“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3296
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đối mặt với một chỉ đầy khí thế thình lình lao đến, Trần An nhíu mày, vội lui về sau mấy bước rồi mới dùng roi Huyết Mãng trong tay đánh nát luồng kiếm quang kia. “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!” Không đợi đối phương kịp phản ứng, cổ tay Lâm Nhất đã run mạnh, trong cơ thể bắn ra gần trăm luồng kiếm quang Tử Thanh, ngưng kết ở hai ngón tay, rồi lại một lần nữa chém ra. “Chút tài mọn”, Trần An hừ lạnh một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, roi Huyết Mãng trong tay kéo mạnh một cái. Xoẹt xoẹt xoẹt! Roi dài đỏ như máu hóa thành một con cự mãng cực kỳ hung hãn, bắt đầu uốn éo giữa không trung, trực tiếp nghiền kiếm quang đang bổ đến thành phấn vụn. Có đạo binh trong tay, thế công bực này đối với Trần An hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào. Có điều hắn vừa đổi động tác, định nhân cơ hội xoay người phát động phản công thì đầu ngón tay Lâm Nhất lại bắn ra kiếm quang hệt như một con sóng thần ầm ầm lao đến. “Kinh Hồng Phá Nhật!” “Tinh Thần Đại Bạo!” “Triêu Dương Như Hỏa!” “Hoành Đoạn Thái A!” “Huyết Trấn Sơn Hà!” … Tuy phẩm cấp của Bá Kiếm hiện tại có vẻ không đáng kể, nhưng thắng ở chỗ điều khiển một cách tự nhiên. Khoảnh khắc kiếm quang bị chấn nát, thân hình Lâm Nhất ở giữa không trung không ngừng biến ảo, liên tục bổ ra sáu sát chiêu của Bá Kiếm. Phút chốc, uy danh của Bá Kiếm được hắn thúc giục đến cực hạn, trong mật thất, khắp nơi đều là bóng dáng của Lâm Nhất, kiếm quang giăng chằng chịt, cùng với đó là đủ loại dị tượng kinh người. “Tên này…” Trần An thầm mắng một tiếng, rốt cuộc tạo nghệ kiếm đạo của tên này khủng bố đến mức nào, lúc này, hắn ta đành phải từ bỏ ý định phản công, rót chân nguyên vào roi Huyết Mãng, phút chốc, cây roi thon dài bỗng phình to lên, hệt như một con cự long dời sông lấp biển. “Giao Long Xuất Hải!” Roi Huyết Mãng trong tay Trần An bắn ra huyết quang chói mắt, hào quang như ngọc kia vô cùng trong suốt, càng khiến Huyết Mãng đang phình to ra thêm chân thực, cứ như đang lột xác thành Giao Long vậy. Đột nhiên, uy áp đạo binh tăng vọt, trực tiếp chấn vỡ rất nhiều dị tượng do Lâm Nhất tạo ra. Còn Huyết Mãng đang tăng trưởng thì càng nhìn càng khiến lòng người lạnh giá, và nó dần có xu hướng cuồng bạo. Đến nước này thì ngươi cũng nên sợ rồi đấy! Hai mắt Trần An trợn trừng, lệ khí giữa hai đầu lông mày càng khiến người ta sợ hãi. Huyết Mãng tăng trưởng hệt như Giao Long ra biển, chém vỡ rất nhiều dị tượng của Bá Kiếm, thế như chẻ tre, hung hăng nhào về phía Lâm Nhất. “Tới hay lắm!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đối mặt với một chỉ đầy khí thế thình lình lao đến, Trần An nhíu mày, vội lui về sau mấy bước rồi mới dùng roi Huyết Mãng trong tay đánh nát luồng kiếm quang kia. “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!” Không đợi đối phương kịp phản ứng, cổ tay Lâm Nhất đã run mạnh, trong cơ thể bắn ra gần trăm luồng kiếm quang Tử Thanh, ngưng kết ở hai ngón tay, rồi lại một lần nữa chém ra. “Chút tài mọn”, Trần An hừ lạnh một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, roi Huyết Mãng trong tay kéo mạnh một cái. Xoẹt xoẹt xoẹt! Roi dài đỏ như máu hóa thành một con cự mãng cực kỳ hung hãn, bắt đầu uốn éo giữa không trung, trực tiếp nghiền kiếm quang đang bổ đến thành phấn vụn. Có đạo binh trong tay, thế công bực này đối với Trần An hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào. Có điều hắn vừa đổi động tác, định nhân cơ hội xoay người phát động phản công thì đầu ngón tay Lâm Nhất lại bắn ra kiếm quang hệt như một con sóng thần ầm ầm lao đến. “Kinh Hồng Phá Nhật!” “Tinh Thần Đại Bạo!” “Triêu Dương Như Hỏa!” “Hoành Đoạn Thái A!” “Huyết Trấn Sơn Hà!” … Tuy phẩm cấp của Bá Kiếm hiện tại có vẻ không đáng kể, nhưng thắng ở chỗ điều khiển một