“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3371

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tuy là con kiến thì cũng có quyền nhìn lên bầu trời, dù bản thân là sao băng thì sao, chỉ cần tỏa sáng rực rỡ thì cũng chớp mắt vĩnh hằng.  Kiếm khách chúng ta, nào để ý sống chết, ngại gì một trận chiến.  Sau ngày hôm nay, tiếng tăm của công tử Táng Hoa chắc chắn sẽ chấn động cả một khu vực Thương Long. Tin đồn liên quan đến hắn không chỉ là ngông cuồng và bá đạo, mà Lâm Nhất còn dùng thực lực của mình giẫm lên người Khổng Huyên, nổi tiếng khắp bốn phương.  Cả giới vực Huyết Cốt đều thành bàn đạp của hắn.  Đợi đến ngày Thương Long cấm giới mở ra, Lâm Nhất tuyệt đối không chỉ là một trong những người đứng xem, bất cứ kẻ nào muốn nhằm vào hắn cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước.  Nửa ngày sau.  Khi màn đêm đến, trong một dãy núi non, Lâm Nhất chậm rãi dừng chân lại.  Trong mắt ngựa Huyết Long trên vai hắn cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, một đôi con ngươi không đảo qua đảo lại.  "Người bạn này, ngươi đi theo từ thành Viêm Vân đến giờ, trời cũng sắp tối rồi, còn không xuất hiện sao?"  Lâm Nhất nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.  "Hì hì, công tử Táng Hoa... quả nhiên có chút tên tuổi. Có điều, muốn ta xuất hiện, ngươi chắc không vậy? Đàn ông thấy ta một là mất hồn hai là mất mạng. Nhóc con, ngươi cảm thấy mình sẽ mất cái gì?"  Một tiếng cười khẽ của nữ giới chợt quanh quẩn trên ngọn núi hoang.  Trong giọng nói ẩn chứa một mùi vị kỳ lạ, dường như có đôi chút thủ đoạn quyến rũ lòng người khiến người ta thả lỏng, không kiềm được gỡ xuống sự đề phòng.  Đúng là có người thật!  Trong lòng Lâm Nhất trĩu nặng, hắn chỉ có đôi chút phát hiện chứ không dám chắc.  Ai ngờ vừa thử đã có người đi theo mình cả quãng đường thật.  Người của giới vực Huyết Cốt?  Không giống... Thực lực của người này rõ ràng mạnh hơn Khổng Huyên rất nhiều. Nếu nàng ta bằng lòng ra tay thì giữa lúc mình và Khổng Huyên đánh nhau đã có vô số cơ hội rồi.  Thế là?  Nhật Diệu Chi Linh!  Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.  Nhật Diệu Chi Linh!  Lâm Nhất nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Nhật Diệu Chi Linh trên người mình là thu hút được đối phương.  Có thể im lặng đi theo mình một thời gian dài như vậy mới bị kiếm ý của mình cảm nhận được thì thực lực của người phụ nữ kia ít nhất cũng phải nằm trong top 30 trên bảng Thương Long.  Thậm chí là top 15, bỏ xa Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng mấy con phố.  Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. 

Tuy là con kiến thì cũng có quyền nhìn lên bầu trời, dù bản thân là sao băng thì sao, chỉ cần tỏa sáng rực rỡ thì cũng chớp mắt vĩnh hằng.  

Kiếm khách chúng ta, nào để ý sống chết, ngại gì một trận chiến.  

Sau ngày hôm nay, tiếng tăm của công tử Táng Hoa chắc chắn sẽ chấn động cả một khu vực Thương Long. Tin đồn liên quan đến hắn không chỉ là ngông cuồng và bá đạo, mà Lâm Nhất còn dùng thực lực của mình giẫm lên người Khổng Huyên, nổi tiếng khắp bốn phương.  

Cả giới vực Huyết Cốt đều thành bàn đạp của hắn.  

Đợi đến ngày Thương Long cấm giới mở ra, Lâm Nhất tuyệt đối không chỉ là một trong những người đứng xem, bất cứ kẻ nào muốn nhằm vào hắn cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước.  

Nửa ngày sau.  

Khi màn đêm đến, trong một dãy núi non, Lâm Nhất chậm rãi dừng chân lại.  

Trong mắt ngựa Huyết Long trên vai hắn cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, một đôi con ngươi không đảo qua đảo lại.  

"Người bạn này, ngươi đi theo từ thành Viêm Vân đến giờ, trời cũng sắp tối rồi, còn không xuất hiện sao?"  

Lâm Nhất nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.  

"Hì hì, công tử Táng Hoa... quả nhiên có chút tên tuổi. Có điều, muốn ta xuất hiện, ngươi chắc không vậy? Đàn ông thấy ta một là mất hồn hai là mất mạng. Nhóc con, ngươi cảm thấy mình sẽ mất cái gì?"  

