“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3376
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau đó cơ thể ngựa Huyết Long to lên, chớp mắt đã biến thành hình dạng chiến mã thượng cổ, giương cao đôi cánh rồng. Nữ nhân này quá khó đối phó, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, không dám tiếp tục ở lại lâu. Một người một ngựa bay thẳng lên trời. Răng rắc! Ngay khi Lâm Nhất vừa đi, nữ tử áo tím bị giao long huyết sắc trói chặt dùng trường thương tử diễm trong tay mình chém nát giao long. Nhưng khi nàng ta ngẩng đầu lên, ngựa Huyết Long đã chở Lâm Nhất bay đi xa và biến thành một dấu chấm nhỏ ở phía chân trời. Mặc dù cao thủ Thiên Phách có thể bay, nhưng bay lâu sẽ rất tốn chân nguyên, nếu không phải trường hợp chạy trốn thì không ai chọn cách bay cả. Nữ tử áo tím có lai lịch bất phàm, nàng ta cũng có năng lực đuổi theo, nhưng một lát sau vẫn không nhúc nhích. “Chạy cũng nhanh đấy”. Nụ cười trên mặt nữ tử áo tím đã biến mất như thể dáng vẻ quyến rũ vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ. Vèo! Vèo! Cùng lúc đó, hai bóng người lặng lẽ chạy tới từ hướng thành Viêm Vân, khí thế của họ mạnh đến mức khiến trăm cây cúi người, dường như ngay cả núi cũng phải khép mình, phong thái ấy như vương giả ngự trị thiên hạ, cực kì đáng sợ. Nếu có người của thành Viêm Vân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra hai người này. Đây là Tần Lâm và Quân Mộng Trần của Thất Đại Cự Đầu ở khu vực Thương Long, là hai trong bảy người đứng đầu bảng Thương Long, ai cũng có thực lực vô cùng đáng sợ. Không chỉ khu vực Thương Long, hầu hết yêu nghiệt ở những khu vực khác cũng từng nghe nói. Có vẻ như nữ tử áo tím đã biết, nàng ta chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía hai người. “Ha ha, sao Tuyết mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy của khu Chu Tước lại có thời gian đến khu vực Thương Long của chúng ta thế, đúng là khách quý khó gặp”, Quân Mộng Trần trong bộ đồ trắng như tiên giáng trần nhìn nữ tử áo tím, cười khẽ nói. Chẳng qua nụ cười của hắn ta đầy cảnh giác, còn hàm chứa đôi chút thù địch không thể che giấu, có chút cảm giác chất vấn. Tần Lâm cũng có vẻ đề phòng, nữ nhân trước mặt này tên là Bùi Tuyết, có tiếng là ăn người không nhả xương của khu Chu Tước. Nếu bị vẻ bề ngoài của nàng ta mê hoặc thì sẽ không chết mình chết như thế nào, không thể khinh thường. Mỹ nhân thì đẹp đấy, nhưng không phải nam nhân nào cũng có thể chinh phục, ít ai có thể địch lại trình độ đạo Hỏa Diễm của nàng ta.“Tuyết cô nương tới đây vì cấm giới của khu Thương Long chúng ta sao?” Tần Lâm hỏi. Vốn dĩ hai người họ đang nấp ở thành Viêm Vân để theo dõi cuộc chiến giữa Lâm Nhất và giới vực Huyết Cốt, dù sao cuộc chiến với quy mô này cũng khá hiếm thấy ở khu vực Thương Long. Họ rất có hứng thú về Lâm Nhất, kẻ giết người chỉ cần một nhát kiếm trong truyền thuyết, vốn định đợi hắn đi rồi sẽ chiêu mộ, không ngờ lại phát hiện tung tích của Bùi Tuyết. Tuy Lâm Nhất có tiềm năng vô hạn, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể tạo thành nguy hiểm quá lớn cho hai người, nhưng Bùi Tuyết thì khác.
