“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3383
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên trời có một cánh cửa mở ra ầm ầm, một ngôi sao ngưng tụ từ kiếm ý rơi xuống, hoá thành Thương Long bay đi. Kiếm ý dung hợp với bầu trời, phong lôi gầm thét, tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phía, sấm chớp lập loè. Đợi đến khi con Thương Long kia bay vào người Lâm Nhất, kiếm ý vốn đã kinh khủng trên người hắn lại bùng lên. Ở trong không gian này, hắn như hoá thân thành bầu trời, giơ tay lên bầu trời dâng lên, hạ tay xuống bầu trời cũng hạ xuống, cứ thế nhấp nhô, long trời lở đất. Ầm ầm! Trong nháy mắt, khi hắn giơ tay lên, hơn mười ngọn núi đều sụp đổ và bị mặt đất chôn vùi. “Đáng sợ thế ư?” Lâm Nhất há to miệng, cảm thấy không thể tin được. Quá kinh khủng, sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa dự liệu của hắn, thậm chí chính hắn cũng nổi da gà, toàn thân run rẩy, cảm thấy nếu kiếm ý này tự động nổ tung thì e rằng hắn sẽ không thể chịu đựng quá lâu. Trên thực tế đúng như vậy, với cảnh giới của hắn hiện giờ, đáng lý ra nắm giữ kiếm ý Thông Linh tiểu thành đã vô cùng nghịch thiên. Ở thế giới tên là đại thế Côn Luân kia, ngay cả Tinh Quân cũng khó có thể kiểm soát được kiếm ý Thông Thiên. Những người dưới Tinh Quân đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên không thể miêu tả bằng hai từ yêu nghiệt, có lẽ vạn năm cũng khó gặp được một người. Khi Lâm Nhất đang ngạc nhiên trước sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên, một tiếng xiềng xích gãy vang lên từ sâu trong cơ thể, hắn khẽ biến sắc, lại có hung hồn thức tỉnh ư? Răng rắc! Cùng lúc đó, khi xiềng xích trong cơ thể đứt gãy, thanh đoạn kiếm ở sâu trong cơ thể hắn lại rút ra một phần, kiếm quang lập loè chiếu sáng cả không gian thần bí này. Cũng chính lúc này, Lâm Nhất nhìn thấy rõ hình dạng của thanh kiếm này, đồng thời cũng nhìn thấy con hung hồn vừa thức tỉnh. Hắn không kìm được thay đổi sắc mặt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Côn Bằng! Lâm Nhất có mơ cũng không ngờ tới khi xiềng xích vỡ vụn thì hung hồn thì thứ tư lại là Côn Bằng trong truyền thuyết. Trước đó, hắn đã thức tỉnh ba hung hồn là Chúc Long, Cùng Kỳ và Đằng Xà. Giờ lại có thêm một hung hồn là Côn Bằng, xét lại thì con sau còn lớn và kh ủng bố hơn con trước, thật sự khó mà tưởng tượng nổi. Anh tài bình thường dù chỉ thức tỉnh một hung hồn cũng đã khá giỏi rồi. Nhưng Lâm Nhất lại thức tỉnh liền tù tì bốn hung hồn. Điều này khiến chính hắn cũng cảm thấy hơi sợ, không thể hiểu nổi logic trong đó. Tuy không phải cứ càng nhiều võ hồn thì càng mạnh, nhưng hung hồn thái cổ đạt tới một số lượng nhiều như vậy chẳng khác nào cải trắng, làm Lâm Nhất hơi lo lắng. Càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi là những hung hồn kia hình như đều phụ thuộc vào thanh "Đoạn Kiếm" thần bí còn chưa rút ra khỏi vỏ kia.
Trên trời có một cánh cửa mở ra ầm ầm, một ngôi sao ngưng tụ từ kiếm ý rơi xuống, hoá thành Thương Long bay đi.
Kiếm ý dung hợp với bầu trời, phong lôi gầm thét, tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phía, sấm chớp lập loè.
Đợi đến khi con Thương Long kia bay vào người Lâm Nhất, kiếm ý vốn đã kinh khủng trên người hắn lại bùng lên. Ở trong không gian này, hắn như hoá thân thành bầu trời, giơ tay lên bầu trời dâng lên, hạ tay xuống bầu trời cũng hạ xuống, cứ thế nhấp nhô, long trời lở đất.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, khi hắn giơ tay lên, hơn mười ngọn núi đều sụp đổ và bị mặt đất chôn vùi.
“Đáng sợ thế ư?”
Lâm Nhất há to miệng, cảm thấy không thể tin được.
Quá kinh khủng, sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa dự liệu của hắn, thậm chí chính hắn cũng nổi da gà, toàn thân run rẩy, cảm thấy nếu kiếm ý này tự động nổ tung thì e rằng hắn sẽ không thể chịu đựng quá lâu.
Trên thực tế đúng như vậy, với cảnh giới của hắn hiện giờ, đáng lý ra nắm giữ kiếm ý Thông Linh tiểu thành đã vô cùng nghịch thiên.
Ở thế giới tên là đại thế Côn Luân kia, ngay cả Tinh Quân cũng khó có thể kiểm soát được kiếm ý Thông Thiên.
Những người dưới Tinh Quân đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên không thể miêu tả bằng hai từ yêu nghiệt, có lẽ vạn năm cũng khó gặp được một người.
Khi Lâm Nhất đang ngạc nhiên trước sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên, một tiếng xiềng xích gãy vang lên từ sâu trong cơ thể, hắn khẽ biến sắc, lại có hung hồn thức tỉnh ư?
