“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3369
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vèo! Vốn Nguyên Hoành Thiên đã bị thương, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất đã lắc mình một cái rơi xuống trước mặt hắn ta. Ánh mắt lia đến, con ngươi thâm thúy tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng. Sát khí đó khiến Lâm Nhất trông đáng sợ như ác quỷ bò lên từ dưới vực sâu. Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên thoáng chốc trắng bệch, run rẩy đôi môi, một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: "Lâm Nhất! Khổng sư huynh đã chết trong tay ngươi nên cũng không cần thiết đuổi sát không bỏ như vậy đi!" "Đúng vậy, ước hẹn mười ngày là cuộc chiến giữa ngươi và Khổng sư huynh, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta". "Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng!" Sắc mặt của mấy tên anh tài khác của giới vực Huyết Cốt thay đổi không ngừng, sợ tới mức muốn chết, liên tục nói. Đuổi sát không bỏ? Đừng có mà quá đáng? Khóe miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười lạnh, đây quả thật là câu nói hài hước nhất từ khi hắn đến con đường thông thiên này. Rốt cuộc là ai đuổi sát không bỏ! Người của giới vực Huyết Cốt này cũng đổi trắng thay đen, vô liêm sỉ, chẳng phân rõ đúng sai ghê. Vậy mà giờ còn to mồm cãi bướng. Nghĩ lại trong di tích Long Thành kia đã có bao nhiêu người chết trong tay Phong Vô Kỵ? Lúc trước, hắn ta có nghĩ không cần đuổi sát không bỏ không? Cả đám giới vực cấp cao đều kiêu căng ngạo mạn, nhìn đời bằng nửa con mắt, coi anh tài của giới vực khác như con kiến. Vậy có từng nghĩ sẽ nương tay, chừa cho người ta một con đường sống không? Không có! Ở trong mắt bọn họ, con kiến chính là con kiến, giết chính là giết. "Ha ha ha ha!" Lâm Nhất tức giận bật cười, vẻ sắc bén chợt ngưng tụ trên trán, trong mắt toát ra sự lãnh lẽo khiếp người, trầm giọng quát: "Từ trước đến giờ, ta đây không phải là người thích giết người nhưng nếu kẻ khác muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ giết lại! Ta và giới vực Huyết Cốt không oán không thù, chỉ là bảo vật trên con đường thông thiên này dựa vào cái gì không cho người giới vực cấp thấp ta tranh? Ai cũng có thể tranh, thế sao ta không thể! Ta không phục thôi!" "Ai nói chỉ có giới vực Huyết Cốt mới có thể hành hạ chúng ta đến chết, đuổi theo không bỏ, chẳng chừa chút đường sống nào! Kiếm khách chúng ta ngại gì một trận chiến. Hôm nay, ta giết chính là đám ăn hại các ngươi đấy! Ai cũng đừng mơ rời khỏi đây!" Đám người kia hoàn toàn bị lời nói hùng hồn đầy khí thế của Lâm Nhất dọa sợ, hiển nhiên không đoán trước được sát khí của hắn lại nồng nặc như thế. "Chia nhau ra chạy!" Nguyên Hoành Thiên tàn nhẫn trừng Lâm Nhất một cái rồi lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ đấy, một ngày nào đó giới vực Huyết Cốt ta chắc chắn sẽ trả mối thù này!" Vèo! Vèo! Vèo!Bảy tên anh tài của giới vực Huyết Cốt đều nhanh như chớp chạy về những phía khác nhau.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vèo!
Vốn Nguyên Hoành Thiên đã bị thương, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất đã lắc mình một cái rơi xuống trước mặt hắn ta. Ánh mắt lia đến, con ngươi thâm thúy tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng. Sát khí đó khiến Lâm Nhất trông đáng sợ như ác quỷ bò lên từ dưới vực sâu.
Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên thoáng chốc trắng bệch, run rẩy đôi môi, một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: "Lâm Nhất! Khổng sư huynh đã chết trong tay ngươi nên cũng không cần thiết đuổi sát không bỏ như vậy đi!"
"Đúng vậy, ước hẹn mười ngày là cuộc chiến giữa ngươi và Khổng sư huynh, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta".
"Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng!"
Sắc mặt của mấy tên anh tài khác của giới vực Huyết Cốt thay đổi không ngừng, sợ tới mức muốn chết, liên tục nói.
Đuổi sát không bỏ?
Đừng có mà quá đáng?
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười lạnh, đây quả thật là câu nói hài hước nhất từ khi hắn đến con đường thông thiên này.
Rốt cuộc là ai đuổi sát không bỏ!
Người của giới vực Huyết Cốt này cũng đổi trắng thay đen, vô liêm sỉ, chẳng phân rõ đúng sai ghê. Vậy mà giờ còn to mồm cãi bướng.
Nghĩ lại trong di tích Long Thành kia đã có bao nhiêu người chết trong tay Phong Vô Kỵ?
Lúc trước, hắn ta có nghĩ không cần đuổi sát không bỏ không?
Cả đám giới vực cấp cao đều kiêu căng ngạo mạn, nhìn đời bằng nửa con mắt, coi anh tài của giới vực khác như con kiến. Vậy có từng nghĩ sẽ nương tay, chừa cho người ta một con đường sống không?
Không có!
