“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3309

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không đợi đối phương phản ứng đã dùng đánh nhanh thắng nhanh, ỷ vào lợi thế ở mặt kiếm đạo. Khi Thạch Phong còn chưa kịp thay đổi chiêu thức bèn dung hợp dị tượng của nhiều Bá Kiếm lại, hai ngón tay sắc như đao quét ngang.  Phụt!  Một kiếm vô cùng bá đạo ấy không những chém nứt tiếng tăm giống như núi cao của hắn ta mà còn để lại một miệng vết thương dữ tợn trên ngực đối phương.  Vết thương không coi là nặng, nhưng trong tình huống chưa rút kiếm đã có thể đột phá sự giam cầm của đạo binh làm hắn ta bị thương thì quả thật đã khiến trong lòng Thạch Phong có chút hoảng sợ. Nếu đối phương rút kiếm, vậy một kiếm ấy phải đáng sợ đến mức nào chứ.  "Táng Hoa công tử, quả nhiên tên xứng với thực".  Ha ha!  Một tiếng cười âm u lạnh lẽo truyền ra từ trong một đường hầm tối tăm, Mạc Hàn cầm trường kích trong tay chậm rãi đi ra.  Nhìn cái vẻ láo liêng của hắn ta, cũng không biết đã quan sát trong tối bao lâu.  Thạch Phong suy nghĩ nhanh như chớp, vừa nhìn đã nhận ra ý định của đối phương. Tên kia muốn mình và Lâm Nhất đánh nhau ngươi sống ta chết rồi đi ra nhặt của hời. Song, không ngờ Lâm Nhất lại mạnh như thế, hoàn toàn có thể làm hai việc cùng một lúc.  Thậm chí còn khiến mình thua thiệt, nếu không xuất hiện thì e rằng không còn của mặt nhặt nữa.  Khoan đã!  Thạch phong biến sắc, chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Mạc Hàn của giới vực Hắc Sa cũng tới thì sao không thấy Trần An đâu?  "Trần An đâu?"  Thạch Phong ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghĩ đến một loại khả năng nào đó mà lạnh sống lưng.  "Có lẽ là chết rồi, ai biết được".  Lâm Nhất mặt mày lạnh nhạt, bình tĩnh đáp.  Dù sao, hắn chém ra một kiếm kia có sống hay chết cũng chẳng liên quan đến mình, càng không có hứng thú nói cho đối phương biết.  "Cái tên nhà ngươi!"  Câu đó nghe vào tai Thạch Phong coi như đối phương đã ngầm thừa nhận mình giết Trần An. Hắn ta lập tức sa sầm nét mặt.  Trong đôi ba câu, Mạc Hàng cũng nghe ra chút manh mối, nụ cười trên mặt vụt tắt, sắc mặt đổi tới đổi lui.  "Thạch Phong, xem ra hôm nay ta và ngươi không hợp tác cũng khó đây..."  Mặt mày Mạc Hàn tràn đầy nghiêm trọng, tay phải không kiềm được siết chặt trường kích.  Đây đúng là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới!  Vốn tưởng rằng Nhật Diệu Chi Linh sẽ do bốn yêu nghiệt trong top 10 bảng Thương Long bọn họ tranh nhau. Ai mà ngờ được, hai người trong đó đã lần lượt chết trong tay Lâm Nhất.  Phong Vô Kỵ chắc chắn đã chết, còn Trần An thì chưa biết. Song, nghe giọng điệu của Lâm Nhất thì dù hắn ta không chết, chắc cũng bị đánh ra khỏi kết giới hỏa diễm, hoàn toàn mất đi tư cách tranh giành Nhật Diệu Chi Linh.  Càng không ngờ là, hai người còn phải hợp tác để đối phó Lâm Nhất. Điều này quả thật là một sự đả kích cùng cực đối với lòng tự trọng của những yêu nghiệt giới vực cấp cao bọn họ.  "Nhật Diệu Chi Linh chia thế nào?", Thạch Phong cau mày, trầm giọng hỏi.  Mạc Hàn đanh mặt, lạnh lùng nói: "Giữa hai ta mà còn phải phân chia rõ vậy ư? Cũng không thể để thứ mà ba giới vực cấp cao nhìn trúng bị một tên thuộc giới vực cấp thấp cướp đi. Ta và ngươi cũng không trị nổi hắn đi đúng không?"  