“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3318
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nếu kính ta, ta ắt sẽ kính lại người. Người nếu phạm ta, ta hà tất phải nhún nhường! Trên con đường thông thiên, vốn dĩ kẻ mạnh luôn được tôn kính, nếu như không phục, một kiếm trừ khử là xong.“Tiếp sau đây dự định làm thế nào?”, Trần Huyền mở lời hỏi. Lâm Nhất trầm giọng nói: “Ta sẽ rời khỏi chỗ này trước, trước khi tiến vào cấm giới Thương Long, cố gắng vượt qua kiếp Thiên Phách”. Ngoại trừ độ kiếp Thiên Phách ra, Lâm Nhất lần này còn thu được hai môn võ học tạo hóa cấp cao là Thập Huyền Biến và Nhật Diệu Thần Chưởng. Cái trước là võ học tạo hóa cấp Đế Giả, cần phải đạt đến Thiên Phách tầng thứ hai mới có thể tu luyện, nhưng cái sau thì bây giờ hắn đã có thể tu luyện được rồi. Một khi tu luyện thành công võ học tạo hóa cấp cao, cho dù thực sự gặp phải truy sát của giới vực cấp cao thì Lâm Nhất cũng tự tin có thể bảo vệ được chính mình. Lần này đi di tích Long Thành hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Lại nghĩ đến rượu ngon Long Tộc, Thiên Niên Hỏa cùng với hơn một vạn viên Tinh Thần Đan bên trong túi trữ vật, nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy, lại thêm Nhật Diệu Thần Chưởng, ắt sẽ khiến thực lực của Lâm Nhất tăng vọt. Đợi đến sau khi thăng cấp lên Thiên Phách tầng thứ nhất thì lại càng không dám tưởng tượng sẽ có thay đổi kinh người ra sao. Đến lúc đó đối mặt với cuộc vây giết của tam đại giới vực cấp cao, cũng chưa chắc là không có tư cách để đấu lại. “Những bạn bè của ta ở trong thành Lôi Hỏa, đành nhờ cả vào mấy vị rồi”. Lâm Nhất chắp tay nói. “Yên tâm, Lâm huynh có ơn cứu mạng với ta, việc này ta sẽ đích thân đi làm”. Trần Huyền gật đầu, giao một tấm bản đồ khu vực Thương Long cho Lâm Nhất, còn có một số suy đoán mà hắn ta cho rằng giới vực Huyết Cốt có thể dùng để tìm được Lâm Nhất, một năm một mười nói hết cho đối phương. “Giới vực U Vân có hay không thì không chắc chắn, nhưng mà giới vực Huyết Cốt sợ là có đến tám phần sẽ dùng thủ đoạn này, võ giả của giới vực Huyết Cốt ai nấy đều là tà tu. Số mạng người bị cướp đi trên tay bọn chúng nhiều vô số, cũng có đầy lệ khí, cho dù sau khi chết đi thì những lệ khí này cũng chưa chắc đã tan hết, rất khó nói có để lại ấn ký trên người huynh hay không”. Trần Huyền cực kỳ trịnh trọng nói. “Vậy xem ra ta cần phải chú ý nhiều hơn rồi”. Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng khác lạ, chẳng qua cũng không quá lo lắng, dù gì sớm muộn cũng sẽ gặp đám người này bên trong Thương Long Cấm Giới. Người bình thường đều sợ hãi giới vực cấp cao kia, nhưng trên con đường thông thiên, Lâm Nhất lại cứ không tin vào điều này. Kiếm khách của thế hệ ta, há lại sợ một trận chiến! Ba ngày sau. Nhật Diệu Chi Linh, di tích Long Thành. Cho dù thời gian đã qua chẵn ba ngày, Lâm Nhất cũng gây một trận sóng gió lớn bên trong di tích Long Thành, nhưng dấu vết ở đây vẫn chưa hề phai đi. Nhật Diệu Chi Linh bị Lâm Nhất lấy đi rồi, nhưng di tích Long Thành cũng chưa được tìm kiếm hết, vẫn có rất nhiều nhân tài của các giới vực lớn lưu lại đây. Vừa có giới vực cấp cao cũng có cả võ giả của những giới vực bình thường trong Nhật Diệu Chi Địa, trong lòng bọn họ vẫn ôm niềm hy vọng có thể tìm được may mắn gì đó. Nhất là Tiên Vân Chân và Trần Khung, hai người đều biết bí mật của Lâm Nhất, biết được Lâm Nhất có thu hoạch cực lớn bên trong lầu bảo tàng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nếu kính ta, ta ắt sẽ kính lại người. Người nếu phạm ta, ta hà tất phải nhún nhường! Trên con đường thông thiên, vốn dĩ kẻ mạnh luôn được tôn kính, nếu như không phục, một kiếm trừ khử là xong.