“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3292
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngay khi lực lượng được rót vào thân kiếm, dường như Lâm Nhất có thể nghe được tiếng ngân nga của Táng Hoa, từng luồng kiếm quang cô đặc như thực bắn ra, bộc phát kiếm thế vô cùng kinh người. "Sát!" Ý niệm vừa vụt qua trong đầu Lâm Nhất, hơn trăm luồng kiếm quang lập tức tụ lại thành một, phút chốc, đâm về phía vách tường của khoảng không gian này. Vách tường hư vô được ngưng tụ bởi ánh sáng vàng nhanh chóng bị một kiếm này đâm thủng lỗ chỗ. “Đây chỉ là một kích tiện tay của ta, nếu được gia trì bởi kiếm ý nữa thì… với duệ khí của Táng Hoa, có lẽ ta có thể trực tiếp chém vỡ kết giới này!” Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, vẻ chờ mong trong mắt ngày càng nồng đậm. Đây là còn chưa chính thức thăng cấp lên đạo binh đấy, đợi sau khi thăng cấp, uy năng của Táng Hoa chắc chắn sẽ có sự lột xác. “Hiện tại, có lẽ ta nên đuổi theo đám… yêu nghiệt giới vực cao cấp đã sớm xuất phát kia rồi, cũng không biết đợt khảo nghiệm này đã xong chưa…” Sau khi cẩn thận đặt kiếm Táng Hoa vào hộp đựng kiếm, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước. Không gian trong kết giới hỏa diễm này vô cùng thần bí, dường như tự hình thành một thế giới. Không biết rốt cuộc Nhật Diệu Chi Linh đang ở đâu và trong tiểu mật cảnh này còn có… những mối nguy khác hay không. Đẩy ra cánh cửa do ánh sáng diễn hóa mà thành, chợt trước mặt Lâm Nhất xuất hiện một cái mật thất bị phong kín. Giờ phút này, bên ngoài kết giới hỏa diễm. Quả thật có rất nhiều người tụ tập ở đây, tất cả đều nhìn về phía kết giới đang từ từ thu nhỏ lại bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Phần lớn người xông vào đó, bao gồm những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, cũng đã thất bại và bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài. Thời gian dần trôi, số lượng người bị đào thải ngày càng nhiều, những người còn trụ được trong đó có thể đếm được trên đầu ngón tay. “Có lẽ chỉ còn lại mấy người Mạc Hàn mà thôi!” “Kết giới hỏa diễm này rất kỳ quái, muốn tiến sâu vào đó e rằng ngoại trừ những yêu nghiệt bảng 10 bảng Thương Long thì đối với những người khác, việc này quả có chút khó khăn!” “Không, Lâm Nhất vẫn còn ở bên trong”. Đột nhiên, có người kêu lên, bầu không khí tại hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhớ trước đó, Phong Vô Kỵ vừa chết, mấy người Mạc Hàn đã cảnh cáo Lâm Nhất, cấm hắn tranh đoạt Nhất Diệu Chi Linh, hiện tại xem ra, Lâm Nhất vốn không để tâm đến lời nói của bọn họ. “Chẳng lẽ tên này muốn cùng lúc đối mặt với yêu nghiệt của ba đại giới vực cao cấp ư? Hắn lớn gan vậy sao?” Vân Chân đã bị đào thải ra từ trước, ánh mắt hắn ta lóe sáng, sắc mặt không ngừng biến ảo. Mấy người Trần Huyền, Liễu Vân cũng lộ vẻ thấp thỏm không yên, dù sao át chủ bài của Lâm Nhất cũng đã bị nhìn thấu, trong khi Mạc Hàn còn chưa chính thức ra tay, nếu có thể phát huy được uy lực của đạo binh, đừng nói là Lâm Nhất lấy một địch ba, ngay cả việc một đối một cũng là chuyện vô vàn nguy hiểm. Nói gì thì nói, tu vi của hắn quá thấp, hắn có thể dùng một kiếm chém giết đối phương thì đối phương cũng có thể dùng một kích đánh hắn trọng thương. Dù sao thì hắn cũng chưa chính thức vượt qua kiếp Thiên Phách. ...
