“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3279

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thương Long Chi Viêm, tám ấn cùng mở!  Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!  Long uy tỏa ra trên người Lâm Nhất thoáng chốc không kém cạnh gì đối phương, thậm chí còn mạnh hơn một chút.  Long uy mênh mông cuồn cuộn làm vốn liếng bàng bạc tạo nên hai kiếm quyết lớn của Lâm Nhất. Khi chúng bùng nổ thì khí chất trên người hắn lập tức thay đổi một cách chóng mặt.  Rắc!  Khi vòng lửa màu vàng hoàn toàn biến thành màu đen thì một cái móng rồng khổng lồ có Long Viêm vờn quanh bỗng vươn ra từ trong vòng. Kèm theo đó là tiếng vỡ vụn vang lên, không gian như dòng sông băng bị cái vuốt rồng ấy đạp nứt nẻ.  Thoáng chốc, mọi người giống như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Phong Vô Kỵ rũ mắt nhìn xuống Lâm Nhất, nhưng lại biến thành ngược lại.  "Cái này..."  Trong mắt Phong Vô Kỵ lộ ra vẻ kinh ngạc, đã sớm đoán được Lâm Nhất có thể mở tám ấn, tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ tới cảnh giới tuyệt đỉnh.  Thậm chí, hắn ta còn cố ý tăng sức mạnh của một kích kia lên để đề phòng chiêu đó của Lâm Nhất.  Nhưng Phong Vô Kỵ không ngờ rằng khí thế mà Lâm Nhất phát ra lại vượt xa sức mạnh vốn có của Hỏa Vân Phần Thiên Thủ.  Trong lòng hắn ta có hơi chùn bước, có chút hối hận vì không chuẩn bị đầy đủ, vẫn quá xem nhẹ đối phương.  Nhưng giờ muốn lui cũng đã chậm rồi!  Giữa hàng mày của Lâm Nhất toát ra vẻ sắc bén, tóc dài bay phấp phới, lạnh lùng quát: "Dù là chút tài mọn thì ngươi cũng không thể cản nổi!"  Hai sát chiêu lập tức va vào nhau, vuốt rồng chạm trán với mãng xà quấn quanh trên tay Phong Vô Kỵ. Thoáng chốc, chúng đã lao vào cắn xé một cách điên cuồng. Tức thì, từng tiếng nổ inh ỏi vang lên không ngớt, vuốt rồng và mãng xà tranh đấu như hai con thú thái cổ chém giết lẫn nhau.  Ầm!  Đợi đến khi dị tượng hoản toàn nổ tung, dư chấn còn chưa biến mất thì đã có một bóng người bay ngược ra ngoài.  "Phong Vô Kỵ!"  Mọi người không tài nào tin nổi hô.  Người bị đánh bay ra là Phong Vô Kỵ, một kết quả mà chẳng ai ngờ đến. Một chưởng tràn ngập sát khí kia thế mà lại bị Lâm Nhất chặn lại được.  "Không thể nào..."  Vô số anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.  Trên mặt đất, Lâm Nhất mặc áo xanh, đeo hộp kiếm trên lưng, tóc bay phấp phới lại chẳng hề nhúc nhích hay lùi lại dù chỉ một bước!  Sao lại thế được?  Phong Vô Kỵ nằm trong top 10 bảng Thương Long lại bị một chưởng đánh bay trước mặt những anh tài kiệt xuất đến từ Huyền Hoàng Giới.  "Trời đất ơi, ta không nhìn nhầm chứ?"  "Không ngờ lại đỡ được sát chiêu của Phong Vô Kỵ..."  "Đâu chỉ là đỡ được, kết quả lần giao tranh ấy rõ ràng là Phong Vô Kỵ thua". 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thương Long Chi Viêm, tám ấn cùng mở!  Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!  Long uy tỏa ra trên người Lâm Nhất thoáng chốc không kém cạnh gì đối phương, thậm chí còn mạnh hơn một chút.  Long uy mênh mông cuồn cuộn làm vốn liếng bàng bạc tạo nên hai kiếm quyết lớn của Lâm Nhất. Khi chúng bùng nổ thì khí chất trên người hắn lập tức thay đổi một cách chóng mặt.  Rắc!  Khi vòng lửa màu vàng hoàn toàn biến thành màu đen thì một cái móng rồng khổng lồ có Long Viêm vờn quanh bỗng vươn ra từ trong vòng. Kèm theo đó là tiếng vỡ vụn vang lên, không gian như dòng sông băng bị cái vuốt rồng ấy đạp nứt nẻ.  Thoáng chốc, mọi người giống như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Phong Vô Kỵ rũ mắt nhìn xuống Lâm Nhất, nhưng lại biến thành ngược lại.  "Cái này..."  Trong mắt Phong Vô Kỵ lộ ra vẻ kinh ngạc, đã sớm đoán được Lâm Nhất có thể mở tám ấn, tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ tới cảnh giới tuyệt đỉnh.  Thậm chí, hắn ta còn cố ý tăng sức mạnh của một kích kia lên để đề phòng chiêu đó của Lâm Nhất.  Nhưng Phong Vô Kỵ không ngờ rằng khí thế mà Lâm Nhất phát ra lại vượt xa sức mạnh vốn có của Hỏa Vân Phần Thiên Thủ.  