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không đợi đối phương phản ứng đã dùng đánh nhanh thắng nhanh, ỷ vào lợi thế ở mặt kiếm đạo. Khi Thạch Phong còn chưa kịp thay đổi chiêu thức bèn dung hợp dị tượng của nhiều Bá Kiếm lại, hai ngón tay sắc như đao quét ngang.  Phụt!  Một kiếm vô cùng bá đạo ấy không những chém nứt tiếng tăm giống như núi cao của hắn ta mà còn để lại một miệng vết thương dữ tợn trên ngực đối phương.  Vết thương không coi là nặng, nhưng trong tình huống chưa rút kiếm đã có thể đột phá sự giam cầm của đạo binh làm hắn ta bị thương thì quả thật đã khiến trong lòng Thạch Phong có chút hoảng sợ. Nếu đối phương rút kiếm, vậy một kiếm ấy phải đáng sợ đến mức nào chứ.  "Táng Hoa công tử, quả nhiên tên xứng với thực".  Ha ha!  Một tiếng cười âm u lạnh lẽo truyền ra từ trong một đường hầm tối tăm, Mạc Hàn cầm trường kích trong tay chậm rãi đi ra.  Nhìn cái vẻ láo liêng của hắn ta, cũng không biết đã quan sát trong tối bao lâu.  Thạch Phong suy nghĩ nhanh như chớp, vừa nhìn đã nhận ra ý định của đối phương. Tên kia muốn mình và Lâm Nhất đánh nhau ngươi sống ta chết rồi đi ra nhặt của hời. Song, không ngờ Lâm Nhất lại mạnh như thế, hoàn toàn có thể làm hai việc cùng một lúc.  Thậm chí còn khiến mình thua thiệt, nếu không xuất hiện thì e rằng không còn của mặt nhặt nữa.  Khoan đã!  Thạch phong biến sắc, chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Mạc Hàn của giới vực Hắc Sa cũng tới thì sao không thấy Trần An đâu?  "Trần An đâu?"  Thạch Phong ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghĩ đến một loại khả năng nào đó mà lạnh sống lưng.  "Có lẽ là chết rồi, ai biết được".  Lâm Nhất mặt mày lạnh nhạt, bình tĩnh đáp.  Dù sao, hắn chém ra một kiếm kia có sống hay chết cũng chẳng liên quan đến mình, càng không có hứng thú nói cho đối phương biết.  "Cái tên nhà ngươi!"  Câu đó nghe vào tai Thạch Phong coi như đối phương đã ngầm thừa nhận mình giết Trần An. Hắn ta lập tức sa sầm nét mặt.  Trong đôi ba câu, Mạc Hàng cũng nghe ra chút manh mối, nụ cười trên mặt vụt tắt, sắc mặt đổi tới đổi lui.  "Thạch Phong, xem ra hôm nay ta và ngươi không hợp tác cũng khó đây..."  Mặt mày Mạc Hàn tràn đầy nghiêm trọng, tay phải không kiềm được siết chặt trường kích.  Đây đúng là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới!  Vốn tưởng rằng Nhật Diệu Chi Linh sẽ do bốn yêu nghiệt trong top 10 bảng Thương Long bọn họ tranh nhau. Ai mà ngờ được, hai người trong đó đã lần lượt chết trong tay Lâm Nhất.  Phong Vô Kỵ chắc chắn đã chết, còn Trần An thì chưa biết. Song, nghe giọng điệu của Lâm Nhất thì dù hắn ta không chết, chắc cũng bị đánh ra khỏi kết giới hỏa diễm, hoàn toàn mất đi tư cách tranh giành Nhật Diệu Chi Linh.  Càng không ngờ là, hai người còn phải hợp tác để đối phó Lâm Nhất. Điều này quả thật là một sự đả kích cùng cực đối với lòng tự trọng của những yêu nghiệt giới vực cấp cao bọn họ.  "Nhật Diệu Chi Linh chia thế nào?", Thạch Phong cau mày, trầm giọng hỏi.  Mạc Hàn đanh mặt, lạnh lùng nói: "Giữa hai ta mà còn phải phân chia rõ vậy ư? Cũng không thể để thứ mà ba giới vực cấp cao nhìn trúng bị một tên thuộc giới vực cấp thấp cướp đi. Ta và ngươi cũng không trị nổi hắn đi đúng không?"  