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngay khi lực lượng được rót vào thân kiếm, dường như Lâm Nhất có thể nghe được tiếng ngân nga của Táng Hoa, từng luồng kiếm quang cô đặc như thực bắn ra, bộc phát kiếm thế vô cùng kinh người. "Sát!" Ý niệm vừa vụt qua trong đầu Lâm Nhất, hơn trăm luồng kiếm quang lập tức tụ lại thành một, phút chốc, đâm về phía vách tường của khoảng không gian này. Vách tường hư vô được ngưng tụ bởi ánh sáng vàng nhanh chóng bị một kiếm này đâm thủng lỗ chỗ. “Đây chỉ là một kích tiện tay của ta, nếu được gia trì bởi kiếm ý nữa thì… với duệ khí của Táng Hoa, có lẽ ta có thể trực tiếp chém vỡ kết giới này!” Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, vẻ chờ mong trong mắt ngày càng nồng đậm. Đây là còn chưa chính thức thăng cấp lên đạo binh đấy, đợi sau khi thăng cấp, uy năng của Táng Hoa chắc chắn sẽ có sự lột xác. “Hiện tại, có lẽ ta nên đuổi theo đám… yêu nghiệt giới vực cao cấp đã sớm xuất phát kia rồi, cũng không biết đợt khảo nghiệm này đã xong chưa…” Sau khi cẩn thận đặt kiếm Táng Hoa vào hộp đựng kiếm, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước. Không gian trong kết giới hỏa diễm này vô cùng thần bí, dường như tự hình thành một thế giới. Không biết rốt cuộc Nhật Diệu Chi Linh đang ở đâu và trong tiểu mật cảnh này còn có… những mối nguy khác hay không. Đẩy ra cánh cửa do ánh sáng diễn hóa mà thành, chợt trước mặt Lâm Nhất xuất hiện một cái mật thất bị phong kín. Giờ phút này, bên ngoài kết giới hỏa diễm. Quả thật có rất nhiều người tụ tập ở đây, tất cả đều nhìn về phía kết giới đang từ từ thu nhỏ lại bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Phần lớn người xông vào đó, bao gồm những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, cũng đã thất bại và bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài. Thời gian dần trôi, số lượng người bị đào thải ngày càng nhiều, những người còn trụ được trong đó có thể đếm được trên đầu ngón tay. “Có lẽ chỉ còn lại mấy người Mạc Hàn mà thôi!” “Kết giới hỏa diễm này rất kỳ quái, muốn tiến sâu vào đó e rằng ngoại trừ những yêu nghiệt bảng 10 bảng Thương Long thì đối với những người khác, việc này quả có chút khó khăn!” “Không, Lâm Nhất vẫn còn ở bên trong”. Đột nhiên, có người kêu lên, bầu không khí tại hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhớ trước đó, Phong Vô Kỵ vừa chết, mấy người Mạc Hàn đã cảnh cáo Lâm Nhất, cấm hắn tranh đoạt Nhất Diệu Chi Linh, hiện tại xem ra, Lâm Nhất vốn không để tâm đến lời nói của bọn họ. “Chẳng lẽ tên này muốn cùng lúc đối mặt với yêu nghiệt của ba đại giới vực cao cấp ư? Hắn lớn gan vậy sao?” Vân Chân đã bị đào thải ra từ trước, ánh mắt hắn ta lóe sáng, sắc mặt không ngừng biến ảo. Mấy người Trần Huyền, Liễu Vân cũng lộ vẻ thấp thỏm không yên, dù sao át chủ bài của Lâm Nhất cũng đã bị nhìn thấu, trong khi Mạc Hàn còn chưa chính thức ra tay, nếu có thể phát huy được uy lực của đạo binh, đừng nói là Lâm Nhất lấy một địch ba, ngay cả việc một đối một cũng là chuyện vô vàn nguy hiểm. Nói gì thì nói, tu vi của hắn quá thấp, hắn có thể dùng một kiếm chém giết đối phương thì đối phương cũng có thể dùng một kích đánh hắn trọng thương. Dù sao thì hắn cũng chưa chính thức vượt qua kiếp Thiên Phách. ...
