“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3340

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bốp!  Sau mười chiêu giao đấu như tia chớp, Lâm Nhất chỉ chậm một chút đã bị đối phương bắt được sơ hở, tung một đấm vào ngực, kế đó, Nguyên Hoành Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, vẻ mặt hắn ta cực kỳ lạnh lùng và ngạo mạn.  “Còn dám ngông cuồng trước mặt ta nữa không?”  Nguyên Hoành Thiên cười dữ tợn, hắn ta muốn dùng một kích chấn vỡ kiếm thế của Lâm Nhất, sau đó nện thẳng vào ngực đối phương.  Có lẽ thực lực của Phùng Vũ hơi kém một chút, nhưng câu nói của hắn ta không sai, không có kiếm ý thì tên thiếu niên trước mắt ngay cả con chó cũng không bằng.  Một kích này quá cứng rắn và dũng mãnh, dù Lâm Nhất đã thúc giục kiếm ý Thông Linh bất diệt đến cực hạn nhưng vẫn không cách nào chịu nổi, chênh lệch tu vi quá lớn khó có thể đền bù, quyền mang chấn vỡ kiếm thế, sau đó nện thẳng vào lồ ng ngực.  Răng rắc!  Có âm thanh vỡ nát vang vọng khắp bốn phía, tiếng vỡ giòn giã và khô khốc hệt như sắt đá vỡ vụn.  Nhưng Nguyên Hoành Thiên lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện từng sợi long văn vỡ vụn trên người Lâm Nhất bỗng chốc hóa thành điện quang màu tím tràn ngập khắp người hắn.  Một kích này thật sự đã nện trúng đối phương, thậm chí ngay cả chân nguyên hộ thể cũng bị chấn vỡ, nhưng dường như lại không đạt đến mục đích nện vào ngực Lâm Nhất, trái lại, nó đã bị một tầng long văn Tử Điện có chút thần bí đánh vỡ.  Yêu nghiệt bảng Thương Long đúng là rất mạnh.  Thậm chí có thể đánh nát chiến thể Thương Long ngưng tụ từ long văn Tử Điện, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chính thức đánh trọng thương Lâm Nhất.  Lâm Nhất phản kích nhanh như chớp, trở tay tát một cái vào mặt Nguyên Hoành Thiên.  Bốp!Cái tát như sét đánh khiến Nguyên Hoành Thiên không kịp lùi lại bị văng ra xa.  “Này...”  Mọi người đều sững sờ, đây có thật là yêu nghiệt bảng Thương Long không?  Tại sao hắn ta lại bị Lâm Nhất tát bay? Tất cả mọi người đều nghi ngờ bản thân mình có đang nhìn lầm hay không, đặc biệt là Triệu Phong, hắn ta vô cùng ngạc nhiên.  “Quả thật không dám, ta chỉ vô tình tát ngươi một bạt tai thôi”.  Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, mỉm cười đáp.  Lúc hắn nói chuyện, kiếm ý vỡ nát khép lại như một bức tranh bị rách được phục hồi, nhìn có vẻ rất kì dị.  Người ngoài thấy thần kì, nhưng Lâm Nhất lại hơi bất mãn trong lòng.  Tu vi còn quá yếu, Thương Long bất diệt cũng chưa bất diệt chân chính, cứ thế này thêm vài lần nữa Lâm Nhất sẽ không chịu nổi.  Hơn nữa kiếm ý này bị phá vỡ rất dễ dàng, như vậy sẽ mất mặt lắm.  “Lại phục hồi?”  Nguyên Hoành Thiên bị tát bay sầm mặt lại, kiếm ý của đối phương kì quái thật, nó bền đến mức đáng sợ. 

Bốp!  

Sau mười chiêu giao đấu như tia chớp, Lâm Nhất chỉ chậm một chút đã bị đối phương bắt được sơ hở, tung một đấm vào ngực, kế đó, Nguyên Hoành Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, vẻ mặt hắn ta cực kỳ lạnh lùng và ngạo mạn.  

“Còn dám ngông cuồng trước mặt ta nữa không?”  

Nguyên Hoành Thiên cười dữ tợn, hắn ta muốn dùng một kích chấn vỡ kiếm thế của Lâm Nhất, sau đó nện thẳng vào ngực đối phương.  

Có lẽ thực lực của Phùng Vũ hơi kém một chút, nhưng câu nói của hắn ta không sai, không có kiếm ý thì tên thiếu niên trước mắt ngay cả con chó cũng không bằng.  

Một kích này quá cứng rắn và dũng mãnh, dù Lâm Nhất đã thúc giục kiếm ý Thông Linh bất diệt đến cực hạn nhưng vẫn không cách nào chịu nổi, chênh lệch tu vi quá lớn khó có thể đền bù, quyền mang chấn vỡ kiếm thế, sau đó nện thẳng vào lồ ng ngực.  

Răng rắc!  

Có âm thanh vỡ nát vang vọng khắp bốn phía, tiếng vỡ giòn giã và khô khốc hệt như sắt đá vỡ vụn.  

Nhưng Nguyên Hoành Thiên lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện từng sợi long văn vỡ vụn trên người Lâm Nhất bỗng chốc hóa thành điện quang màu tím tràn ngập khắp người hắn.  

Một kích này thật sự đã nện trúng đối phương, thậm chí ngay cả chân nguyên hộ thể cũng bị chấn vỡ, nhưng dường như lại không đạt đến mục đích nện vào ngực Lâm Nhất, trái lại, nó đã bị một tầng long văn Tử Điện có chút thần bí đánh vỡ.  