Răng rắc!
Cùng lúc đó, khi xiềng xích trong cơ thể đứt gãy, thanh đoạn kiếm ở sâu trong cơ thể hắn lại rút ra một phần, kiếm quang lập loè chiếu sáng cả không gian thần bí này.
Cũng chính lúc này, Lâm Nhất nhìn thấy rõ hình dạng của thanh kiếm này, đồng thời cũng nhìn thấy con hung hồn vừa thức tỉnh.
Hắn không kìm được thay đổi sắc mặt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Côn Bằng!
Lâm Nhất có mơ cũng không ngờ tới khi xiềng xích vỡ vụn thì hung hồn thì thứ tư lại là Côn Bằng trong truyền thuyết.
Trước đó, hắn đã thức tỉnh ba hung hồn là Chúc Long, Cùng Kỳ và Đằng Xà. Giờ lại có thêm một hung hồn là Côn Bằng, xét lại thì con sau còn lớn và kh ủng bố hơn con trước, thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Anh tài bình thường dù chỉ thức tỉnh một hung hồn cũng đã khá giỏi rồi.
Nhưng Lâm Nhất lại thức tỉnh liền tù tì bốn hung hồn. Điều này khiến chính hắn cũng cảm thấy hơi sợ, không thể hiểu nổi logic trong đó.
Tuy không phải cứ càng nhiều võ hồn thì càng mạnh, nhưng hung hồn thái cổ đạt tới một số lượng nhiều như vậy chẳng khác nào cải trắng, làm Lâm Nhất hơi lo lắng.
Càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi là những hung hồn kia hình như đều phụ thuộc vào thanh "Đoạn Kiếm" thần bí còn chưa rút ra khỏi vỏ kia.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trên trời có một cánh cửa mở ra ầm ầm, một ngôi sao ngưng tụ từ kiếm ý rơi xuống, hoá thành Thương Long bay đi. Kiếm ý dung hợp với bầu trời, phong lôi gầm thét, tiếng rồng ngâm vang vọng bốn phía, sấm chớp lập loè. Đợi đến khi con Thương Long kia bay vào người Lâm Nhất, kiếm ý vốn đã kinh khủng trên người hắn lại bùng lên. Ở trong không gian này, hắn như hoá thân thành bầu trời, giơ tay lên bầu trời dâng lên, hạ tay xuống bầu trời cũng hạ xuống, cứ thế nhấp nhô, long trời lở đất. Ầm ầm! Trong nháy mắt, khi hắn giơ tay lên, hơn mười ngọn núi đều sụp đổ và bị mặt đất chôn vùi. “Đáng sợ thế ư?” Lâm Nhất há to miệng, cảm thấy không thể tin được. Quá kinh khủng, sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa dự liệu của hắn, thậm chí chính hắn cũng nổi da gà, toàn thân run rẩy, cảm thấy nếu kiếm ý này tự động nổ tung thì e rằng hắn sẽ không thể chịu đựng quá lâu. Trên thực tế đúng như vậy, với cảnh giới của hắn hiện giờ, đáng lý ra nắm giữ kiếm ý Thông Linh tiểu thành đã vô cùng nghịch thiên. Ở thế giới tên là đại thế Côn Luân kia, ngay cả Tinh Quân cũng khó có thể kiểm soát được kiếm ý Thông Thiên. Những người dưới Tinh Quân đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên không thể miêu tả bằng hai từ yêu nghiệt, có lẽ vạn năm cũng khó gặp được một người. Khi Lâm Nhất đang ngạc nhiên trước sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên, một tiếng xiềng xích gãy vang lên từ sâu trong cơ thể, hắn khẽ biến sắc, lại có hung hồn thức tỉnh ư? Răng rắc! Cùng lúc đó, khi xiềng xích trong cơ thể đứt gãy, thanh đoạn kiếm ở sâu trong cơ thể hắn lại rút ra một phần, kiếm quang lập loè chiếu sáng cả không gian thần bí này. Cũng chính lúc này, Lâm Nhất nhìn thấy rõ hình dạng của thanh kiếm này, đồng thời cũng nhìn thấy con hung hồn vừa thức tỉnh. Hắn không kìm được thay đổi sắc mặt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Côn Bằng! Lâm Nhất có mơ cũng không ngờ tới khi xiềng xích vỡ vụn thì hung hồn thì thứ tư lại là Côn Bằng trong truyền thuyết. Trước đó, hắn đã thức tỉnh ba hung hồn là Chúc Long, Cùng Kỳ và Đằng Xà. Giờ lại có thêm một hung hồn là Côn Bằng, xét lại thì con sau còn lớn và kh ủng bố hơn con trước, thật sự khó mà tưởng tượng nổi. Anh tài bình thường dù chỉ thức tỉnh một hung hồn cũng đã khá giỏi rồi. Nhưng Lâm Nhất lại thức tỉnh liền tù tì bốn hung hồn. Điều này khiến chính hắn cũng cảm thấy hơi sợ, không thể hiểu nổi logic trong đó. Tuy không phải cứ càng nhiều võ hồn thì càng mạnh, nhưng hung hồn thái cổ đạt tới một số lượng nhiều như vậy chẳng khác nào cải trắng, làm Lâm Nhất hơi lo lắng. Càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi là những hung hồn kia hình như đều phụ thuộc vào thanh "Đoạn Kiếm" thần bí còn chưa rút ra khỏi vỏ kia.