Một tiếng cười khẽ của nữ giới chợt quanh quẩn trên ngọn núi hoang.  

Trong giọng nói ẩn chứa một mùi vị kỳ lạ, dường như có đôi chút thủ đoạn quyến rũ lòng người khiến người ta thả lỏng, không kiềm được gỡ xuống sự đề phòng.  

Đúng là có người thật!  

Trong lòng Lâm Nhất trĩu nặng, hắn chỉ có đôi chút phát hiện chứ không dám chắc.  

Ai ngờ vừa thử đã có người đi theo mình cả quãng đường thật.  

Người của giới vực Huyết Cốt?  

Không giống... Thực lực của người này rõ ràng mạnh hơn Khổng Huyên rất nhiều. Nếu nàng ta bằng lòng ra tay thì giữa lúc mình và Khổng Huyên đánh nhau đã có vô số cơ hội rồi.  

Thế là?  

Nhật Diệu Chi Linh!  

Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.  

Nhật Diệu Chi Linh!  

Lâm Nhất nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Nhật Diệu Chi Linh trên người mình là thu hút được đối phương.  

Có thể im lặng đi theo mình một thời gian dài như vậy mới bị kiếm ý của mình cảm nhận được thì thực lực của người phụ nữ kia ít nhất cũng phải nằm trong top 30 trên bảng Thương Long.  

Thậm chí là top 15, bỏ xa Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng mấy con phố.  

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tuy là con kiến thì cũng có quyền nhìn lên bầu trời, dù bản thân là sao băng thì sao, chỉ cần tỏa sáng rực rỡ thì cũng chớp mắt vĩnh hằng.  Kiếm khách chúng ta, nào để ý sống chết, ngại gì một trận chiến.  Sau ngày hôm nay, tiếng tăm của công tử Táng Hoa chắc chắn sẽ chấn động cả một khu vực Thương Long. Tin đồn liên quan đến hắn không chỉ là ngông cuồng và bá đạo, mà Lâm Nhất còn dùng thực lực của mình giẫm lên người Khổng Huyên, nổi tiếng khắp bốn phương.  Cả giới vực Huyết Cốt đều thành bàn đạp của hắn.  Đợi đến ngày Thương Long cấm giới mở ra, Lâm Nhất tuyệt đối không chỉ là một trong những người đứng xem, bất cứ kẻ nào muốn nhằm vào hắn cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ trước.  Nửa ngày sau.  Khi màn đêm đến, trong một dãy núi non, Lâm Nhất chậm rãi dừng chân lại.  Trong mắt ngựa Huyết Long trên vai hắn cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, một đôi con ngươi không đảo qua đảo lại.  "Người bạn này, ngươi đi theo từ thành Viêm Vân đến giờ, trời cũng sắp tối rồi, còn không xuất hiện sao?"  Lâm Nhất nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.  "Hì hì, công tử Táng Hoa... quả nhiên có chút tên tuổi. Có điều, muốn ta xuất hiện, ngươi chắc không vậy? Đàn ông thấy ta một là mất hồn hai là mất mạng. Nhóc con, ngươi cảm thấy mình sẽ mất cái gì?"  Một tiếng cười khẽ của nữ giới chợt quanh quẩn trên ngọn núi hoang.  Trong giọng nói ẩn chứa một mùi vị kỳ lạ, dường như có đôi chút thủ đoạn quyến rũ lòng người khiến người ta thả lỏng, không kiềm được gỡ xuống sự đề phòng.  Đúng là có người thật!  Trong lòng Lâm Nhất trĩu nặng, hắn chỉ có đôi chút phát hiện chứ không dám chắc.  Ai ngờ vừa thử đã có người đi theo mình cả quãng đường thật.  Người của giới vực Huyết Cốt?  Không giống... Thực lực của người này rõ ràng mạnh hơn Khổng Huyên rất nhiều. Nếu nàng ta bằng lòng ra tay thì giữa lúc mình và Khổng Huyên đánh nhau đã có vô số cơ hội rồi.  Thế là?  Nhật Diệu Chi Linh!  Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.  Nhật Diệu Chi Linh!  Lâm Nhất nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Nhật Diệu Chi Linh trên người mình là thu hút được đối phương.  Có thể im lặng đi theo mình một thời gian dài như vậy mới bị kiếm ý của mình cảm nhận được thì thực lực của người phụ nữ kia ít nhất cũng phải nằm trong top 30 trên bảng Thương Long.  Thậm chí là top 15, bỏ xa Khổng Huyên xếp thứ 47 trên bảng mấy con phố.  Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. 

Chương 3371