“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3311
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba người vốn dĩ đang đứng đối diện nhau bên trong đại điện cũng bất đắc dĩ phải bay ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. So với phong mang và lệ khí giữa đầu mày Lâm Nhất thì sắc mặt của Mạc Hàn và Thạch Phong đều trông có vẻ rất khó coi, đặc biệt là khi so sánh với nhau thì nó trở nên vô cùng rõ ràng. Những người xung quanh thấy vậy càng không kiềm được bắt đầu xì xào bàn tán. Nhật Diệu Chi Linh này không phải là bị Lâm Nhất lấy được rồi đấy chứ? Nghĩ đến đây, vẻ mặt của tất cả đám nhân tài giới vực cấp cao đều trở nên vô cùng phức tạp, trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. “Lâm Nhất, ngươi đã giết chết Phong Vô Kỵ, giới vực Huyết Cốt trong giới vực cấp cao còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Đừng có chặn hết đường lui của mình như thế nữa, nếu ngươi có thể giao Nhật Diệu Chi Linh ra đây, giới vực Hắc Sa và U Vân có thể bảo đảm cho ngươi không phải chết!” Ánh mắt của Hàn Mạc lóe lên, lạnh lùng nói. Đám nhân tài của giới vực cấp cao vốn đã chờ đợi ở đây từ lâu, trong đầu bỗng nổ ầm một tiếng, Nhật Diệu Chi Linh thực sự đã bị Lâm Nhất lấy được rồi. “Bảo đảm ta không chết?” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên thành nụ cười châm chọc, hờ hững nói: “Ngươi vẫn nên quan tâm hơn đến hoàn cảnh của mình đi, ta từng nói, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng mong có thể dễ dàng rời đi!” “Ngông cuồng, chúng ta liên thủ, ngươi cho rằng bản thân vẫn còn đường sống chắc?” Thạch Phong lạnh lùng hừ một tiếng sau đó ra tay trước. Rầm! Bóng người thấp thoáng, uy lực dung hòa từ Chân nguyên và đạo binh của hai đại khí huyết trên người bọn họ tạo thành một kiếm mang màu tím dài gần trăm trượng, ánh tím chói mắt, lóe lên rồi biến mất. “Đừng hối hận!” Hàn mang xẹt nhanh qua trong mắt Lâm Nhất, bây giờ hắn đã thực sự nổi giận rồi. Bất kể là Hàn Mạc hay là Thạch Phong, đều là yêu nghiệt sở hữu đạo binh của giới vực cấp cao, tu vi càng đừng nói cao hơn hắn biết bao nhiêu lần. Hai người trên cả đoạn đường đi đến đây đều dồn ép hắn cũng thôi, giờ lại còn liên thủ với nhau, chuyện này đã triệt để chọc vào giới hạn của hắn rồi. Chính giây phút ý nghĩ này xuất hiện, trên người Lâm Nhất bỗng có kiếm ý Thông Linh bất diệt rít gào bùng lên, Thương Long bất diệt, bất diệt Thương Long. Loại phong mang kia tựa như có một con rồng từ trong cơ thể phóng vọt ra ngoài, lạnh lùng vô tình, tàn khốc máu tanh. “Phá!”Hai đại kiếm quyết của Lâm Nhất đồng thời vận chuyển, dị tượng của thần thụ Thanh Tiêu và hoa Tử Diên nở sau lưng như ẩn như hiện. Hai ngón tay hợp nhất, Chân nguyên dồi dào được kiếm ý khống chế lập tức bùng phát ra. Rắc! Trong âm thanh kim thạch nứt vỡ, kiếm mang màu tím được dung hòa từ Chân nguyên và uy lực đạo binh của đối phương lập tức vỡ tan.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba người vốn dĩ đang đứng đối diện nhau bên trong đại điện cũng bất đắc dĩ phải bay ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. So với phong mang và lệ khí giữa đầu mày Lâm Nhất thì sắc mặt của Mạc Hàn và Thạch Phong đều trông có vẻ rất khó coi, đặc biệt là khi so sánh với nhau thì nó trở nên vô cùng rõ ràng. Những người xung quanh thấy vậy càng không kiềm được bắt đầu xì xào bàn tán. Nhật Diệu Chi Linh này không phải là bị Lâm Nhất lấy được rồi đấy chứ? Nghĩ đến đây, vẻ mặt của tất cả đám nhân tài giới vực cấp cao đều trở nên vô cùng phức tạp, trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. “Lâm Nhất, ngươi đã giết chết Phong Vô Kỵ, giới vực Huyết Cốt trong giới vực cấp cao còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Đừng có chặn hết đường lui của mình như thế nữa, nếu ngươi có thể giao Nhật Diệu Chi Linh ra đây, giới vực Hắc Sa và U Vân có thể bảo đảm cho ngươi không phải chết!” Ánh mắt của Hàn Mạc lóe lên, lạnh lùng nói. Đám nhân tài của giới vực cấp cao vốn đã chờ đợi ở đây từ lâu, trong đầu bỗng nổ ầm một tiếng, Nhật Diệu Chi Linh thực sự đã bị Lâm Nhất lấy được rồi. “Bảo đảm ta không chết?” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên thành nụ cười châm chọc, hờ hững nói: “Ngươi vẫn nên quan tâm hơn đến hoàn cảnh của mình đi, ta từng nói, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng mong có thể dễ dàng rời đi!” “Ngông cuồng, chúng ta liên thủ, ngươi cho rằng bản thân vẫn còn đường sống chắc?” Thạch Phong lạnh lùng hừ một tiếng sau đó ra tay trước. Rầm! Bóng người thấp thoáng, uy lực dung hòa từ Chân nguyên và đạo binh của hai đại khí huyết trên người bọn họ tạo thành một kiếm mang màu tím dài gần trăm trượng, ánh tím chói mắt, lóe lên rồi biến mất. “Đừng hối hận!” Hàn mang xẹt nhanh qua trong mắt Lâm Nhất, bây giờ hắn đã thực sự nổi giận rồi. Bất kể là Hàn Mạc hay là Thạch Phong, đều là yêu nghiệt sở hữu đạo binh của giới vực cấp cao, tu vi càng đừng nói cao hơn hắn biết bao nhiêu lần. Hai người trên cả đoạn đường đi đến đây đều dồn ép hắn cũng thôi, giờ lại còn liên thủ với nhau, chuyện này đã triệt để chọc vào giới hạn của hắn rồi. Chính giây phút ý nghĩ này xuất hiện, trên người Lâm Nhất bỗng có kiếm ý Thông Linh bất diệt rít gào bùng lên, Thương Long bất diệt, bất diệt Thương Long. Loại phong mang kia tựa như có một con rồng từ trong cơ thể phóng vọt ra ngoài, lạnh lùng vô tình, tàn khốc máu tanh. “Phá!”Hai đại kiếm quyết của Lâm Nhất đồng thời vận chuyển, dị tượng của thần thụ Thanh Tiêu và hoa Tử Diên nở sau lưng như ẩn như hiện. Hai ngón tay hợp nhất, Chân nguyên dồi dào được kiếm ý khống chế lập tức bùng phát ra. Rắc! Trong âm thanh kim thạch nứt vỡ, kiếm mang màu tím được dung hòa từ Chân nguyên và uy lực đạo binh của đối phương lập tức vỡ tan.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ba người vốn dĩ đang đứng đối diện nhau bên trong đại điện cũng bất đắc dĩ phải bay ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. So với phong mang và lệ khí giữa đầu mày Lâm Nhất thì sắc mặt của Mạc Hàn và Thạch Phong đều trông có vẻ rất khó coi, đặc biệt là khi so sánh với nhau thì nó trở nên vô cùng rõ ràng. Những người xung quanh thấy vậy càng không kiềm được bắt đầu xì xào bàn tán. Nhật Diệu Chi Linh này không phải là bị Lâm Nhất lấy được rồi đấy chứ? Nghĩ đến đây, vẻ mặt của tất cả đám nhân tài giới vực cấp cao đều trở nên vô cùng phức tạp, trong lòng lại càng thấp thỏm bất an. “Lâm Nhất, ngươi đã giết chết Phong Vô Kỵ, giới vực Huyết Cốt trong giới vực cấp cao còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Đừng có chặn hết đường lui của mình như thế nữa, nếu ngươi có thể giao Nhật Diệu Chi Linh ra đây, giới vực Hắc Sa và U Vân có thể bảo đảm cho ngươi không phải chết!” Ánh mắt của Hàn Mạc lóe lên, lạnh lùng nói. Đám nhân tài của giới vực cấp cao vốn đã chờ đợi ở đây từ lâu, trong đầu bỗng nổ ầm một tiếng, Nhật Diệu Chi Linh thực sự đã bị Lâm Nhất lấy được rồi. “Bảo đảm ta không chết?” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên thành nụ cười châm chọc, hờ hững nói: “Ngươi vẫn nên quan tâm hơn đến hoàn cảnh của mình đi, ta từng nói, hôm nay hai người các ngươi ai cũng đừng mong có thể dễ dàng rời đi!” “Ngông cuồng, chúng ta liên thủ, ngươi cho rằng bản thân vẫn còn đường sống chắc?” Thạch Phong lạnh lùng hừ một tiếng sau đó ra tay trước. Rầm! Bóng người thấp thoáng, uy lực dung hòa từ Chân nguyên và đạo binh của hai đại khí huyết trên người bọn họ tạo thành một kiếm mang màu tím dài gần trăm trượng, ánh tím chói mắt, lóe lên rồi biến mất. “Đừng hối hận!” Hàn mang xẹt nhanh qua trong mắt Lâm Nhất, bây giờ hắn đã thực sự nổi giận rồi. Bất kể là Hàn Mạc hay là Thạch Phong, đều là yêu nghiệt sở hữu đạo binh của giới vực cấp cao, tu vi càng đừng nói cao hơn hắn biết bao nhiêu lần. Hai người trên cả đoạn đường đi đến đây đều dồn ép hắn cũng thôi, giờ lại còn liên thủ với nhau, chuyện này đã triệt để chọc vào giới hạn của hắn rồi. Chính giây phút ý nghĩ này xuất hiện, trên người Lâm Nhất bỗng có kiếm ý Thông Linh bất diệt rít gào bùng lên, Thương Long bất diệt, bất diệt Thương Long. Loại phong mang kia tựa như có một con rồng từ trong cơ thể phóng vọt ra ngoài, lạnh lùng vô tình, tàn khốc máu tanh. “Phá!”Hai đại kiếm quyết của Lâm Nhất đồng thời vận chuyển, dị tượng của thần thụ Thanh Tiêu và hoa Tử Diên nở sau lưng như ẩn như hiện. Hai ngón tay hợp nhất, Chân nguyên dồi dào được kiếm ý khống chế lập tức bùng phát ra. Rắc! Trong âm thanh kim thạch nứt vỡ, kiếm mang màu tím được dung hòa từ Chân nguyên và uy lực đạo binh của đối phương lập tức vỡ tan.