“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3360

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất đã đến!  Giới vực Huyết Cốt… ai đến chiến?  Ai đến chiến?  Tuyên bố hùng hồn của Lâm Nhất khiến thành Viêm Vân đang ồn ào náo động bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.  Thật sự ngông cuồng!  Không ai ngờ Lâm Nhất sẽ phách lối như thế, những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp lúc trước vẫn tỏ thái độ khinh thường Lâm Nhất đều lộ vẻ khó coi.  Bởi lẽ trước đó, bọn họ luôn tin rằng Lâm Nhất sẽ không dám đến!  Bất quá chỉ là kế hoãn binh mà thôi, chiến thư gì đó cũng chỉ là lời nói dối, hắn vốn không dám đến đối chiến.  Nhưng hiện tại Lâm Nhất không chỉ đến, mà còn không có chút gì là khiêm tốn. Thiếu niên trên tường thành đứng một cách hiên ngang, giữa hai đầu lông mày lộ rõ khí phách tao nhã, xuất chúng.  Dáng vẻ như vậy… thoạt nhìn chẳng có gì là đến nộp mạng!  “Chờ xem!”  “Đợi lát nữa người của giới vực Huyết Cốt đến, xem ngươi còn tiếp tục ngang tàng hống hách như vậy nữa hay không?”  Rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp hung hăng trừng Lâm Nhất, ánh mắt bọn họ rét lạnh. Đám người này ở trên cao đã lâu, thế nên bọn họ cảm thấy rất ngứa mắt khi thấy Lâm Nhất, một kẻ đến từ Huyền Hoàng Giới, lại dám ngông cuồng trước mặt giới vực cao cấp.  Con sâu cái kiến nên có dáng vẻ hèn mọn, nhỏ bé của con sâu cái kiến mới đúng.  Vèo!Gần như ngay khi Lâm Nhất lên tiếng, người của giới vực Huyết Cốt đã lục tục đáp xuống tường thành.  “Lâm Nhất, ngươi dám đến thật à?”  Ánh mắt Nguyên Hoành Thiên khóa chặt Lâm Nhất, sát ý toàn thân không cách nào khống chế được, cứ thế bùng nổ. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.  Ánh mắt đám nhân tài kiệt xuất của giới vực Huyết Cốt đứng bên cạnh cũng vô cùng âm tàn, khi nhìn Lâm Nhất, sát ý của bọn họ đang âm thầm tích tụ một cách điên cuồng.  Đối diện với những ánh nhìn như vậy, Lâm Nhất vẫn thản nhiên, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã đồng ý ước hẹn mười ngày, đương nhiên sẽ đến, tuy nhiên, giới vực Huyết Cốt đã phái ai đến ứng chiến? Chẳng lẽ… các ngươi muốn tiến lên cùng một lúc sao? Cũng được thôi!”  Hắn ngước nhìn Nguyên Hoành Thiên, trong mắt lóe lên sự thờ ơ xen lẫn một chút khinh thường.  Hôm nay, nếu lại một lần nữa giao đấu, dù không rút kiếm thì hắn cũng có tự tin có thể nghiền áp đối phương trong vòng mười chiêu. Còn nếu đối phương chủ quan thì ngay khi giao đấu tất sẽ bị hắn đánh bại.  Nội tình kh ủng bố được tạo thành từ 1500 viên đan Tinh Thần có thể nói là vượt xa tưởng tượng của đối phương.  “Lâm Nhất, ngươi muốn chết?”  Nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lâm Nhất, Nguyên Hoành Thiên liền nổi giận, đội tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt hiện đều có mặt tại thành Viêm Vân, huống chi còn có nhị sư huynh Khổng Huyên tọa trấn, hắn ta không đơn độc giống như ở sông Xích Quỷ, cho nên Nguyên Hoành Thiên cảm thấy mình không cần thiết phải sợ Lâm Nhất.  Gần như vừa dứt lời, thân hình hắn ta đã nhoáng một cái, bổ nhào đến, giọng lạnh lùng: “Mười ngày trước, nếu không phải vì ta chủ quan, để ngươi có cơ hội mượn võ học Tạo Hóa cao cấp làm ta bị thương, thì chỉ bằng ngươi mà cũng đòi thắng ta à? Ngươi tưởng rằng mình tài giỏi lắm à? Nằm mơ đi!”  Suy cho cùng thì hắn ta cũng là yêu nghiệt đứng thứ 97 trên bảng Thương Long, nói gì đi nữa vẫn có chút kiêu ngạo, Nguyên Hoành Thiên thầm nghĩ nếu hôm nay có thể đánh bại Lâm Nhất trước mặt mọi người, thì coi như bù đắp lại chuyện xấu hổ trước đó, không cần trở thành trò cười nữa. 

Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất đã đến!  