Yêu nghiệt bảng Thương Long đúng là rất mạnh.  

Thậm chí có thể đánh nát chiến thể Thương Long ngưng tụ từ long văn Tử Điện, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chính thức đánh trọng thương Lâm Nhất.  

Lâm Nhất phản kích nhanh như chớp, trở tay tát một cái vào mặt Nguyên Hoành Thiên.  

Bốp!

Cái tát như sét đánh khiến Nguyên Hoành Thiên không kịp lùi lại bị văng ra xa.  

“Này...”  

Mọi người đều sững sờ, đây có thật là yêu nghiệt bảng Thương Long không?  

Tại sao hắn ta lại bị Lâm Nhất tát bay? Tất cả mọi người đều nghi ngờ bản thân mình có đang nhìn lầm hay không, đặc biệt là Triệu Phong, hắn ta vô cùng ngạc nhiên.  

“Quả thật không dám, ta chỉ vô tình tát ngươi một bạt tai thôi”.  

Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, mỉm cười đáp.  

Lúc hắn nói chuyện, kiếm ý vỡ nát khép lại như một bức tranh bị rách được phục hồi, nhìn có vẻ rất kì dị.  

Người ngoài thấy thần kì, nhưng Lâm Nhất lại hơi bất mãn trong lòng.  

Tu vi còn quá yếu, Thương Long bất diệt cũng chưa bất diệt chân chính, cứ thế này thêm vài lần nữa Lâm Nhất sẽ không chịu nổi.  

Hơn nữa kiếm ý này bị phá vỡ rất dễ dàng, như vậy sẽ mất mặt lắm.  

“Lại phục hồi?”  

Nguyên Hoành Thiên bị tát bay sầm mặt lại, kiếm ý của đối phương kì quái thật, nó bền đến mức đáng sợ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bốp!  Sau mười chiêu giao đấu như tia chớp, Lâm Nhất chỉ chậm một chút đã bị đối phương bắt được sơ hở, tung một đấm vào ngực, kế đó, Nguyên Hoành Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, vẻ mặt hắn ta cực kỳ lạnh lùng và ngạo mạn.  “Còn dám ngông cuồng trước mặt ta nữa không?”  Nguyên Hoành Thiên cười dữ tợn, hắn ta muốn dùng một kích chấn vỡ kiếm thế của Lâm Nhất, sau đó nện thẳng vào ngực đối phương.  Có lẽ thực lực của Phùng Vũ hơi kém một chút, nhưng câu nói của hắn ta không sai, không có kiếm ý thì tên thiếu niên trước mắt ngay cả con chó cũng không bằng.  Một kích này quá cứng rắn và dũng mãnh, dù Lâm Nhất đã thúc giục kiếm ý Thông Linh bất diệt đến cực hạn nhưng vẫn không cách nào chịu nổi, chênh lệch tu vi quá lớn khó có thể đền bù, quyền mang chấn vỡ kiếm thế, sau đó nện thẳng vào lồ ng ngực.  Răng rắc!  Có âm thanh vỡ nát vang vọng khắp bốn phía, tiếng vỡ giòn giã và khô khốc hệt như sắt đá vỡ vụn.  Nhưng Nguyên Hoành Thiên lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện từng sợi long văn vỡ vụn trên người Lâm Nhất bỗng chốc hóa thành điện quang màu tím tràn ngập khắp người hắn.  Một kích này thật sự đã nện trúng đối phương, thậm chí ngay cả chân nguyên hộ thể cũng bị chấn vỡ, nhưng dường như lại không đạt đến mục đích nện vào ngực Lâm Nhất, trái lại, nó đã bị một tầng long văn Tử Điện có chút thần bí đánh vỡ.  Yêu nghiệt bảng Thương Long đúng là rất mạnh.  Thậm chí có thể đánh nát chiến thể Thương Long ngưng tụ từ long văn Tử Điện, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chính thức đánh trọng thương Lâm Nhất.  Lâm Nhất phản kích nhanh như chớp, trở tay tát một cái vào mặt Nguyên Hoành Thiên.  Bốp!Cái tát như sét đánh khiến Nguyên Hoành Thiên không kịp lùi lại bị văng ra xa.  “Này...”  Mọi người đều sững sờ, đây có thật là yêu nghiệt bảng Thương Long không?  Tại sao hắn ta lại bị Lâm Nhất tát bay? Tất cả mọi người đều nghi ngờ bản thân mình có đang nhìn lầm hay không, đặc biệt là Triệu Phong, hắn ta vô cùng ngạc nhiên.  “Quả thật không dám, ta chỉ vô tình tát ngươi một bạt tai thôi”.  Lâm Nhất lau máu trên khoé miệng, mỉm cười đáp.  Lúc hắn nói chuyện, kiếm ý vỡ nát khép lại như một bức tranh bị rách được phục hồi, nhìn có vẻ rất kì dị.  Người ngoài thấy thần kì, nhưng Lâm Nhất lại hơi bất mãn trong lòng.  Tu vi còn quá yếu, Thương Long bất diệt cũng chưa bất diệt chân chính, cứ thế này thêm vài lần nữa Lâm Nhất sẽ không chịu nổi.  Hơn nữa kiếm ý này bị phá vỡ rất dễ dàng, như vậy sẽ mất mặt lắm.  “Lại phục hồi?”  Nguyên Hoành Thiên bị tát bay sầm mặt lại, kiếm ý của đối phương kì quái thật, nó bền đến mức đáng sợ. 

Chương 3340