Ở trong mắt bọn họ, con kiến chính là con kiến, giết chính là giết.
"Ha ha ha ha!"
Lâm Nhất tức giận bật cười, vẻ sắc bén chợt ngưng tụ trên trán, trong mắt toát ra sự lãnh lẽo khiếp người, trầm giọng quát: "Từ trước đến giờ, ta đây không phải là người thích giết người nhưng nếu kẻ khác muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ giết lại! Ta và giới vực Huyết Cốt không oán không thù, chỉ là bảo vật trên con đường thông thiên này dựa vào cái gì không cho người giới vực cấp thấp ta tranh? Ai cũng có thể tranh, thế sao ta không thể! Ta không phục thôi!"
"Ai nói chỉ có giới vực Huyết Cốt mới có thể hành hạ chúng ta đến chết, đuổi theo không bỏ, chẳng chừa chút đường sống nào! Kiếm khách chúng ta ngại gì một trận chiến. Hôm nay, ta giết chính là đám ăn hại các ngươi đấy! Ai cũng đừng mơ rời khỏi đây!"
Đám người kia hoàn toàn bị lời nói hùng hồn đầy khí thế của Lâm Nhất dọa sợ, hiển nhiên không đoán trước được sát khí của hắn lại nồng nặc như thế.
"Chia nhau ra chạy!"
Nguyên Hoành Thiên tàn nhẫn trừng Lâm Nhất một cái rồi lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ đấy, một ngày nào đó giới vực Huyết Cốt ta chắc chắn sẽ trả mối thù này!"
Vèo! Vèo! Vèo!
Bảy tên anh tài của giới vực Huyết Cốt đều nhanh như chớp chạy về những phía khác nhau.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vèo! Vốn Nguyên Hoành Thiên đã bị thương, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất đã lắc mình một cái rơi xuống trước mặt hắn ta. Ánh mắt lia đến, con ngươi thâm thúy tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng. Sát khí đó khiến Lâm Nhất trông đáng sợ như ác quỷ bò lên từ dưới vực sâu. Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên thoáng chốc trắng bệch, run rẩy đôi môi, một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: "Lâm Nhất! Khổng sư huynh đã chết trong tay ngươi nên cũng không cần thiết đuổi sát không bỏ như vậy đi!" "Đúng vậy, ước hẹn mười ngày là cuộc chiến giữa ngươi và Khổng sư huynh, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta". "Lâm Nhất, ngươi đừng có mà quá đáng!" Sắc mặt của mấy tên anh tài khác của giới vực Huyết Cốt thay đổi không ngừng, sợ tới mức muốn chết, liên tục nói. Đuổi sát không bỏ? Đừng có mà quá đáng? Khóe miệng Lâm Nhất cong lên một nụ cười lạnh, đây quả thật là câu nói hài hước nhất từ khi hắn đến con đường thông thiên này. Rốt cuộc là ai đuổi sát không bỏ! Người của giới vực Huyết Cốt này cũng đổi trắng thay đen, vô liêm sỉ, chẳng phân rõ đúng sai ghê. Vậy mà giờ còn to mồm cãi bướng. Nghĩ lại trong di tích Long Thành kia đã có bao nhiêu người chết trong tay Phong Vô Kỵ? Lúc trước, hắn ta có nghĩ không cần đuổi sát không bỏ không? Cả đám giới vực cấp cao đều kiêu căng ngạo mạn, nhìn đời bằng nửa con mắt, coi anh tài của giới vực khác như con kiến. Vậy có từng nghĩ sẽ nương tay, chừa cho người ta một con đường sống không? Không có! Ở trong mắt bọn họ, con kiến chính là con kiến, giết chính là giết. "Ha ha ha ha!" Lâm Nhất tức giận bật cười, vẻ sắc bén chợt ngưng tụ trên trán, trong mắt toát ra sự lãnh lẽo khiếp người, trầm giọng quát: "Từ trước đến giờ, ta đây không phải là người thích giết người nhưng nếu kẻ khác muốn giết ta, ta chắc chắn sẽ giết lại! Ta và giới vực Huyết Cốt không oán không thù, chỉ là bảo vật trên con đường thông thiên này dựa vào cái gì không cho người giới vực cấp thấp ta tranh? Ai cũng có thể tranh, thế sao ta không thể! Ta không phục thôi!" "Ai nói chỉ có giới vực Huyết Cốt mới có thể hành hạ chúng ta đến chết, đuổi theo không bỏ, chẳng chừa chút đường sống nào! Kiếm khách chúng ta ngại gì một trận chiến. Hôm nay, ta giết chính là đám ăn hại các ngươi đấy! Ai cũng đừng mơ rời khỏi đây!" Đám người kia hoàn toàn bị lời nói hùng hồn đầy khí thế của Lâm Nhất dọa sợ, hiển nhiên không đoán trước được sát khí của hắn lại nồng nặc như thế. "Chia nhau ra chạy!" Nguyên Hoành Thiên tàn nhẫn trừng Lâm Nhất một cái rồi lạnh lùng nói: "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ đấy, một ngày nào đó giới vực Huyết Cốt ta chắc chắn sẽ trả mối thù này!" Vèo! Vèo! Vèo!Bảy tên anh tài của giới vực Huyết Cốt đều nhanh như chớp chạy về những phía khác nhau.