Trong lòng hắn ta có hơi chùn bước, có chút hối hận vì không chuẩn bị đầy đủ, vẫn quá xem nhẹ đối phương.  Nhưng giờ muốn lui cũng đã chậm rồi!  Giữa hàng mày của Lâm Nhất toát ra vẻ sắc bén, tóc dài bay phấp phới, lạnh lùng quát: "Dù là chút tài mọn thì ngươi cũng không thể cản nổi!"  Hai sát chiêu lập tức va vào nhau, vuốt rồng chạm trán với mãng xà quấn quanh trên tay Phong Vô Kỵ. Thoáng chốc, chúng đã lao vào cắn xé một cách điên cuồng. Tức thì, từng tiếng nổ inh ỏi vang lên không ngớt, vuốt rồng và mãng xà tranh đấu như hai con thú thái cổ chém giết lẫn nhau.  Ầm!  Đợi đến khi dị tượng hoản toàn nổ tung, dư chấn còn chưa biến mất thì đã có một bóng người bay ngược ra ngoài.  "Phong Vô Kỵ!"  Mọi người không tài nào tin nổi hô.  Người bị đánh bay ra là Phong Vô Kỵ, một kết quả mà chẳng ai ngờ đến. Một chưởng tràn ngập sát khí kia thế mà lại bị Lâm Nhất chặn lại được.  "Không thể nào..."  Vô số anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.  Trên mặt đất, Lâm Nhất mặc áo xanh, đeo hộp kiếm trên lưng, tóc bay phấp phới lại chẳng hề nhúc nhích hay lùi lại dù chỉ một bước!  Sao lại thế được?  Phong Vô Kỵ nằm trong top 10 bảng Thương Long lại bị một chưởng đánh bay trước mặt những anh tài kiệt xuất đến từ Huyền Hoàng Giới.  "Trời đất ơi, ta không nhìn nhầm chứ?"  "Không ngờ lại đỡ được sát chiêu của Phong Vô Kỵ..."  "Đâu chỉ là đỡ được, kết quả lần giao tranh ấy rõ ràng là Phong Vô Kỵ thua". 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thương Long Chi Viêm, tám ấn cùng mở!  Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!  Long uy tỏa ra trên người Lâm Nhất thoáng chốc không kém cạnh gì đối phương, thậm chí còn mạnh hơn một chút.  Long uy mênh mông cuồn cuộn làm vốn liếng bàng bạc tạo nên hai kiếm quyết lớn của Lâm Nhất. Khi chúng bùng nổ thì khí chất trên người hắn lập tức thay đổi một cách chóng mặt.  Rắc!  Khi vòng lửa màu vàng hoàn toàn biến thành màu đen thì một cái móng rồng khổng lồ có Long Viêm vờn quanh bỗng vươn ra từ trong vòng. Kèm theo đó là tiếng vỡ vụn vang lên, không gian như dòng sông băng bị cái vuốt rồng ấy đạp nứt nẻ.  Thoáng chốc, mọi người giống như sinh ra ảo giác, rõ ràng là Phong Vô Kỵ rũ mắt nhìn xuống Lâm Nhất, nhưng lại biến thành ngược lại.  "Cái này..."  Trong mắt Phong Vô Kỵ lộ ra vẻ kinh ngạc, đã sớm đoán được Lâm Nhất có thể mở tám ấn, tu luyện Hỏa Vân Phần Thiên Thủ tới cảnh giới tuyệt đỉnh.  Thậm chí, hắn ta còn cố ý tăng sức mạnh của một kích kia lên để đề phòng chiêu đó của Lâm Nhất.  Nhưng Phong Vô Kỵ không ngờ rằng khí thế mà Lâm Nhất phát ra lại vượt xa sức mạnh vốn có của Hỏa Vân Phần Thiên Thủ.  Trong lòng hắn ta có hơi chùn bước, có chút hối hận vì không chuẩn bị đầy đủ, vẫn quá xem nhẹ đối phương.  Nhưng giờ muốn lui cũng đã chậm rồi!  Giữa hàng mày của Lâm Nhất toát ra vẻ sắc bén, tóc dài bay phấp phới, lạnh lùng quát: "Dù là chút tài mọn thì ngươi cũng không thể cản nổi!"  Hai sát chiêu lập tức va vào nhau, vuốt rồng chạm trán với mãng xà quấn quanh trên tay Phong Vô Kỵ. Thoáng chốc, chúng đã lao vào cắn xé một cách điên cuồng. Tức thì, từng tiếng nổ inh ỏi vang lên không ngớt, vuốt rồng và mãng xà tranh đấu như hai con thú thái cổ chém giết lẫn nhau.  Ầm!  Đợi đến khi dị tượng hoản toàn nổ tung, dư chấn còn chưa biến mất thì đã có một bóng người bay ngược ra ngoài.  "Phong Vô Kỵ!"  Mọi người không tài nào tin nổi hô.  Người bị đánh bay ra là Phong Vô Kỵ, một kết quả mà chẳng ai ngờ đến. Một chưởng tràn ngập sát khí kia thế mà lại bị Lâm Nhất chặn lại được.  "Không thể nào..."  Vô số anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.  Trên mặt đất, Lâm Nhất mặc áo xanh, đeo hộp kiếm trên lưng, tóc bay phấp phới lại chẳng hề nhúc nhích hay lùi lại dù chỉ một bước!  Sao lại thế được?  Phong Vô Kỵ nằm trong top 10 bảng Thương Long lại bị một chưởng đánh bay trước mặt những anh tài kiệt xuất đến từ Huyền Hoàng Giới.  "Trời đất ơi, ta không nhìn nhầm chứ?"  "Không ngờ lại đỡ được sát chiêu của Phong Vô Kỵ..."  "Đâu chỉ là đỡ được, kết quả lần giao tranh ấy rõ ràng là Phong Vô Kỵ thua". 

Chương 3279