“Tiếp sau đây dự định làm thế nào?”, Trần Huyền mở lời hỏi. Lâm Nhất trầm giọng nói: “Ta sẽ rời khỏi chỗ này trước, trước khi tiến vào cấm giới Thương Long, cố gắng vượt qua kiếp Thiên Phách”. Ngoại trừ độ kiếp Thiên Phách ra, Lâm Nhất lần này còn thu được hai môn võ học tạo hóa cấp cao là Thập Huyền Biến và Nhật Diệu Thần Chưởng. Cái trước là võ học tạo hóa cấp Đế Giả, cần phải đạt đến Thiên Phách tầng thứ hai mới có thể tu luyện, nhưng cái sau thì bây giờ hắn đã có thể tu luyện được rồi. Một khi tu luyện thành công võ học tạo hóa cấp cao, cho dù thực sự gặp phải truy sát của giới vực cấp cao thì Lâm Nhất cũng tự tin có thể bảo vệ được chính mình. Lần này đi di tích Long Thành hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Lại nghĩ đến rượu ngon Long Tộc, Thiên Niên Hỏa cùng với hơn một vạn viên Tinh Thần Đan bên trong túi trữ vật, nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy, lại thêm Nhật Diệu Thần Chưởng, ắt sẽ khiến thực lực của Lâm Nhất tăng vọt. Đợi đến sau khi thăng cấp lên Thiên Phách tầng thứ nhất thì lại càng không dám tưởng tượng sẽ có thay đổi kinh người ra sao. Đến lúc đó đối mặt với cuộc vây giết của tam đại giới vực cấp cao, cũng chưa chắc là không có tư cách để đấu lại. “Những bạn bè của ta ở trong thành Lôi Hỏa, đành nhờ cả vào mấy vị rồi”. Lâm Nhất chắp tay nói. “Yên tâm, Lâm huynh có ơn cứu mạng với ta, việc này ta sẽ đích thân đi làm”. Trần Huyền gật đầu, giao một tấm bản đồ khu vực Thương Long cho Lâm Nhất, còn có một số suy đoán mà hắn ta cho rằng giới vực Huyết Cốt có thể dùng để tìm được Lâm Nhất, một năm một mười nói hết cho đối phương. “Giới vực U Vân có hay không thì không chắc chắn, nhưng mà giới vực Huyết Cốt sợ là có đến tám phần sẽ dùng thủ đoạn này, võ giả của giới vực Huyết Cốt ai nấy đều là tà tu. Số mạng người bị cướp đi trên tay bọn chúng nhiều vô số, cũng có đầy lệ khí, cho dù sau khi chết đi thì những lệ khí này cũng chưa chắc đã tan hết, rất khó nói có để lại ấn ký trên người huynh hay không”. Trần Huyền cực kỳ trịnh trọng nói. “Vậy xem ra ta cần phải chú ý nhiều hơn rồi”. Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng khác lạ, chẳng qua cũng không quá lo lắng, dù gì sớm muộn cũng sẽ gặp đám người này bên trong Thương Long Cấm Giới. Người bình thường đều sợ hãi giới vực cấp cao kia, nhưng trên con đường thông thiên, Lâm Nhất lại cứ không tin vào điều này. Kiếm khách của thế hệ ta, há lại sợ một trận chiến! Ba ngày sau. Nhật Diệu Chi Linh, di tích Long Thành. Cho dù thời gian đã qua chẵn ba ngày, Lâm Nhất cũng gây một trận sóng gió lớn bên trong di tích Long Thành, nhưng dấu vết ở đây vẫn chưa hề phai đi. Nhật Diệu Chi Linh bị Lâm Nhất lấy đi rồi, nhưng di tích Long Thành cũng chưa được tìm kiếm hết, vẫn có rất nhiều nhân tài của các giới vực lớn lưu lại đây. Vừa có giới vực cấp cao cũng có cả võ giả của những giới vực bình thường trong Nhật Diệu Chi Địa, trong lòng bọn họ vẫn ôm niềm hy vọng có thể tìm được may mắn gì đó. Nhất là Tiên Vân Chân và Trần Khung, hai người đều biết bí mật của Lâm Nhất, biết được Lâm Nhất có thu hoạch cực lớn bên trong lầu bảo tàng.