Sau đó cơ thể ngựa Huyết Long to lên, chớp mắt đã biến thành hình dạng chiến mã thượng cổ, giương cao đôi cánh rồng.
Nữ nhân này quá khó đối phó, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, không dám tiếp tục ở lại lâu.
Một người một ngựa bay thẳng lên trời.
Răng rắc!
Ngay khi Lâm Nhất vừa đi, nữ tử áo tím bị giao long huyết sắc trói chặt dùng trường thương tử diễm trong tay mình chém nát giao long.
Nhưng khi nàng ta ngẩng đầu lên, ngựa Huyết Long đã chở Lâm Nhất bay đi xa và biến thành một dấu chấm nhỏ ở phía chân trời.
Mặc dù cao thủ Thiên Phách có thể bay, nhưng bay lâu sẽ rất tốn chân nguyên, nếu không phải trường hợp chạy trốn thì không ai chọn cách bay cả.
Nữ tử áo tím có lai lịch bất phàm, nàng ta cũng có năng lực đuổi theo, nhưng một lát sau vẫn không nhúc nhích.
“Chạy cũng nhanh đấy”.
Nụ cười trên mặt nữ tử áo tím đã biến mất như thể dáng vẻ quyến rũ vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ.
Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó, hai bóng người lặng lẽ chạy tới từ hướng thành Viêm Vân, khí thế của họ mạnh đến mức khiến trăm cây cúi người, dường như ngay cả núi cũng phải khép mình, phong thái ấy như vương giả ngự trị thiên hạ, cực kì đáng sợ.
Nếu có người của thành Viêm Vân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra hai người này.
Đây là Tần Lâm và Quân Mộng Trần của Thất Đại Cự Đầu ở khu vực Thương Long, là hai trong bảy người đứng đầu bảng Thương Long, ai cũng có thực lực vô cùng đáng sợ. Không chỉ khu vực Thương Long, hầu hết yêu nghiệt ở những khu vực khác cũng từng nghe nói.
Có vẻ như nữ tử áo tím đã biết, nàng ta chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía hai người.
“Ha ha, sao Tuyết mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy của khu Chu Tước lại có thời gian đến khu vực Thương Long của chúng ta thế, đúng là khách quý khó gặp”, Quân Mộng Trần trong bộ đồ trắng như tiên giáng trần nhìn nữ tử áo tím, cười khẽ nói.
Chẳng qua nụ cười của hắn ta đầy cảnh giác, còn hàm chứa đôi chút thù địch không thể che giấu, có chút cảm giác chất vấn.
Tần Lâm cũng có vẻ đề phòng, nữ nhân trước mặt này tên là Bùi Tuyết, có tiếng là ăn người không nhả xương của khu Chu Tước. Nếu bị vẻ bề ngoài của nàng ta mê hoặc thì sẽ không chết mình chết như thế nào, không thể khinh thường.
Mỹ nhân thì đẹp đấy, nhưng không phải nam nhân nào cũng có thể chinh phục, ít ai có thể địch lại trình độ đạo Hỏa Diễm của nàng ta.
“Tuyết cô nương tới đây vì cấm giới của khu Thương Long chúng ta sao?”
Tần Lâm hỏi.
Vốn dĩ hai người họ đang nấp ở thành Viêm Vân để theo dõi cuộc chiến giữa Lâm Nhất và giới vực Huyết Cốt, dù sao cuộc chiến với quy mô này cũng khá hiếm thấy ở khu vực Thương Long.
Họ rất có hứng thú về Lâm Nhất, kẻ giết người chỉ cần một nhát kiếm trong truyền thuyết, vốn định đợi hắn đi rồi sẽ chiêu mộ, không ngờ lại phát hiện tung tích của Bùi Tuyết.