Giới vực Huyết Cốt… ai đến chiến?  

Ai đến chiến?  

Tuyên bố hùng hồn của Lâm Nhất khiến thành Viêm Vân đang ồn ào náo động bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.  

Thật sự ngông cuồng!  

Không ai ngờ Lâm Nhất sẽ phách lối như thế, những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp lúc trước vẫn tỏ thái độ khinh thường Lâm Nhất đều lộ vẻ khó coi.  

Bởi lẽ trước đó, bọn họ luôn tin rằng Lâm Nhất sẽ không dám đến!  

Bất quá chỉ là kế hoãn binh mà thôi, chiến thư gì đó cũng chỉ là lời nói dối, hắn vốn không dám đến đối chiến.  

Nhưng hiện tại Lâm Nhất không chỉ đến, mà còn không có chút gì là khiêm tốn. Thiếu niên trên tường thành đứng một cách hiên ngang, giữa hai đầu lông mày lộ rõ khí phách tao nhã, xuất chúng.  

Dáng vẻ như vậy… thoạt nhìn chẳng có gì là đến nộp mạng!  

“Chờ xem!”  

“Đợi lát nữa người của giới vực Huyết Cốt đến, xem ngươi còn tiếp tục ngang tàng hống hách như vậy nữa hay không?”  

Rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp hung hăng trừng Lâm Nhất, ánh mắt bọn họ rét lạnh. Đám người này ở trên cao đã lâu, thế nên bọn họ cảm thấy rất ngứa mắt khi thấy Lâm Nhất, một kẻ đến từ Huyền Hoàng Giới, lại dám ngông cuồng trước mặt giới vực cao cấp.  

Con sâu cái kiến nên có dáng vẻ hèn mọn, nhỏ bé của con sâu cái kiến mới đúng.  

Vèo!

Gần như ngay khi Lâm Nhất lên tiếng, người của giới vực Huyết Cốt đã lục tục đáp xuống tường thành.  

“Lâm Nhất, ngươi dám đến thật à?”  

Ánh mắt Nguyên Hoành Thiên khóa chặt Lâm Nhất, sát ý toàn thân không cách nào khống chế được, cứ thế bùng nổ. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.  

Ánh mắt đám nhân tài kiệt xuất của giới vực Huyết Cốt đứng bên cạnh cũng vô cùng âm tàn, khi nhìn Lâm Nhất, sát ý của bọn họ đang âm thầm tích tụ một cách điên cuồng.  

Đối diện với những ánh nhìn như vậy, Lâm Nhất vẫn thản nhiên, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã đồng ý ước hẹn mười ngày, đương nhiên sẽ đến, tuy nhiên, giới vực Huyết Cốt đã phái ai đến ứng chiến? Chẳng lẽ… các ngươi muốn tiến lên cùng một lúc sao? Cũng được thôi!”  

Hắn ngước nhìn Nguyên Hoành Thiên, trong mắt lóe lên sự thờ ơ xen lẫn một chút khinh thường.  

Hôm nay, nếu lại một lần nữa giao đấu, dù không rút kiếm thì hắn cũng có tự tin có thể nghiền áp đối phương trong vòng mười chiêu. Còn nếu đối phương chủ quan thì ngay khi giao đấu tất sẽ bị hắn đánh bại.  

Nội tình kh ủng bố được tạo thành từ 1500 viên đan Tinh Thần có thể nói là vượt xa tưởng tượng của đối phương.  

“Lâm Nhất, ngươi muốn chết?”  

Nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lâm Nhất, Nguyên Hoành Thiên liền nổi giận, đội tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt hiện đều có mặt tại thành Viêm Vân, huống chi còn có nhị sư huynh Khổng Huyên tọa trấn, hắn ta không đơn độc giống như ở sông Xích Quỷ, cho nên Nguyên Hoành Thiên cảm thấy mình không cần thiết phải sợ Lâm Nhất.  

Gần như vừa dứt lời, thân hình hắn ta đã nhoáng một cái, bổ nhào đến, giọng lạnh lùng: “Mười ngày trước, nếu không phải vì ta chủ quan, để ngươi có cơ hội mượn võ học Tạo Hóa cao cấp làm ta bị thương, thì chỉ bằng ngươi mà cũng đòi thắng ta à? Ngươi tưởng rằng mình tài giỏi lắm à? Nằm mơ đi!”  

