“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3365
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… XÍU...UU!! Hắn ta cố gắng áp chế thương thế trong người, rồi dùng xu thế nhanh như sấm chớp thuấn di đến trước mặt Lâm Nhất. Nhìn hành động của hắn ta, có thể đoán ra được muốn nhân cơ hội Lâm Nhất còn chưa khôi phục nguyên khí trực tiếp bắt lấy hắn. Với tu vi của đối phương, không biết trận giao phong kinh hoàng vừa rồi đã tiêu hao hết bao nhiêu chân nguyên của hắn, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để bắt lấy hắn. “Vô tri!” Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, nếu chỉ vậy mà tiêu hao hết chân nguyên thì nội tình tạo nên từ 1500 viên đan Tinh Thần kia chẳng phải có hơi tầm thường hay sao. “Thương Long Phần Thiên Thủ!” Không đợi đối phương đến gần, năm ngón tay Lâm Nhất khẽ động, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ dung hợp hoàn mỹ cùng Thương Long Chi Viêm lập tức vỗ ra. Rống! Giữa tiếng rồng ngâm kinh thiên, phong lôi gào thét, một cái long trảo màu đen cực lớn, mỗi một cái vuốt quanh quẩn long viêm, xé toạc tầng mây, hung hăng đánh về phía đối phương. Dù thân pháp đối phương có nhanh đến mức Lâm Nhất cũng không nhìn rõ, nhưng đối mặt với long trảo thì lại để lộ rất nhiều sơ hở. Rầm!Khổng Huyên nện vào long trảo, nhưng lại có cảm giác như nện vào một bức tường cứng rắn, không cách nào phá vỡ, không khí cũng bị ma sát mạnh, b ắn ra tia lửa điện. Hắn ta bị đánh bật ra ngoài, phát ra một tiếng hét thảm, cuồng phong gào thét, tóc tai Khổng Huyên rối bù, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Cảnh tượng như thế khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Khổng Huyên lại ăn thiệt lớn như vậy trong tay Lâm Nhất. “Đồ con rùa khốn kiếp!’ Mái tóc dài của Khổng Huyên bay loạn trong gió, khí huyết toàn thân sôi trào, sau khi bị hất ngược ra, hắn ta lại lần nữa dùng tốc độ cực nhanh lao đến. Tu vi Thiên Phách tầng thứ ba được thi triển toàn bộ, trong vòng một nhịp thở, hắn ta đã đánh ra mấy trăm quyền, trực tiếp đánh nát long trảo màu đen trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cả đám xem mà trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi. Tốc độ của hắn ta quá nhanh, nhanh đến mức không ai có thể bắt kịp, thoạt nhìn cứ như là trực tiếp đụng vào khiến long trảo màu đen vỡ nát vậy. "Chết!" Có rất nhiều mảnh vỡ từ long trảo màu đen trôi nổi bên cạnh Khổng Huyên, hắn ta xuyên thẳng qua, lại lần nữa tung ra một quyền như tia chớp. Lâm Nhất rên lên một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải kẻ địch mạnh như vậy, thậm chí ngay cả Thương Long Phần Thiên Thủ cũng bị nổ nát. Mắt thấy một kích này không thể tránh, sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, lập tức lan tỏa kiếm ý Thông Linh bất diệt. Rống! Kiếm thế cuồng bạo lập tức diễn hóa thành dáng vẻ của Thương Long bất diệt, vờn quanh và bao phủ khắp người Lâm Nhất. Rắc...! Rắc...! Rắc...! Quyền mang của Khổng Huyên đấm thủng một lỗ trên thân hình Thương Long, có âm thanh sắt đá vỡ vụn và tiếng nổ liên miên không dứt. Một quyền này của hắn ta vừa nhanh lại vừa hung ác, nhưng lại như bùn rơi xuống biển, dù có thể đấm thủng một lỗ trên kiếm thế thì đến cuối cùng vẫn không cách nào chạm lên người Lâm Nhất. Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, khí lực dung hợp cùng chân nguyên, nhân cơ hội tung ra một quyền. Rầm!