Tuy Lâm Nhất có tiềm năng vô hạn, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể tạo thành nguy hiểm quá lớn cho hai người, nhưng Bùi Tuyết thì khác.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sau đó cơ thể ngựa Huyết Long to lên, chớp mắt đã biến thành hình dạng chiến mã thượng cổ, giương cao đôi cánh rồng. Nữ nhân này quá khó đối phó, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, không dám tiếp tục ở lại lâu. Một người một ngựa bay thẳng lên trời. Răng rắc! Ngay khi Lâm Nhất vừa đi, nữ tử áo tím bị giao long huyết sắc trói chặt dùng trường thương tử diễm trong tay mình chém nát giao long. Nhưng khi nàng ta ngẩng đầu lên, ngựa Huyết Long đã chở Lâm Nhất bay đi xa và biến thành một dấu chấm nhỏ ở phía chân trời. Mặc dù cao thủ Thiên Phách có thể bay, nhưng bay lâu sẽ rất tốn chân nguyên, nếu không phải trường hợp chạy trốn thì không ai chọn cách bay cả. Nữ tử áo tím có lai lịch bất phàm, nàng ta cũng có năng lực đuổi theo, nhưng một lát sau vẫn không nhúc nhích. “Chạy cũng nhanh đấy”. Nụ cười trên mặt nữ tử áo tím đã biến mất như thể dáng vẻ quyến rũ vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ. Vèo! Vèo! Cùng lúc đó, hai bóng người lặng lẽ chạy tới từ hướng thành Viêm Vân, khí thế của họ mạnh đến mức khiến trăm cây cúi người, dường như ngay cả núi cũng phải khép mình, phong thái ấy như vương giả ngự trị thiên hạ, cực kì đáng sợ. Nếu có người của thành Viêm Vân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra hai người này. Đây là Tần Lâm và Quân Mộng Trần của Thất Đại Cự Đầu ở khu vực Thương Long, là hai trong bảy người đứng đầu bảng Thương Long, ai cũng có thực lực vô cùng đáng sợ. Không chỉ khu vực Thương Long, hầu hết yêu nghiệt ở những khu vực khác cũng từng nghe nói. Có vẻ như nữ tử áo tím đã biết, nàng ta chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh nhìn về phía hai người. “Ha ha, sao Tuyết mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy của khu Chu Tước lại có thời gian đến khu vực Thương Long của chúng ta thế, đúng là khách quý khó gặp”, Quân Mộng Trần trong bộ đồ trắng như tiên giáng trần nhìn nữ tử áo tím, cười khẽ nói. Chẳng qua nụ cười của hắn ta đầy cảnh giác, còn hàm chứa đôi chút thù địch không thể che giấu, có chút cảm giác chất vấn. Tần Lâm cũng có vẻ đề phòng, nữ nhân trước mặt này tên là Bùi Tuyết, có tiếng là ăn người không nhả xương của khu Chu Tước. Nếu bị vẻ bề ngoài của nàng ta mê hoặc thì sẽ không chết mình chết như thế nào, không thể khinh thường. Mỹ nhân thì đẹp đấy, nhưng không phải nam nhân nào cũng có thể chinh phục, ít ai có thể địch lại trình độ đạo Hỏa Diễm của nàng ta.“Tuyết cô nương tới đây vì cấm giới của khu Thương Long chúng ta sao?” Tần Lâm hỏi. Vốn dĩ hai người họ đang nấp ở thành Viêm Vân để theo dõi cuộc chiến giữa Lâm Nhất và giới vực Huyết Cốt, dù sao cuộc chiến với quy mô này cũng khá hiếm thấy ở khu vực Thương Long. Họ rất có hứng thú về Lâm Nhất, kẻ giết người chỉ cần một nhát kiếm trong truyền thuyết, vốn định đợi hắn đi rồi sẽ chiêu mộ, không ngờ lại phát hiện tung tích của Bùi Tuyết. Tuy Lâm Nhất có tiềm năng vô hạn, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể tạo thành nguy hiểm quá lớn cho hai người, nhưng Bùi Tuyết thì khác.