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nếu kính ta, ta ắt sẽ kính lại người. Người nếu phạm ta, ta hà tất phải nhún nhường! Trên con đường thông thiên, vốn dĩ kẻ mạnh luôn được tôn kính, nếu như không phục, một kiếm trừ khử là xong.“Tiếp sau đây dự định làm thế nào?”, Trần Huyền mở lời hỏi. Lâm Nhất trầm giọng nói: “Ta sẽ rời khỏi chỗ này trước, trước khi tiến vào cấm giới Thương Long, cố gắng vượt qua kiếp Thiên Phách”. Ngoại trừ độ kiếp Thiên Phách ra, Lâm Nhất lần này còn thu được hai môn võ học tạo hóa cấp cao là Thập Huyền Biến và Nhật Diệu Thần Chưởng. Cái trước là võ học tạo hóa cấp Đế Giả, cần phải đạt đến Thiên Phách tầng thứ hai mới có thể tu luyện, nhưng cái sau thì bây giờ hắn đã có thể tu luyện được rồi. Một khi tu luyện thành công võ học tạo hóa cấp cao, cho dù thực sự gặp phải truy sát của giới vực cấp cao thì Lâm Nhất cũng tự tin có thể bảo vệ được chính mình. Lần này đi di tích Long Thành hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Lại nghĩ đến rượu ngon Long Tộc, Thiên Niên Hỏa cùng với hơn một vạn viên Tinh Thần Đan bên trong túi trữ vật, nguồn tài nguyên khổng lồ như vậy, lại thêm Nhật Diệu Thần Chưởng, ắt sẽ khiến thực lực của Lâm Nhất tăng vọt. Đợi đến sau khi thăng cấp lên Thiên Phách tầng thứ nhất thì lại càng không dám tưởng tượng sẽ có thay đổi kinh người ra sao. Đến lúc đó đối mặt với cuộc vây giết của tam đại giới vực cấp cao, cũng chưa chắc là không có tư cách để đấu lại. “Những bạn bè của ta ở trong thành Lôi Hỏa, đành nhờ cả vào mấy vị rồi”. Lâm Nhất chắp tay nói. “Yên tâm, Lâm huynh có ơn cứu mạng với ta, việc này ta sẽ đích thân đi làm”. Trần Huyền gật đầu, giao một tấm bản đồ khu vực Thương Long cho Lâm Nhất, còn có một số suy đoán mà hắn ta cho rằng giới vực Huyết Cốt có thể dùng để tìm được Lâm Nhất, một năm một mười nói hết cho đối phương. “Giới vực U Vân có hay không thì không chắc chắn, nhưng mà giới vực Huyết Cốt sợ là có đến tám phần sẽ dùng thủ đoạn này, võ giả của giới vực Huyết Cốt ai nấy đều là tà tu. Số mạng người bị cướp đi trên tay bọn chúng nhiều vô số, cũng có đầy lệ khí, cho dù sau khi chết đi thì những lệ khí này cũng chưa chắc đã tan hết, rất khó nói có để lại ấn ký trên người huynh hay không”. Trần Huyền cực kỳ trịnh trọng nói. “Vậy xem ra ta cần phải chú ý nhiều hơn rồi”. Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng khác lạ, chẳng qua cũng không quá lo lắng, dù gì sớm muộn cũng sẽ gặp đám người này bên trong Thương Long Cấm Giới. Người bình thường đều sợ hãi giới vực cấp cao kia, nhưng trên con đường thông thiên, Lâm Nhất lại cứ không tin vào điều này. Kiếm khách của thế hệ ta, há lại sợ một trận chiến! Ba ngày sau. Nhật Diệu Chi Linh, di tích Long Thành. Cho dù thời gian đã qua chẵn ba ngày, Lâm Nhất cũng gây một trận sóng gió lớn bên trong di tích Long Thành, nhưng dấu vết ở đây vẫn chưa hề phai đi. Nhật Diệu Chi Linh bị Lâm Nhất lấy đi rồi, nhưng di tích Long Thành cũng chưa được tìm kiếm hết, vẫn có rất nhiều nhân tài của các giới vực lớn lưu lại đây. Vừa có giới vực cấp cao cũng có cả võ giả của những giới vực bình thường trong Nhật Diệu Chi Địa, trong lòng bọn họ vẫn ôm niềm hy vọng có thể tìm được may mắn gì đó. Nhất là Tiên Vân Chân và Trần Khung, hai người đều biết bí mật của Lâm Nhất, biết được Lâm Nhất có thu hoạch cực lớn bên trong lầu bảo tàng.