Suy cho cùng thì hắn ta cũng là yêu nghiệt đứng thứ 97 trên bảng Thương Long, nói gì đi nữa vẫn có chút kiêu ngạo, Nguyên Hoành Thiên thầm nghĩ nếu hôm nay có thể đánh bại Lâm Nhất trước mặt mọi người, thì coi như bù đắp lại chuyện xấu hổ trước đó, không cần trở thành trò cười nữa. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất đã đến!  Giới vực Huyết Cốt… ai đến chiến?  Ai đến chiến?  Tuyên bố hùng hồn của Lâm Nhất khiến thành Viêm Vân đang ồn ào náo động bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.  Thật sự ngông cuồng!  Không ai ngờ Lâm Nhất sẽ phách lối như thế, những… nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp lúc trước vẫn tỏ thái độ khinh thường Lâm Nhất đều lộ vẻ khó coi.  Bởi lẽ trước đó, bọn họ luôn tin rằng Lâm Nhất sẽ không dám đến!  Bất quá chỉ là kế hoãn binh mà thôi, chiến thư gì đó cũng chỉ là lời nói dối, hắn vốn không dám đến đối chiến.  Nhưng hiện tại Lâm Nhất không chỉ đến, mà còn không có chút gì là khiêm tốn. Thiếu niên trên tường thành đứng một cách hiên ngang, giữa hai đầu lông mày lộ rõ khí phách tao nhã, xuất chúng.  Dáng vẻ như vậy… thoạt nhìn chẳng có gì là đến nộp mạng!  “Chờ xem!”  “Đợi lát nữa người của giới vực Huyết Cốt đến, xem ngươi còn tiếp tục ngang tàng hống hách như vậy nữa hay không?”  Rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực cao cấp hung hăng trừng Lâm Nhất, ánh mắt bọn họ rét lạnh. Đám người này ở trên cao đã lâu, thế nên bọn họ cảm thấy rất ngứa mắt khi thấy Lâm Nhất, một kẻ đến từ Huyền Hoàng Giới, lại dám ngông cuồng trước mặt giới vực cao cấp.  Con sâu cái kiến nên có dáng vẻ hèn mọn, nhỏ bé của con sâu cái kiến mới đúng.  Vèo!Gần như ngay khi Lâm Nhất lên tiếng, người của giới vực Huyết Cốt đã lục tục đáp xuống tường thành.  “Lâm Nhất, ngươi dám đến thật à?”  Ánh mắt Nguyên Hoành Thiên khóa chặt Lâm Nhất, sát ý toàn thân không cách nào khống chế được, cứ thế bùng nổ. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.  Ánh mắt đám nhân tài kiệt xuất của giới vực Huyết Cốt đứng bên cạnh cũng vô cùng âm tàn, khi nhìn Lâm Nhất, sát ý của bọn họ đang âm thầm tích tụ một cách điên cuồng.  Đối diện với những ánh nhìn như vậy, Lâm Nhất vẫn thản nhiên, hắn lạnh lùng nói: “Ta đã đồng ý ước hẹn mười ngày, đương nhiên sẽ đến, tuy nhiên, giới vực Huyết Cốt đã phái ai đến ứng chiến? Chẳng lẽ… các ngươi muốn tiến lên cùng một lúc sao? Cũng được thôi!”  Hắn ngước nhìn Nguyên Hoành Thiên, trong mắt lóe lên sự thờ ơ xen lẫn một chút khinh thường.  Hôm nay, nếu lại một lần nữa giao đấu, dù không rút kiếm thì hắn cũng có tự tin có thể nghiền áp đối phương trong vòng mười chiêu. Còn nếu đối phương chủ quan thì ngay khi giao đấu tất sẽ bị hắn đánh bại.  Nội tình kh ủng bố được tạo thành từ 1500 viên đan Tinh Thần có thể nói là vượt xa tưởng tượng của đối phương.  “Lâm Nhất, ngươi muốn chết?”  Nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lâm Nhất, Nguyên Hoành Thiên liền nổi giận, đội tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt hiện đều có mặt tại thành Viêm Vân, huống chi còn có nhị sư huynh Khổng Huyên tọa trấn, hắn ta không đơn độc giống như ở sông Xích Quỷ, cho nên Nguyên Hoành Thiên cảm thấy mình không cần thiết phải sợ Lâm Nhất.  Gần như vừa dứt lời, thân hình hắn ta đã nhoáng một cái, bổ nhào đến, giọng lạnh lùng: “Mười ngày trước, nếu không phải vì ta chủ quan, để ngươi có cơ hội mượn võ học Tạo Hóa cao cấp làm ta bị thương, thì chỉ bằng ngươi mà cũng đòi thắng ta à? Ngươi tưởng rằng mình tài giỏi lắm à? Nằm mơ đi!”  Suy cho cùng thì hắn ta cũng là yêu nghiệt đứng thứ 97 trên bảng Thương Long, nói gì đi nữa vẫn có chút kiêu ngạo, Nguyên Hoành Thiên thầm nghĩ nếu hôm nay có thể đánh bại Lâm Nhất trước mặt mọi người, thì coi như bù đắp lại chuyện xấu hổ trước đó, không cần trở thành trò cười nữa. 

Chương 3360