cách tự nhiên. Khoảnh khắc kiếm quang bị chấn nát, thân hình Lâm Nhất ở giữa không trung không ngừng biến ảo, liên tục bổ ra sáu sát chiêu của Bá Kiếm. Phút chốc, uy danh của Bá Kiếm được hắn thúc giục đến cực hạn, trong mật thất, khắp nơi đều là bóng dáng của Lâm Nhất, kiếm quang giăng chằng chịt, cùng với đó là đủ loại dị tượng kinh người. “Tên này…” Trần An thầm mắng một tiếng, rốt cuộc tạo nghệ kiếm đạo của tên này khủng bố đến mức nào, lúc này, hắn ta đành phải từ bỏ ý định phản công, rót chân nguyên vào roi Huyết Mãng, phút chốc, cây roi thon dài bỗng phình to lên, hệt như một con cự long dời sông lấp biển. “Giao Long Xuất Hải!” Roi Huyết Mãng trong tay Trần An bắn ra huyết quang chói mắt, hào quang như ngọc kia vô cùng trong suốt, càng khiến Huyết Mãng đang phình to ra thêm chân thực, cứ như đang lột xác thành Giao Long vậy. Đột nhiên, uy áp đạo binh tăng vọt, trực tiếp chấn vỡ rất nhiều dị tượng do Lâm Nhất tạo ra. Còn Huyết Mãng đang tăng trưởng thì càng nhìn càng khiến lòng người lạnh giá, và nó dần có xu hướng cuồng bạo. Đến nước này thì ngươi cũng nên sợ rồi đấy! Hai mắt Trần An trợn trừng, lệ khí giữa hai đầu lông mày càng khiến người ta sợ hãi. Huyết Mãng tăng trưởng hệt như Giao Long ra biển, chém vỡ rất nhiều dị tượng của Bá Kiếm, thế như chẻ tre, hung hăng nhào về phía Lâm Nhất. “Tới hay lắm!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đối mặt với một chỉ đầy khí thế thình lình lao đến, Trần An nhíu mày, vội lui về sau mấy bước rồi mới dùng roi Huyết Mãng trong tay đánh nát luồng kiếm quang kia. “Bá Kiếm – Bôn Lôi Trảm Điện!” Không đợi đối phương kịp phản ứng, cổ tay Lâm Nhất đã run mạnh, trong cơ thể bắn ra gần trăm luồng kiếm quang Tử Thanh, ngưng kết ở hai ngón tay, rồi lại một lần nữa chém ra. “Chút tài mọn”, Trần An hừ lạnh một tiếng, chân nguyên toàn thân sôi trào, roi Huyết Mãng trong tay kéo mạnh một cái. Xoẹt xoẹt xoẹt! Roi dài đỏ như máu hóa thành một con cự mãng cực kỳ hung hãn, bắt đầu uốn éo giữa không trung, trực tiếp nghiền kiếm quang đang bổ đến thành phấn vụn. Có đạo binh trong tay, thế công bực này đối với Trần An hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào. Có điều hắn vừa đổi động tác, định nhân cơ hội xoay người phát động phản công thì đầu ngón tay Lâm Nhất lại bắn ra kiếm quang hệt như một con sóng thần ầm ầm lao đến. “Kinh Hồng Phá Nhật!” “Tinh Thần Đại Bạo!” “Triêu Dương Như Hỏa!” “Hoành Đoạn Thái A!” “Huyết Trấn Sơn Hà!” … Tuy phẩm cấp của Bá Kiếm hiện tại có vẻ không đáng kể, nhưng thắng ở chỗ điều khiển một cách tự nhiên. Khoảnh khắc kiếm quang bị chấn nát, thân hình Lâm Nhất ở giữa không trung không ngừng biến ảo, liên tục bổ ra sáu sát chiêu của Bá Kiếm. Phút chốc, uy danh của Bá Kiếm được hắn thúc giục đến cực hạn, trong mật thất, khắp nơi đều là bóng dáng của Lâm Nhất, kiếm quang giăng chằng chịt, cùng với đó là đủ loại dị tượng kinh người. “Tên này…” Trần An thầm mắng một tiếng, rốt cuộc tạo nghệ kiếm đạo của tên này khủng bố đến mức nào, lúc này, hắn ta đành phải từ bỏ ý định phản công, rót chân nguyên vào roi Huyết Mãng, phút chốc, cây roi thon dài bỗng phình to lên, hệt như một con cự long dời sông lấp biển. “Giao Long Xuất Hải!” Roi Huyết Mãng trong tay Trần An bắn ra huyết quang chói mắt, hào quang như ngọc kia vô cùng trong suốt, càng khiến Huyết Mãng đang phình to ra thêm chân thực, cứ như đang lột xác thành Giao Long vậy. Đột nhiên, uy áp đạo binh tăng vọt, trực tiếp chấn vỡ rất nhiều dị tượng do Lâm Nhất tạo ra. Còn Huyết Mãng đang tăng trưởng thì càng nhìn càng khiến lòng người lạnh giá, và nó dần có xu hướng cuồng bạo. Đến nước này thì ngươi cũng nên sợ rồi đấy! Hai mắt Trần An trợn trừng, lệ khí giữa hai đầu lông mày càng khiến người ta sợ hãi. Huyết Mãng tăng trưởng hệt như Giao Long ra biển, chém vỡ rất nhiều dị tượng của Bá Kiếm, thế như chẻ tre, hung hăng nhào về phía Lâm Nhất. “Tới hay lắm!”