“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3327
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự hung hiểm trong đó không thể tả bằng lời. Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, cuộc tranh tài vạn giới này vốn là như vậy, định sẵn ải sau càng khó hơn ải trước. Người có thể đi tới cuối cùng sẽ không có bất cứ may mắn nào, tất nhiên là kẻ mạnh sau từng tầng sàng lọc, đãi cát tìm vàng. “Hãy để ta xem xem, kẻ hung ác trên bảng Thương Long này rốt cuộc mạnh đến đâu!” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên ý cười, bay vọt lên từ trên đỉnh núi. Gào! Đợi đến khi hắn đáp xuống đất, một con yêu thú chắn ngang trước mặt, ngăn cản đường đi của hắn.Vừa rồi Thần Dương Toái Thiên Ấn đã biến khu vực mấy chục dặm xung quanh thành tro tàn, những con yêu thú dám ở lại chắc chắn có thực lực cực kỳ khủng khiếp. Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ hơn, đây là một con sói ma Hắc Huyết cảnh giới Thiên Phách tầng hai với thân hình khổng lồ toả sương đen, đôi mắt máu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Nhất từ trên cao xuống. Có lẽ khu vực mà hắn vô tình phá huỷ vừa rồi là lãnh địa của nó, nếu không thì nó cũng sẽ không theo dõi Lâm Nhất. “Cảnh giới Thiên Phách tầng hai...” Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn chưa từng đánh nhau với yêu thú cảnh giới này, nếu không sử dụng Thần Dương Toái Thiên Ấn thì sợ rằng sẽ rất khó đối phó. Thương Long Cấm Khu không dễ đi, chưa đi được bao lâu đã gặp phải rất nhiều rắc rối. Rầm rầm! Sói ma Hắc Huyết không cho Lâm Nhất nhiều thời gian suy nghĩ, nó hú lên rồi bay về phía Lâm Nhất. Vèo! Với tốc độ nhanh như chớp, chỉ chớp mắt cơ thể khổng lồ của nó đã tạo thành một mảng bóng bao trùm lấy Lâm Nhất. Nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị ra tay, một con long mãng đỏ như máu đột nhiên lao tới từ phía sau lưng hắn, quất vào người đối phương. Răng rắc! Có tiếng xương gãy vang lên, sói ma Hắc Huyết bị quất lùi về sau, ngã xuống đất quằn quại. Là ngựa Huyết Long! Nó cầm roi Huyết Mãng mà Trần An từng sử dụng, bừng bừng khí thế xông tới. Chát! Chát! Chát! Thanh đạo binh hạ phẩm này ở trong tay ngựa Huyết Long có uy lực lớn hơn khi ở trong tay Trần An rất nhiều, nó điều khiển một cách rất nhẹ nhàng, vô số bóng roi thoáng hiện trên không trung trông như những vệt long ảnh chằng chịt, khiến con sói ma Hắc Huyết kia ngã xuống đất, không còn cơ hội ngóc đầu dậy. Chỉ một lát sau, máu đen đã đọng thành vũng. Đến khi sói ma Hắc Huyết rên lên một tiếng, cố gắng quay đầu chạy trốn, Tiểu Hồng mới cất roi Huyết Mãng. Nó há miệng phun lưỡi dao ảo trong túi trữ vật ra rồi cầm trong tay, bóng dáng nó lập tức trở nên mơ hồ. Phụt! Đợi đến khi xuất hiện lại, nó như hiện ra từ hư không, con dao găm trong tay nó đã cắt trúng cổ họng đối phương. Lâm Nhất nhìn mà tặc lưỡi, nếu bây giờ không rút kiếm, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của ngựa Huyết Long.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự hung hiểm trong đó không thể tả bằng lời. Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, cuộc tranh tài vạn giới này vốn là như vậy, định sẵn ải sau càng khó hơn ải trước. Người có thể đi tới cuối cùng sẽ không có bất cứ may mắn nào, tất nhiên là kẻ mạnh sau từng tầng sàng lọc, đãi cát tìm vàng. “Hãy để ta xem xem, kẻ hung ác trên bảng Thương Long này rốt cuộc mạnh đến đâu!” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên ý cười, bay vọt lên từ trên đỉnh núi. Gào! Đợi đến khi hắn đáp xuống đất, một con yêu thú chắn ngang trước mặt, ngăn cản đường đi của hắn.Vừa rồi Thần Dương Toái Thiên Ấn đã biến khu vực mấy chục dặm xung quanh thành tro tàn, những con yêu thú dám ở lại chắc chắn có thực lực cực kỳ khủng khiếp. Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ hơn, đây là một con sói ma Hắc Huyết cảnh giới Thiên Phách tầng hai với thân hình khổng lồ toả sương đen, đôi mắt máu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Nhất từ trên cao xuống. Có lẽ khu vực mà hắn vô tình phá huỷ vừa rồi là lãnh địa của nó, nếu không thì nó cũng sẽ không theo dõi Lâm Nhất. “Cảnh giới Thiên Phách tầng hai...” Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn chưa từng đánh nhau với yêu thú cảnh giới này, nếu không sử dụng Thần Dương Toái Thiên Ấn thì sợ rằng sẽ rất khó đối phó. Thương Long Cấm Khu không dễ đi, chưa đi được bao lâu đã gặp phải rất nhiều rắc rối. Rầm rầm! Sói ma Hắc Huyết không cho Lâm Nhất nhiều thời gian suy nghĩ, nó hú lên rồi bay về phía Lâm Nhất. Vèo! Với tốc độ nhanh như chớp, chỉ chớp mắt cơ thể khổng lồ của nó đã tạo thành một mảng bóng bao trùm lấy Lâm Nhất. Nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị ra tay, một con long mãng đỏ như máu đột nhiên lao tới từ phía sau lưng hắn, quất vào người đối phương. Răng rắc! Có tiếng xương gãy vang lên, sói ma Hắc Huyết bị quất lùi về sau, ngã xuống đất quằn quại. Là ngựa Huyết Long! Nó cầm roi Huyết Mãng mà Trần An từng sử dụng, bừng bừng khí thế xông tới. Chát! Chát! Chát! Thanh đạo binh hạ phẩm này ở trong tay ngựa Huyết Long có uy lực lớn hơn khi ở trong tay Trần An rất nhiều, nó điều khiển một cách rất nhẹ nhàng, vô số bóng roi thoáng hiện trên không trung trông như những vệt long ảnh chằng chịt, khiến con sói ma Hắc Huyết kia ngã xuống đất, không còn cơ hội ngóc đầu dậy. Chỉ một lát sau, máu đen đã đọng thành vũng. Đến khi sói ma Hắc Huyết rên lên một tiếng, cố gắng quay đầu chạy trốn, Tiểu Hồng mới cất roi Huyết Mãng. Nó há miệng phun lưỡi dao ảo trong túi trữ vật ra rồi cầm trong tay, bóng dáng nó lập tức trở nên mơ hồ. Phụt! Đợi đến khi xuất hiện lại, nó như hiện ra từ hư không, con dao găm trong tay nó đã cắt trúng cổ họng đối phương. Lâm Nhất nhìn mà tặc lưỡi, nếu bây giờ không rút kiếm, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của ngựa Huyết Long.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự hung hiểm trong đó không thể tả bằng lời. Nhưng đối với Lâm Nhất mà nói, cuộc tranh tài vạn giới này vốn là như vậy, định sẵn ải sau càng khó hơn ải trước. Người có thể đi tới cuối cùng sẽ không có bất cứ may mắn nào, tất nhiên là kẻ mạnh sau từng tầng sàng lọc, đãi cát tìm vàng. “Hãy để ta xem xem, kẻ hung ác trên bảng Thương Long này rốt cuộc mạnh đến đâu!” Khóe miệng Lâm Nhất cong lên ý cười, bay vọt lên từ trên đỉnh núi. Gào! Đợi đến khi hắn đáp xuống đất, một con yêu thú chắn ngang trước mặt, ngăn cản đường đi của hắn.Vừa rồi Thần Dương Toái Thiên Ấn đã biến khu vực mấy chục dặm xung quanh thành tro tàn, những con yêu thú dám ở lại chắc chắn có thực lực cực kỳ khủng khiếp. Lâm Nhất nheo mắt nhìn kĩ hơn, đây là một con sói ma Hắc Huyết cảnh giới Thiên Phách tầng hai với thân hình khổng lồ toả sương đen, đôi mắt máu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Nhất từ trên cao xuống. Có lẽ khu vực mà hắn vô tình phá huỷ vừa rồi là lãnh địa của nó, nếu không thì nó cũng sẽ không theo dõi Lâm Nhất. “Cảnh giới Thiên Phách tầng hai...” Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn chưa từng đánh nhau với yêu thú cảnh giới này, nếu không sử dụng Thần Dương Toái Thiên Ấn thì sợ rằng sẽ rất khó đối phó. Thương Long Cấm Khu không dễ đi, chưa đi được bao lâu đã gặp phải rất nhiều rắc rối. Rầm rầm! Sói ma Hắc Huyết không cho Lâm Nhất nhiều thời gian suy nghĩ, nó hú lên rồi bay về phía Lâm Nhất. Vèo! Với tốc độ nhanh như chớp, chỉ chớp mắt cơ thể khổng lồ của nó đã tạo thành một mảng bóng bao trùm lấy Lâm Nhất. Nhưng khi Lâm Nhất chuẩn bị ra tay, một con long mãng đỏ như máu đột nhiên lao tới từ phía sau lưng hắn, quất vào người đối phương. Răng rắc! Có tiếng xương gãy vang lên, sói ma Hắc Huyết bị quất lùi về sau, ngã xuống đất quằn quại. Là ngựa Huyết Long! Nó cầm roi Huyết Mãng mà Trần An từng sử dụng, bừng bừng khí thế xông tới. Chát! Chát! Chát! Thanh đạo binh hạ phẩm này ở trong tay ngựa Huyết Long có uy lực lớn hơn khi ở trong tay Trần An rất nhiều, nó điều khiển một cách rất nhẹ nhàng, vô số bóng roi thoáng hiện trên không trung trông như những vệt long ảnh chằng chịt, khiến con sói ma Hắc Huyết kia ngã xuống đất, không còn cơ hội ngóc đầu dậy. Chỉ một lát sau, máu đen đã đọng thành vũng. Đến khi sói ma Hắc Huyết rên lên một tiếng, cố gắng quay đầu chạy trốn, Tiểu Hồng mới cất roi Huyết Mãng. Nó há miệng phun lưỡi dao ảo trong túi trữ vật ra rồi cầm trong tay, bóng dáng nó lập tức trở nên mơ hồ. Phụt! Đợi đến khi xuất hiện lại, nó như hiện ra từ hư không, con dao găm trong tay nó đã cắt trúng cổ họng đối phương. Lâm Nhất nhìn mà tặc lưỡi, nếu bây giờ không rút kiếm, có lẽ ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của ngựa Huyết Long.