ở đây, hắn ta là người có tiếng hung ác nhất, tiếng tăm của giới vực Huyết Cốt cũng rõ mồn một ở khu vực Thương Long này. Phong Vô Kỵ không thể đắc tội, giới vực Huyết Cốt cũng như thế, yêu nghiệt như thế không ai dám thách thức trước phong mang của hắn ta. Sự xuất hiện của Phong Vô Kỵ khiếm sắc mặt Liễu Vân trở nên mất tự nhiên, có vẻ tái nhợt. “Có chuyện gì vậy?” Trần Huyền nhìn ra, bèn khẽ nhíu mày hỏi thăm. Liễu Vân tỏ vẻ khó xử, chần chừ một lát cuối cùng vẫn nói ra chuyện hắn ta cướp đi quả Huyết Dương từ trong tay Phong Vô Kỵ. Lâm Nhất đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết mọi chuyện, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên. Quả Huyết Dương của hoả hầu ba nghìn năm, chẳng trách khi nãy hắn ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt hơn người như thế, đây thật sự có thể xem là một thu hoạch lớn. Nhưng bây giờ lại sợ sệt như thế, bây giờ mới biết sợ, có phải hơi muộn rồi không. “Hồ đồ!” Sắc mặt Trần Huyền thay đổi, hắn ta nhỏ giọng mắng: “Thiên tài của Giới Vực cấp cao luôn rất thù dai, huống hồ còn là Phong Vô Kỵ, đệ muốn hắn xem như không có chuyện gì xảy ra là không thể nào!” Trong mắt mấy người nhóm Tần Phong và Diêm Khôi thoáng lộ vẻ sợ hãi. Thậm chí ngay cả đồ của Phong Vô Kỵ cũng dám cướp, đúng là to gan, hắn ta không gây chuyện với ngươi thì đúng là vô cùng may mắn. Lời của Trần Huyền khiến tim Liễu Vân đập thình thịch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi bất an. Nhớ lại những người đã chết dưới đao của đối phương, sắc mặt Liễu Vân tái mét, run rẩy nói: “Sư huynh, huynh phải cứu ta, phải làm sao đây, hay là trả lại quả Huyết Dương?” “Muộn rồi”. Trần Huyền thở dài, trầm ngâm nói: “Nếu đệ không bị hắn ta bắt gặp, thì chắc chắn hắn ta không biết là ai cướp quả Huyết Dương đi, chỉ cần không để lộ sơ hở sẽ không ai biết được. Đương nhiên kết quả tốt nhất là người này chỉ chú ý tranh cướp Nhật Diệu Chi Linh mà không so đo với chuyện này”. Liễu Vân gật đầu với vẻ thấp thỏm, tạm thời chỉ có thể như thế thôi. Ầm! Đúng vào lúc này, phía trước kết giới hoả diễm đột nhiên bộc phát ra sát ý ngút trời, sát ý kia bay lên tận trời cao, gần như muốn thổi sạch tầng mây nóng như lửa trên trời,chỉ có sát ý lạnh như băng tràn ngập không tan đi. Trong nháy mắt, sát ý này đã bao phủ cả thiên địa. Xung quanh vốn đang ồn ào náo động lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng trở nên yếu ớt. Là Phong Vô Kỵ! Sau khi xuất hiện, hắn ta liên tục đảo mắt nhìn mọi người, dường như muốn bắt được người nào đó vậy. Vào lúc thu hồi tầm mắt, sát ý trên người hắn chợt bùng nổ, khiến mọi người vô thức cảm thấy căng thẳng. Trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Phong Vô Kỵ hoàn toàn trở nên u ám, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong bốn yêu nghiệt ở đây, hắn ta là người có tiếng hung ác nhất, tiếng tăm của giới vực Huyết Cốt cũng rõ mồn một ở khu vực Thương Long này. Phong Vô Kỵ không thể đắc tội, giới vực Huyết Cốt cũng như thế, yêu nghiệt như thế không ai dám thách thức trước phong mang của hắn ta. Sự xuất hiện của Phong Vô Kỵ khiếm sắc mặt Liễu Vân trở nên mất tự nhiên, có vẻ tái nhợt. “Có chuyện gì vậy?” Trần Huyền nhìn ra, bèn khẽ nhíu mày hỏi thăm. Liễu Vân tỏ vẻ khó xử, chần chừ một lát cuối cùng vẫn nói ra chuyện hắn ta cướp đi quả Huyết Dương từ trong tay Phong Vô Kỵ. Lâm Nhất đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết mọi chuyện, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên. Quả Huyết Dương của hoả hầu ba nghìn năm, chẳng trách khi nãy hắn ta lại nhìn hắn bằng ánh mắt hơn người như thế, đây thật sự có thể xem là một thu hoạch lớn. Nhưng bây giờ lại sợ sệt như thế, bây giờ mới biết sợ, có phải hơi muộn rồi không. “Hồ đồ!” Sắc mặt Trần Huyền thay đổi, hắn ta nhỏ giọng mắng: “Thiên tài của Giới Vực cấp cao luôn rất thù dai, huống hồ còn là Phong Vô Kỵ, đệ muốn hắn xem như không có chuyện gì xảy ra là không thể nào!” Trong mắt mấy người nhóm Tần Phong và Diêm Khôi thoáng lộ vẻ sợ hãi. Thậm chí ngay cả đồ của Phong Vô Kỵ cũng dám cướp, đúng là to gan, hắn ta không gây chuyện với ngươi thì đúng là vô cùng may mắn. Lời của Trần Huyền khiến tim Liễu Vân đập thình thịch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi bất an. Nhớ lại những người đã chết dưới đao của đối phương, sắc mặt Liễu Vân tái mét, run rẩy nói: “Sư huynh, huynh phải cứu ta, phải làm sao đây, hay là trả lại quả Huyết Dương?” “Muộn rồi”. Trần Huyền thở dài, trầm ngâm nói: “Nếu đệ không bị hắn ta bắt gặp, thì chắc chắn hắn ta không biết là ai cướp quả Huyết Dương đi, chỉ cần không để lộ sơ hở sẽ không ai biết được. Đương nhiên kết quả tốt nhất là người này chỉ chú ý tranh cướp Nhật Diệu Chi Linh mà không so đo với chuyện này”. Liễu Vân gật đầu với vẻ thấp thỏm, tạm thời chỉ có thể như thế thôi. Ầm! Đúng vào lúc này, phía trước kết giới hoả diễm đột nhiên bộc phát ra sát ý ngút trời, sát ý kia bay lên tận trời cao, gần như muốn thổi sạch tầng mây nóng như lửa trên trời,chỉ có sát ý lạnh như băng tràn ngập không tan đi. Trong nháy mắt, sát ý này đã bao phủ cả thiên địa. Xung quanh vốn đang ồn ào náo động lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng trở nên yếu ớt. Là Phong Vô Kỵ! Sau khi xuất hiện, hắn ta liên tục đảo mắt nhìn mọi người, dường như muốn bắt được người nào đó vậy. Vào lúc thu hồi tầm mắt, sát ý trên người hắn chợt bùng nổ, khiến mọi người vô thức cảm thấy căng thẳng. Trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của Phong Vô Kỵ hoàn toàn trở nên u ám, nét mặt lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.