XÍU...UU!!
Hắn ta cố gắng áp chế thương thế trong người, rồi dùng xu thế nhanh như sấm chớp thuấn di đến trước mặt Lâm Nhất.
Nhìn hành động của hắn ta, có thể đoán ra được muốn nhân cơ hội Lâm Nhất còn chưa khôi phục nguyên khí trực tiếp bắt lấy hắn. Với tu vi của đối phương, không biết trận giao phong kinh hoàng vừa rồi đã tiêu hao hết bao nhiêu chân nguyên của hắn, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để bắt lấy hắn.
“Vô tri!”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, nếu chỉ vậy mà tiêu hao hết chân nguyên thì nội tình tạo nên từ 1500 viên đan Tinh Thần kia chẳng phải có hơi tầm thường hay sao.
“Thương Long Phần Thiên Thủ!”
Không đợi đối phương đến gần, năm ngón tay Lâm Nhất khẽ động, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ dung hợp hoàn mỹ cùng Thương Long Chi Viêm lập tức vỗ ra.
Rống!
Giữa tiếng rồng ngâm kinh thiên, phong lôi gào thét, một cái long trảo màu đen cực lớn, mỗi một cái vuốt quanh quẩn long viêm, xé toạc tầng mây, hung hăng đánh về phía đối phương.
Dù thân pháp đối phương có nhanh đến mức Lâm Nhất cũng không nhìn rõ, nhưng đối mặt với long trảo thì lại để lộ rất nhiều sơ hở.
Rầm!
Khổng Huyên nện vào long trảo, nhưng lại có cảm giác như nện vào một bức tường cứng rắn, không cách nào phá vỡ, không khí cũng bị ma sát mạnh, b ắn ra tia lửa điện. Hắn ta bị đánh bật ra ngoài, phát ra một tiếng hét thảm, cuồng phong gào thét, tóc tai Khổng Huyên rối bù, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Cảnh tượng như thế khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Khổng Huyên lại ăn thiệt lớn như vậy trong tay Lâm Nhất.
“Đồ con rùa khốn kiếp!’
Mái tóc dài của Khổng Huyên bay loạn trong gió, khí huyết toàn thân sôi trào, sau khi bị hất ngược ra, hắn ta lại lần nữa dùng tốc độ cực nhanh lao đến.
Tu vi Thiên Phách tầng thứ ba được thi triển toàn bộ, trong vòng một nhịp thở, hắn ta đã đánh ra mấy trăm quyền, trực tiếp đánh nát long trảo màu đen trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Cả đám xem mà trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi.
Tốc độ của hắn ta quá nhanh, nhanh đến mức không ai có thể bắt kịp, thoạt nhìn cứ như là trực tiếp đụng vào khiến long trảo màu đen vỡ nát vậy.
"Chết!"
Có rất nhiều mảnh vỡ từ long trảo màu đen trôi nổi bên cạnh Khổng Huyên, hắn ta xuyên thẳng qua, lại lần nữa tung ra một quyền như tia chớp.
Lâm Nhất rên lên một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải kẻ địch mạnh như vậy, thậm chí ngay cả Thương Long Phần Thiên Thủ cũng bị nổ nát.
Mắt thấy một kích này không thể tránh, sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, lập tức lan tỏa kiếm ý Thông Linh bất diệt.
Rống!
Kiếm thế cuồng bạo lập tức diễn hóa thành dáng vẻ của Thương Long bất diệt, vờn quanh và bao phủ khắp người Lâm Nhất.
Rắc...! Rắc...! Rắc...!
Quyền mang của Khổng Huyên đấm thủng một lỗ trên thân hình Thương Long, có âm thanh sắt đá vỡ vụn và tiếng nổ liên miên không dứt. Một quyền này của hắn ta vừa nhanh lại vừa hung ác, nhưng lại như bùn rơi xuống biển, dù có thể đấm thủng một lỗ trên kiếm thế thì đến cuối cùng vẫn không cách nào chạm lên người Lâm Nhất.
Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, khí lực dung hợp cùng chân nguyên, nhân cơ hội tung ra một quyền.
Rầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… XÍU...UU!! Hắn ta cố gắng áp chế thương thế trong người, rồi dùng xu thế nhanh như sấm chớp thuấn di đến trước mặt Lâm Nhất. Nhìn hành động của hắn ta, có thể đoán ra được muốn nhân cơ hội Lâm Nhất còn chưa khôi phục nguyên khí trực tiếp bắt lấy hắn. Với tu vi của đối phương, không biết trận giao phong kinh hoàng vừa rồi đã tiêu hao hết bao nhiêu chân nguyên của hắn, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để bắt lấy hắn. “Vô tri!” Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, nếu chỉ vậy mà tiêu hao hết chân nguyên thì nội tình tạo nên từ 1500 viên đan Tinh Thần kia chẳng phải có hơi tầm thường hay sao. “Thương Long Phần Thiên Thủ!” Không đợi đối phương đến gần, năm ngón tay Lâm Nhất khẽ động, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ dung hợp hoàn mỹ cùng Thương Long Chi Viêm lập tức vỗ ra. Rống! Giữa tiếng rồng ngâm kinh thiên, phong lôi gào thét, một cái long trảo màu đen cực lớn, mỗi một cái vuốt quanh quẩn long viêm, xé toạc tầng mây, hung hăng đánh về phía đối phương. Dù thân pháp đối phương có nhanh đến mức Lâm Nhất cũng không nhìn rõ, nhưng đối mặt với long trảo thì lại để lộ rất nhiều sơ hở. Rầm!Khổng Huyên nện vào long trảo, nhưng lại có cảm giác như nện vào một bức tường cứng rắn, không cách nào phá vỡ, không khí cũng bị ma sát mạnh, b ắn ra tia lửa điện. Hắn ta bị đánh bật ra ngoài, phát ra một tiếng hét thảm, cuồng phong gào thét, tóc tai Khổng Huyên rối bù, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Cảnh tượng như thế khiến người ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Khổng Huyên lại ăn thiệt lớn như vậy trong tay Lâm Nhất. “Đồ con rùa khốn kiếp!’ Mái tóc dài của Khổng Huyên bay loạn trong gió, khí huyết toàn thân sôi trào, sau khi bị hất ngược ra, hắn ta lại lần nữa dùng tốc độ cực nhanh lao đến. Tu vi Thiên Phách tầng thứ ba được thi triển toàn bộ, trong vòng một nhịp thở, hắn ta đã đánh ra mấy trăm quyền, trực tiếp đánh nát long trảo màu đen trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cả đám xem mà trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi. Tốc độ của hắn ta quá nhanh, nhanh đến mức không ai có thể bắt kịp, thoạt nhìn cứ như là trực tiếp đụng vào khiến long trảo màu đen vỡ nát vậy. "Chết!" Có rất nhiều mảnh vỡ từ long trảo màu đen trôi nổi bên cạnh Khổng Huyên, hắn ta xuyên thẳng qua, lại lần nữa tung ra một quyền như tia chớp. Lâm Nhất rên lên một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải kẻ địch mạnh như vậy, thậm chí ngay cả Thương Long Phần Thiên Thủ cũng bị nổ nát. Mắt thấy một kích này không thể tránh, sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, lập tức lan tỏa kiếm ý Thông Linh bất diệt. Rống! Kiếm thế cuồng bạo lập tức diễn hóa thành dáng vẻ của Thương Long bất diệt, vờn quanh và bao phủ khắp người Lâm Nhất. Rắc...! Rắc...! Rắc...! Quyền mang của Khổng Huyên đấm thủng một lỗ trên thân hình Thương Long, có âm thanh sắt đá vỡ vụn và tiếng nổ liên miên không dứt. Một quyền này của hắn ta vừa nhanh lại vừa hung ác, nhưng lại như bùn rơi xuống biển, dù có thể đấm thủng một lỗ trên kiếm thế thì đến cuối cùng vẫn không cách nào chạm lên người Lâm Nhất. Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, khí lực dung hợp cùng chân nguyên, nhân cơ hội tung ra một quyền. Rầm!