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngay khi lực lượng được rót vào thân kiếm, dường như Lâm Nhất có thể nghe được tiếng ngân nga của Táng Hoa, từng luồng kiếm quang cô đặc như thực bắn ra, bộc phát kiếm thế vô cùng kinh người. "Sát!" Ý niệm vừa vụt qua trong đầu Lâm Nhất, hơn trăm luồng kiếm quang lập tức tụ lại thành một, phút chốc, đâm về phía vách tường của khoảng không gian này. Vách tường hư vô được ngưng tụ bởi ánh sáng vàng nhanh chóng bị một kiếm này đâm thủng lỗ chỗ. “Đây chỉ là một kích tiện tay của ta, nếu được gia trì bởi kiếm ý nữa thì… với duệ khí của Táng Hoa, có lẽ ta có thể trực tiếp chém vỡ kết giới này!” Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, vẻ chờ mong trong mắt ngày càng nồng đậm. Đây là còn chưa chính thức thăng cấp lên đạo binh đấy, đợi sau khi thăng cấp, uy năng của Táng Hoa chắc chắn sẽ có sự lột xác. “Hiện tại, có lẽ ta nên đuổi theo đám… yêu nghiệt giới vực cao cấp đã sớm xuất phát kia rồi, cũng không biết đợt khảo nghiệm này đã xong chưa…” Sau khi cẩn thận đặt kiếm Táng Hoa vào hộp đựng kiếm, Lâm Nhất tiếp tục tiến về phía trước. Không gian trong kết giới hỏa diễm này vô cùng thần bí, dường như tự hình thành một thế giới. Không biết rốt cuộc Nhật Diệu Chi Linh đang ở đâu và trong tiểu mật cảnh này còn có… những mối nguy khác hay không. Đẩy ra cánh cửa do ánh sáng diễn hóa mà thành, chợt trước mặt Lâm Nhất xuất hiện một cái mật thất bị phong kín. Giờ phút này, bên ngoài kết giới hỏa diễm. Quả thật có rất nhiều người tụ tập ở đây, tất cả đều nhìn về phía kết giới đang từ từ thu nhỏ lại bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Phần lớn người xông vào đó, bao gồm những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp, cũng đã thất bại và bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài. Thời gian dần trôi, số lượng người bị đào thải ngày càng nhiều, những người còn trụ được trong đó có thể đếm được trên đầu ngón tay. “Có lẽ chỉ còn lại mấy người Mạc Hàn mà thôi!” “Kết giới hỏa diễm này rất kỳ quái, muốn tiến sâu vào đó e rằng ngoại trừ những yêu nghiệt bảng 10 bảng Thương Long thì đối với những người khác, việc này quả có chút khó khăn!” “Không, Lâm Nhất vẫn còn ở bên trong”. Đột nhiên, có người kêu lên, bầu không khí tại hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhớ trước đó, Phong Vô Kỵ vừa chết, mấy người Mạc Hàn đã cảnh cáo Lâm Nhất, cấm hắn tranh đoạt Nhất Diệu Chi Linh, hiện tại xem ra, Lâm Nhất vốn không để tâm đến lời nói của bọn họ. “Chẳng lẽ tên này muốn cùng lúc đối mặt với yêu nghiệt của ba đại giới vực cao cấp ư? Hắn lớn gan vậy sao?” Vân Chân đã bị đào thải ra từ trước, ánh mắt hắn ta lóe sáng, sắc mặt không ngừng biến ảo. Mấy người Trần Huyền, Liễu Vân cũng lộ vẻ thấp thỏm không yên, dù sao át chủ bài của Lâm Nhất cũng đã bị nhìn thấu, trong khi Mạc Hàn còn chưa chính thức ra tay, nếu có thể phát huy được uy lực của đạo binh, đừng nói là Lâm Nhất lấy một địch ba, ngay cả việc một đối một cũng là chuyện vô vàn nguy hiểm. Nói gì thì nói, tu vi của hắn quá thấp, hắn có thể dùng một kiếm chém giết đối phương thì đối phương cũng có thể dùng một kích đánh hắn trọng thương. Dù sao thì hắn cũng chưa chính thức vượt qua kiếp Thiên Phách. ...