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất không đợi đối phương phản ứng đã dùng đánh nhanh thắng nhanh, ỷ vào lợi thế ở mặt kiếm đạo. Khi Thạch Phong còn chưa kịp thay đổi chiêu thức bèn dung hợp dị tượng của nhiều Bá Kiếm lại, hai ngón tay sắc như đao quét ngang.  Phụt!  Một kiếm vô cùng bá đạo ấy không những chém nứt tiếng tăm giống như núi cao của hắn ta mà còn để lại một miệng vết thương dữ tợn trên ngực đối phương.  Vết thương không coi là nặng, nhưng trong tình huống chưa rút kiếm đã có thể đột phá sự giam cầm của đạo binh làm hắn ta bị thương thì quả thật đã khiến trong lòng Thạch Phong có chút hoảng sợ. Nếu đối phương rút kiếm, vậy một kiếm ấy phải đáng sợ đến mức nào chứ.  "Táng Hoa công tử, quả nhiên tên xứng với thực".  Ha ha!  Một tiếng cười âm u lạnh lẽo truyền ra từ trong một đường hầm tối tăm, Mạc Hàn cầm trường kích trong tay chậm rãi đi ra.  Nhìn cái vẻ láo liêng của hắn ta, cũng không biết đã quan sát trong tối bao lâu.  Thạch Phong suy nghĩ nhanh như chớp, vừa nhìn đã nhận ra ý định của đối phương. Tên kia muốn mình và Lâm Nhất đánh nhau ngươi sống ta chết rồi đi ra nhặt của hời. Song, không ngờ Lâm Nhất lại mạnh như thế, hoàn toàn có thể làm hai việc cùng một lúc.  Thậm chí còn khiến mình thua thiệt, nếu không xuất hiện thì e rằng không còn của mặt nhặt nữa.  Khoan đã!  Thạch phong biến sắc, chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, Mạc Hàn của giới vực Hắc Sa cũng tới thì sao không thấy Trần An đâu?  "Trần An đâu?"  Thạch Phong ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghĩ đến một loại khả năng nào đó mà lạnh sống lưng.  "Có lẽ là chết rồi, ai biết được".  Lâm Nhất mặt mày lạnh nhạt, bình tĩnh đáp.  Dù sao, hắn chém ra một kiếm kia có sống hay chết cũng chẳng liên quan đến mình, càng không có hứng thú nói cho đối phương biết.  "Cái tên nhà ngươi!"  Câu đó nghe vào tai Thạch Phong coi như đối phương đã ngầm thừa nhận mình giết Trần An. Hắn ta lập tức sa sầm nét mặt.  Trong đôi ba câu, Mạc Hàng cũng nghe ra chút manh mối, nụ cười trên mặt vụt tắt, sắc mặt đổi tới đổi lui.  "Thạch Phong, xem ra hôm nay ta và ngươi không hợp tác cũng khó đây..."  Mặt mày Mạc Hàn tràn đầy nghiêm trọng, tay phải không kiềm được siết chặt trường kích.  Đây đúng là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới!  Vốn tưởng rằng Nhật Diệu Chi Linh sẽ do bốn yêu nghiệt trong top 10 bảng Thương Long bọn họ tranh nhau. Ai mà ngờ được, hai người trong đó đã lần lượt chết trong tay Lâm Nhất.  Phong Vô Kỵ chắc chắn đã chết, còn Trần An thì chưa biết. Song, nghe giọng điệu của Lâm Nhất thì dù hắn ta không chết, chắc cũng bị đánh ra khỏi kết giới hỏa diễm, hoàn toàn mất đi tư cách tranh giành Nhật Diệu Chi Linh.  Càng không ngờ là, hai người còn phải hợp tác để đối phó Lâm Nhất. Điều này quả thật là một sự đả kích cùng cực đối với lòng tự trọng của những yêu nghiệt giới vực cấp cao bọn họ.  "Nhật Diệu Chi Linh chia thế nào?", Thạch Phong cau mày, trầm giọng hỏi.  Mạc Hàn đanh mặt, lạnh lùng nói: "Giữa hai ta mà còn phải phân chia rõ vậy ư? Cũng không thể để thứ mà ba giới vực cấp cao nhìn trúng bị một tên thuộc giới vực cấp thấp cướp đi. Ta và ngươi cũng không trị nổi hắn đi đúng không?"  

Chương 3309